Hai người rất nhanh đã gọi những người khác tới.
Chu Kiều Kiều bình tĩnh hơn so với những người khác.
Cô ta tin vào vận khí của mình, hơn nữa cô ta và thằng năm đã có công việc, lần này tới là tìm việc cho những người khác, có được hay không, chuyện này không quan trọng.
Cô ta bực bội chính là, Vương Thanh Hoà còn có Bạch Tú Tú, sau này bọn họ là người tỉnh thành rồi.
Hơn nữa, nhìn căn nhà mà nhà họ Hạ ở, đây chính là người lợi hại.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà Bạch Tú Tú có thể ở trong căn nhà đẹp như vậy? Cô ta lại bị đuổi ra như thể ăn mày?
Làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Cha, cha tìm bọn con làm gì vậy?" Vương Thanh Kỳ còn đang ngủ, bị gọi tới có hơi mơ hồ.
Vương Thủ Thành nhìn con trai út, không còn gì để nói.
Trong cái nhà này, chỉ có nó mới có thể ngủ được.
"Bây giờ các con cũng biết là, công việc của nhà ta là có như thế nào. Chuyện năm đó cũng không vẻ vang gì, cha không nói nữa. Nhưng cho dù là thế nào, lợi ích đang phơi bày ở đây.
Năm đó cha và mẹ cũng là vì tốt cho các con.
Chuyện bây giờ ầm ĩ thành như này, về sau chúng ta cũng không tiện ở lại thôn làng này.
Cha cảm thấy, tốt nhất là chuyển vào trong huyện.
Nhưng đến huyện vẫn phải mua nhà, tiền của nhà chúng ta không nhiều.
Các con xem có cách nào tốt không?"
Vương Thủ Thành nói lời này với mọi người, nhưng trên thực tế ánh mắt lại nhìn về phía vợ thằng năm.
Người con dâu này có vận khí tốt nhất trong nhà, nếu như nói có ai có thể lấy được tiền, vậy thì chính là cô ta.
Chu Kiều Kiều một chút cũng không muốn quan tâm đến chuyện vớ vẩn này, cô ta ước gì cách xa những người trong nhà lão Vương một chút.
Nhưng...
Chu Kiều Kiều vừa nghĩ tới sau này vẫn phải dùng đến cả nhà này nên lại nhịn.
"Cha, con thấy hay là cả nhà chúng ta góp tiền lại, mua một căn nhà. Nhà ta nhiều người như vậy, dù sao cũng sẽ đủ chứ?" Chu Kiều Kiều thuận miệng nói cho có lệ.
Kết quả lại chính là ý tứ của Vương Thủ Thành: "Chuyện này nói thì nói như vậy, nhưng Kiều Kiều à, nhà ta cũng chỉ có thể kiếm tiền mua được một căn nhà. Nhiều người như vậy sợ không tiện, cha thấy... Cha thấy hay là nhà của con và thằng năm, cha và anh hai con đến đó ở. Nhà của thằng ba và thằng tư thì mua. Mua cái không lớn quá là được. Thế nào?"
Vương Thủ Thành cười ha hả hỏi cô ta.
Chu Kiều Kiều thiếu chút nhảy dựng lên: "Như vậy sao được? Nhà chị hai có hai đứa con, ở đây chật chội biết bao nhiêu."
"Chuyện này có gì mà không được? Dù sao cũng tốt hơn so với về trong thôn làm trò cười. Về sau cả thôn đều biết nhà chúng ta không làm chuyện tốt. Vợ thằng năm à, dù sao con cũng phải nghĩ đến đại cục chứ? Chí ít cũng không thể giống như chị dâu cả của con."
Vương Thủ Thành một lần nữa nhắc đến Bạch Tú Tú.
Nhắc đến Bạch Tú Tú, đã khơi gợi sự ganh đua trong lòng Chu Kiều Kiều: "Được rồi."
Bên này, cả nhà ở trong nhà nghỉ của tỉnh thành suy nghĩ sau này làm sao để sống.
Sắc trời dần tối.
Trong huyện.
Buổi tối khi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà về nhà, Dư Thành dựng xe đạp ở cửa chờ bọn họ.
Nhìn thấy Dư Thành, hai người cũng không bất ngờ.
Vừa rồi ở trên đường bọn họ còn đang nói, mấy ngày nay Dư Thành có lẽ sẽ bất an tới tìm bọn họ. Dù sao, lợi nhuận mua bán thuốc giữa bọn họ cũng không nhỏ.
Dư Thành vừa dựng xe đạp, chân còn đá khối tuyết còn chưa được dọn sạch.
Vừa nhìn thấy hai vợ chồng Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà, anh ấy giơ tay chào hỏi, đạp xe đến bên cạnh hai người: "Hai người trở về thật là muộn, tôi đã ở đây chờ nửa ngày rồi."
