Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Bạch Tú Tú thấy đứa nhỏ trong n.g.ự.c cô ta thì gật đầu đồng ý: “Được, sang tiệm cơm quốc doanh bên kia.”

Bạch Tú Tú đưa hai mẹ con tới quán cơm, vẫn gọi một ít bánh bao, còn thêm cho cô ta một tô canh nóng, xong xuôi đâu đó thì mới hỏi: “Vợ chú ba, hôm nay cô có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”

Triệu Thúy Hoa ăn xong một cái bánh bao thì mới nói: “Chị dâu, sáng sớm hôm nay cả nhà họ Vương về thôn xin thư giới thiệu.”

“Thư giới thiệu?” Bạch Tú Tú đã có suy đoán.

“Đúng vậy, bọn họ chuẩn bị lên tỉnh thành, nói là nhà họ Vương có thân thích gì trên đó, công tác của Chu Kiều Kiều và chú năm cũng là do thân thích kia tìm giúp. Em cảm thấy lời này của bọn họ không đáng tin, mấy năm trước cuộc sống nhà ta chẳng tốt đẹp gì, sao lúc ấy bọn họ không đi tìm người ta xin một công việc tốt? Cần gì phải chờ tới bây giờ? Em cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.”

Triệu Thúy Hoa càng nói càng cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Nghe cô ta nói xong, Bạch Tú Tú đại khái đã đoán được Chu Kiều Kiều muốn bày trò gì, cô ta hẳn là đang muốn khiến cho Hạ Hữu Đức kia chó cùng rứt giậu nhỉ?

“Chị dâu, chị nói xem... bọn họ đang bày trò gì vậy?” Triệu Thúy Hoa thấy Bạch Tú Tú không nói gì với cô ta, trong lòng có chút sốt ruột.

Lần này cô ta tới đây, mục đích lớn nhất vẫn là muốn biết được mục đích thật sự của nhà họ Vương từ miệng Bạch Tú Tú.

Đầu óc của Bạch Tú Tú thông minh hơn cô ta nhiều.

Bạch Tú Tú nghe vậy, mỉm cười nhìn cô ta: “Ai mà biết chứ? Có lợi thì cô cũng được hưởng, còn nếu là chuyện xấu thì đã có vợ chồng chú năm và cha lo liệu.”

“Chị nói đúng đấy, em thấy cả ngày bọn họ cứ xì xào gì đó, thật khiến cho người ta sợ hãi.”

“Vợ chú ba, tôi về trước đây. Cô cứ ở đây từ từ ăn, ăn xong rồi thì về sớm một chút, bên ngoài trời lạnh lắm, đừng để đứa nhỏ bị rét.” Bạch Tú Tú nói xong thì bỏ của chạy lấy người.

Tin tức Triệu Thúy Hoa mang đến hôm nay vô cùng hữu dụng.

Chạng vạng, lúc Bạch Tú Tú tan tầm, bà chủ nhiệm Uông cau mày dặn dò mọi người những việc sắp tới cần phải lưu ý rồi cho mọi người ra về.

Bạch Tú Tú đang chuẩn bị ra cửa thì lại thấy Tề Nghênh Nghênh đang đứng bên ngoài nên quyết định ra trễ một chút.

Ở bên ngoài, Tề Nghênh Nghênh nhìn Vương Thanh Hòa, mở miệng bắt chuyện: “Lại tới chờ vợ sao? Cháu đúng thật là quan tâm vợ mình.”

Nhắc tới Bạch Tú Tú, Vương Thanh Hòa bình thường không thích nói chuyện lại có thêm một sọt chuyện để nói, huống chi hiện tại anh đang muốn cho Tề Nghênh Nghênh biết càng nhiều chuyện về anh, vì thế mà Vương Thanh Hòa thẹn thùng nở nụ cười: “Vợ của tôi thì tôi phải quan tâm chứ, điều kiện gia đình cô ấy tốt hơn tôi nhiều, bình thường cha mẹ tôi đều thiên vị mấy đứa em khác, chuyện đó cả thôn ai cũng biết. Cô ấy biết chuyện nhưng vẫn nguyện ý gả cho tôi, trước khi ra riêng đã bị mẹ tôi khó xử không ít lần, ngay cả những thứ mà mẹ và chị vợ gửi tới, mẹ tôi cũng đòi chia. Bọn họ cũng không thích hai đứa con của chúng tôi, mấy năm nay cô ấy đã chịu nhiều uất ức rồi.”

Tề Nghênh Nghênh nghe xong thì càng cảm thấy đôi vợ chồng nhà họ Vương kia chắc chắn không phải là cha mẹ ruột của Vương Thanh Hòa.

Có nhà nào mà không thương con trai cả của mình? Cho dù không thương con thì cũng đâu thể không thương cháu đích tôn? Cả con cả cháu đều không thương, lại còn hà khắc bắt chẹt, quả là hiếm thấy.

Tuyệt đối là có vấn đề!

Hai người nói chuyện một lúc thì Bạch Tú Tú cũng từ trong văn phòng đi ra.

Thấy vợ mình, Vương Thanh Hòa càng cười tươi hơn.

Lúc Bạch Tú Tú đi ra, nhìn thấy Tề Nghênh Nghênh thì giả vờ mất mát thở dài: “Cha chúng ta đưa cả gia đình lên tỉnh thành rồi, nói là phải tìm công việc cho bọn họ.”

Tìm công việc?

