Sáng sớm hôm sau.
Hai người đều xuất phát đi làm.
Mọi chuyện đều bình tĩnh giống như không có chuyện gì lớn xảy ra.
Nhưng mà lúc này bên phía tỉnh thành lại có thể nói là khác biệt hoàn toàn.
Sáng sớm Tề Nghênh Nghênh nấu bữa sáng cho mọi người xong, vừa mới ngồi vào bàn cơm, Hạ Chí Phi đã lập tức giục bà ta đi tìm nhà.
“Nghênh Nghênh, hôm nay bà mau đi tìm người tìm kiếm giúp đi, cũng nhờ cha mẹ của bà hỏi thăm giúp chúng ta luôn. Cố gắng tìm một căn nhà tốt một chút, không thể kém hơn căn nhà bọn họ đang ở hiện tại được. Sau đó nhanh chóng mua về. Còn có công việc của vợ thằng cả nữa. Nếu có thể điều động công việc của con bé đến thì mau điều động đi. Tôi sẽ tự đi sắp xếp công việc của thằng cả. Xử lý chuyện này nhanh lên, tranh thủ tết năm nay cả nhà chúng ta có thể thật sự đoàn viên cùng nhau ăn tết.”
Ngày hôm qua Hạ Chí Phi mới đi gặp con trai xong, hiện tại trong lòng đang vô cùng chờ mong đứa con trai này sẽ là một người giỏi giang.
Có không ít con cái của các gia đình trong đại viện đều đến nhà máy đi làm bình thường, hoặc là thi vào nơi nào đó.
Tại sao đến lượt nhà ông ta lại giống như đều bị biến dị hết.
Chẳng có đứa nào làm cho người ta bớt lo, mỗi lần ông ta đi họp đều cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mỗi lần có ai hỏi con ông ta đang làm cái gì, ông ta lại cảm thấy mất mặt!
Ít nhiều gì lần này cũng tìm được một đứa con chịu làm việc.
Hơn nữa đứa con trai cả này là đứa mà bọn họ ngóng trông cả ngày lẫn đêm, năm nay cuối cùng cũng coi như tìm về được rồi.
Chuyện cả gia đình cùng nhau đoàn viên này không thể chậm trễ được.
Họa Toàn nghe con trai nói phải mua nhà cho cháu trai trưởng, bàn tay đang múc canh khẽ khựng lại một chút.
Ông ta im lặng ăn vài muỗng canh, thấy con dâu cả không nói tiếng nào, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Chí Phi à, sao mà con còn chưa tìm được con về mà đã phải mua nhà trước rồi? Nó đến đây là vì cha mẹ bọn con hay là vì căn nhà kia. Nếu chỉ là vì ích lợi thì thằng bé kia cũng không đáng để con bỏ công tính toán suy nghĩ nhiều như thế. Nếu không phải vì ích lợi, vậy không phải chúng ta vẫn còn chỗ ở sao? Sao lại còn phải cho nó một căn nhà riêng nữa? Ở chung gần gũi với bọn con không tốt hơn sao? Còn có thể bồi dưỡng tình cảm nữa đúng không?”
Những lời Hạ Toàn nói lần này lại hoàn toàn đúng ý của Tề Nghênh Nghênh.
Đúng vậy đó!
Sau này mua nhà cho Hạ Minh và Hạ Thành không được sao? Hai đứa nó còn chưa kết hôn, thằng cả thì đã có trai có gái luôn rồi.
Tề Nghênh Nghênh mới vừa định nói chuyện thì Hạ Chí Phi đã mở miệng nói chuyện: “Cha, đây là ý kiến của con. Thằng bé kia vốn dĩ đã có sẵn một căn nhà, cũng tự cố gắng sống một cuộc sống khá tốt. Bọn con làm cha mẹ lại không trông chừng thằng bé cho tốt, Hữu Đức làm hại thằng bé đã phải chịu nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ như thế. Cũng không thể chờ đến lúc thằng cả đã khổ tận cam lai, chúng ta đi đến tìm con. Tìm con về rồi lại bắt con mình sống cuộc sống khổ hơn lúc chưa tìm được đúng không? Vậy thì coi sao được chứ? Nghênh Nghênh, chuyện này bà đừng có kéo dài thời gian nữa, nếu bà lại kéo dài thời gian thì tôi sẽ tự tìm người đi mua nhà.”
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua bà vợ từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, ông ta biết quá rõ bà ta đang suy nghĩ cái gì.
Còn không phải là nghĩ kéo dài thời gian, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
Hạ Toàn nghe con trai cả nói xong, cũng biết ông ta đã hạ quyết tâm rồi. Trong lòng có chút tiếc nuối, Tiểu Thiên còn chưa có căn nhà để ở nữa.
So với bọn họ thì Hạ Minh và Hạ Thành lại càng cảm thấy hụt hẫng hơn.
Hạ Minh không muốn ăn cơm nữa, gác đũa xuống nói: “Cha, anh ta còn chưa có về mà cha đã phải mua nhà rồi tìm công việc cho anh ta. Mẹ thì ngày nào cũng nói mẹ có đứa con trai này, sau này chờ anh ta quay về, có phải mấy người bọn con không cần thiết ở trong cái nhà này nữa hay không?”
“Con nói bậy cái gì đó hả? Bình thường mẹ con dạy con thế này sao?” Hạ Chí Phi bị con trai chọc tức đến nhức đầu.
So với Hạ Minh xúc động, Hạ Thành lại lý trí hơn một chút.