"Làm sao anh không vào nhà? Ở bên ngoài lạnh biết bao nhiêu?" Bạch Tú Tú nghi ngờ.
"Tôi ở trong nhà không ngồi yên được, vốn dĩ đã vào nhà, nhưng thật sự là quá sốt ruột muốn sớm nhìn thấy hai người một chút, cho nên tôi lại chạy ra ngoài."
Dư Thành cười ha hả giải thích.
Sau đó anh ấy đi theo Vương Thanh Hoà trở về.
Suy nghĩ phải làm sao để nói ra chuyện mua bán thuốc, mới có thể không có vẻ quá bạc bẽo. Dù sao chuyện của nhà họ Hạ, đối với cả nhà Vương Thanh Hoà chắc vẫn còn kích thích quá lớn.
Đối với hai vợ chồng này, mặc dù anh ấy không ở hiện trường chứng kiến, nhưng cũng có thể đoán ra được, bọn họ kìm nén không được điều gì tốt đẹp.
Đoán chừng cũng khiến Vương Thanh Hoà đau lòng không ít.
Chỉ sợ tâm trạng của anh bây giờ không ra sao.
Dư Thành xoắn xuýt, muốn tìm ra được một cơ hội tốt để hỏi.
Vương Thanh Hoà biết mục đích Dư Thành tới đây, anh cũng không khiến cho đối phương phải khó xử. Chủ động nhắc tới: "Anh Dư tới thật đúng lúc, chúng tôi cũng dự định thương lượng với anh chuyện thuốc thang một chút."
Dư Thành cực kỳ kích động: "Thật sao? Thật là khéo phải không? Cũng không sợ cậu tức giận, lần này tôi tới, thật ra cũng là vì chuyện này. Dù sao. . . Cậu quả thật là con trai của chú Hạ, về sau xem chừng sẽ phải đến tỉnh thành, đến lúc đó nếu muốn trở về bên này coi như cũng khó. Nhưng nếu không trở về bên này, sẽ không lấy được thuốc. Tôi đã nghĩ đến, chúng ta có thể có cách gì, để việc mua bán này có thể tiếp tục được hay không?"
Kiếm được tiền, người này khó tránh khỏi sẽ muốn kiếm được nhiều hơn.
Dư Thành vừa nghĩ tới sau này không thể kiếm được tiền nữa, trong lòng khỏi phải nói khó chịu biết bao nhiêu.
Vương Thanh Hoà nhìn thấy Dư Thành kích động thành như này, lập tức khuyên anh ấy một chút: "Anh Dư, chúng tôi cũng không phải là làm ăn buôn bán gì, tôi chỉ là nhờ anh giúp mấy việc, sau đó báo đáp anh. Về sau đến tỉnh thành, chuyện cần phải giúp một tay đương nhiên cũng không ít. Nhưng thời gian này dù sao cũng sẽ không bí mật như thế nữa. Hơn nữa, so với chuyện này, thật ra tôi có những chuyện khác muốn hợp tác với anh Dư."
Lời của Vương Thanh Hoà, khiến cho Dư Thành rối bời.
"Cậu nói đi."
Dư Thành có hơi khẩn trương, sợ nghe được thứ mà anh ấy không muốn nghe.
"Tôi vẫn đang theo học Trung Y, nếu có cơ hội tôi có thể tiếp tục học ở tỉnh thành, về sau có thể kê đơn thuốc cho người khác, điều chế một số thuốc bổ. Đến lúc đó tôi hi vọng anh Dư có thể giúp tôi giữ lại một con đường. . ."
Vương Thanh Hoà cảm thấy, nhất định phải tiếp tục học trung y, hơn nữa anh muốn học chính quy.
Chỉ có như vậy, mới có thể lặng lẽ đưa số thuốc kia của Tú Tú ra dùng.
Như vậy đối với tất cả mọi người đều không có chỗ xấu, thậm chí còn có thể chân chính tạo phúc cho một số người cần.
Đồng thời, cũng có thể tận dụng được hết tác dụng của nó.
Quan trọng nhất chính là, sẽ giảm tỷ lệ những bảo bối này của Tú Tú bị phát hiện xuống mức thấp nhất, thậm chí không có khả năng bị phát hiện.
Dư Thành không nghĩ tới, Vương Thanh Hoà còn có tính toán này.
Tình cảm trước đó anh nói không phải trò đùa? Là thật sự chuẩn bị sau này làm thuốc bổ?
Dư Thành bối rối.
Đây chính là thuốc, chứ không phải đùa giỡn.
Đây cũng không phải là chuyện có thể làm trong âm thầm.
"Anh Dư yên tâm, nếu như muốn làm, những thứ này nhất định phải phù hợp với quy định. Trước khi tôi có loại bản lĩnh này, tôi cũng sẽ không làm khó anh." Vương Thanh Hoà biết anh ấy lo lắng cái gì, thế nên lại bổ sung thêm một câu như vậy.