Nhưng mà anh ta mở miệng thì cũng nói đến chuyện này, thử mở miệng nói: “Cha mẹ, con có bạn gái. Con có thể dẫn em ấy về cho cha mẹ xem không? Nếu thích hợp thì con cũng muốn đi ra ngoài ở riêng. Chuyện nhà cửa… Cha mẹ cũng không thể quá bất công đó.”
“Con có bạn gái? Là con cái nhà ai? Là người trong viện chúng ta hay là bạn học cũ của con?” Tề Nghênh Nghênh vừa nghe nói con trai có bạn gái, vừa vui vẻ lại quan tâm, hỏi lia lịa một đống.
Hạ Minh cũng khá giật mình, sao anh đã có bạn gái rồi? Cậu ta còn chưa có mà!
Mỗi lần Manh Manh gặp được cậu ta toàn là ngó lơ thôi.
Nếu anh trai có bạn gái là có thể mua nhà, vậy cậu ta phải làm sao đây.
Manh Manh không chịu đồng ý.
“Là bạn của Tuệ Tuệ, tên là Hứa Niệm Đệ. Nhà cô ấy ở thành tây, nhỏ hơn con hai tuổi, là một cô gái rất ngoan hiền ít nói.” Hạ Thành nhắc đến vợ tương lai, vẫn lộ ra vẻ khá hài lòng.
Anh ta nhìn thoáng qua là lập tức thích gương mặt của cô ta ngay.
Tuy rằng điều kiện gia đình cô ta không được tốt cho lắm, nhưng điều kiện gia đình anh ta tốt.
Sau này cô ta cứ đi theo anh ta, cha mẹ lại giúp đỡ tìm cho cô ta một công việc, sau này cuộc sống của bọn họ cũng sẽ êm ấm hạnh phúc.
“Bạn của Tuệ Tuệ?” Tề Nghênh Nghênh có dự cảm chẳng lành.
Hiện tại chỉ cần là người có liên quan đến Hạ Hữu Đức là bà ta đều cảm thấy là do Hạ Hữu Đức cố ý tính toán.
Cũng không phải là bà ta có bụng dạ hẹp hòi, chỉ là cái cô gái Manh Manh mà lần trước Hạ Thiên dẫn theo Hạ Minh đi gặp cũng đã đủ làm bà ta nhức đầu rồi!
Kỷ Phong mà Vi Vi thích cũng có liên quan đến Tuệ Tuệ.
Hiện tại tại sao đến cả Hạ Thành cũng dính dáng đến bọn họ luôn rồi.
Có chịu thôi đi không hả?
Tề Nghênh Nghênh cứ có cảm giác đằng sau những việc này đều là âm mưu, nhưng mà trong nhà này cũng không có gì đáng cho ai tính kế cả mà.
Với lại chuyện ai thích ai cũng không phải cứ tính kế là được.
“Đúng vậy, là bạn của Tuệ Tuệ. Mẹ, cha mẹ không được quá bất công đó. Con cũng muốn kết hôn với cô ấy, cũng muốn dọn ra ngoài ở, cô ấy còn chưa có công việc, nếu mẹ tìm công việc cho chị cả chưa từng gặp mặt của con thì cũng tìm công việc giúp Niệm Đệ luôn đi, được không ạ?”
Hạ Thành lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Tề Nghênh Nghênh nghe mà nhức đầu, sao mà nhà gái còn chưa có công việc nữa?
Ít nhất thì vợ thằng cả đã có công việc, chỉ là muốn thuyên chuyển vị trí mà thôi.
Anh ta tưởng tìm công việc dễ lắm à? Tưởng bà ta chuyên phân phát công việc cho người ta sao?
Sao lại có thể tìm một người có điều kiện kém như thế chứ?
Tề Nghênh Nghênh càng nghĩ càng giận, bắt đầu muốn phát hỏa.
Dạo gần đây số lần bà ta nổi giận càng lúc càng nhiều.
Hạ Chí Phi đang ngồi bên cạnh ăn cơm, hiện tại cũng nuốt không trôi nữa rồi. Ông ta xụ mặt xuống, nếu không phải ông ta không nỡ lãng phí lương thực thì thật sự rất muốn ụp hết chén cơm này lên đầu con trai.
Nhìn con trai chẳng có chí tiến tới gì, Hạ Chí Phi lạnh lùng hỏi lại anh ta: “Mấy năm nay cha mẹ chưa từng làm cái gì cho anh cả con, nó chưa từng ăn một hạt gạo nhà chúng ta, chưa từng xài một mét vải trong nhà, càng không bắt trong nhà đóng một đồng tiền học phí nào. Hiện tại anh con có công việc, cha mẹ tranh thủ điều động vị trí cho anh con dưới tình huống phù hợp quy định thì có làm sao? Mấy năm nay số tiền con xài của cha mẹ đã đủ để mua hai căn nhà rồi! Còn chuyện công việc của con, cha phải năn nỉ người này van xin người kia sắp xếp cho con. Con làm thế nào? Cha hỏi con đó, con làm thế nào hả? Chị cả con cũng đã có công việc rồi, chỉ cần điều động vị trí là được. Con thì sao? Bạn gái con không có công việc gì cả, về nhà há miệng đòi cha mẹ tìm công việc cho nó? Hạ Thành, mặt mũi của con bị chó gặm đi rồi sao? Nếu như con nói cha mẹ cho anh cả con cái gì cũng phải cho con một phần y hệt như thế, được thôi, con biến ra ngoài sống hai mươi mấy năm cho cha, hai mươi mấy năm sau con lại quay về đây xin cha.”