Tề Nghênh Nghênh nghe thấy chuyện này thì thầm nghĩ đây chắc chắn là chuyện xấu!

Cả nhà kia đi tìm Hạ Hữu Đức, Hạ Hữu Đức nào có cái bản lĩnh đó? Còn không phải là lợi dụng nhân mạch của ông Hạ sao? Bây giờ bà ta không ở nhà, ông Hạ đối với cả nhà kia cơ hồ là hữu cầu tất ứng.

Trong một tích tắc, ý nghĩ muốn về nhà của Tề Nghênh Nghênh lập tức đạt đỉnh.

Sau khi Vương Thanh Hòa nghe vợ nói như vậy thì cũng hiểu dụng ý của cô, rất phối hợp dỗ dành: “Không sao đâu, dù sao chuyện cha bất công cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, cuộc sống của hai ta thế nào mới là chuyện quan trọng. Chúng ta về nhà trước đi. Còn việc bọn họ lên tỉnh thành, hy vọng bọn họ sẽ không quá làm khó người họ hàng xa kia, khiến người ta tức giận.”

Tức giận? Khó xử?

Tề Nghênh Nghênh lập tức suy luận âm mưu trong đó, chẳng lẽ là đám người nhà họ Vương kia cố ý?

Cô con dâu nhà họ Vương nhìn thấy bà ta nói chuyện với Bạch Tú Tú thì lập tức xông tới ngăn cản.

Nghĩ đến chuyện này, Tề Nghênh Nghênh cảm thấy suy đoán của mình rất có lý, nhất định là người nhà họ Vương đã biết chuyện gì đó nên mới muốn lên tỉnh thành đòi công tác cho cả nhà, mục đích là muốn chiếm được càng nhiều chỗ tốt trước khi bị bọn họ phát hiện.

Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ thực hiện được âm mưu.

Lúc này Tề Nghênh Nghênh chỉ hận không thể xuất hiện ở nhà ngay lập tức.

Không được, bà ta phải gọi điện cho ông Hạ, tuy rằng ông Hạ rất không thích người nhà liên hệ với ông ta trong giờ làm việc.

Tề Nghênh Nghênh cũng ở không nổi nữa: “Dì con có việc, dì đi trước nhé.” Bà ta nói xong thì mau chóng chạy đi.

Bạch Tú Tú ngồi trên xe đạp của chồng, thuật lại những lời Triệu Thúy Hoa đã nói với cô hôm nay cho Vương Thanh Hòa nghe.

Dù sao hai người bọn họ phải suy tính hơn Tề Nghênh Nghênh nhiều, dù sao bọn họ cũng biết gia đình đó độc ác tới cỡ nào.

“Chắc không lâu nữa đâu, bà ta sẽ nhắc tới chuyện đưa chúng ta lên tỉnh thành, Tú Tú, em có sợ không?” Vương Thanh Hòa lo lắng hỏi vợ, đến tỉnh thành đồng nghĩa với việc bước chân vào rọ.

“Sợ gì chứ? Có anh ở bên cạnh thì em không sợ gì cả.” Bạch Tú Tú tin tưởng Vương Thanh Hòa tuyệt đối, hơn ai hết, cô là người biết Vương Thanh Hòa tài giỏi đến cỡ nào, sau này anh chắc chắn sẽ mang lại cuộc sống tươi đẹp cho cô và hai đứa nhỏ, cho nên dù có đi đâu, chỉ cần là có lợi thì cô đều nguyện ý.

Vương Thanh Hòa nghe vợ nói vậy thì trong lòng cũng rực lửa, ngày mai anh sẽ gọi điện cho Dư Thành, nhờ Dư Thành tiếp tục giúp người nhà họ Vương đi tìm Hạ Hữu Đức.

Chỉ có khi Hạ Hữu Đức bị bức bách thì cục diện mới càng thêm rối loạn, hơn nữa anh cũng rất muốn biết nhà họ Hạ kia có bắt Hạ Hữu Đức đến cục cảnh sát sau khi biết ông ta chủ mưu bắt cóc anh không hay là bọn họ vẫn vì thể diện mà duy trì sự hòa bình giả dối.

Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh Hòa đến Cung Tiêu Xã gọi điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Dư Thành vừa nghe thấy tiếng điện thoại đã lập tức nhấc máy: “Là Thanh Hòa sao?”

“Là tôi đây, anh Dư, tôi có việc muốn nói với anh.” Vương Thanh Hòa vẫn giữ ngữ khí bình ổn.

Dư Thành nhìn ra cửa Cung Tiêu Xã, thấy em trai của Vương Thanh Hòa dắt theo cả gia đình ùn ùn kéo tới thì vội vàng nói: “Khoan đã, để tôi hỏi cái này nhé, có phải cả nhà cậu ở dưới thôn đều chạy lên tỉnh thành không?”

“Tôi đang muốn nói chuyện này đây anh Dư, nếu anh gặp bọn họ thì nhớ đưa bọn họ tới chỗ Hạ Hữu Đức.” Vương Thanh Hòa thật sự không nghĩ chuyện này lại trùng hợp như vậy.

Một đám người đông như vậy đi tìm Hạ Hữu Đức? Dư Thành cảm thấy Hạ Hữu Đức sẽ khóc c.h.ế.t mất, nhà kia cũng đâu phải nhà của ông ta, đó là nhà của anh trai ông ta.

Advertisement
';
Advertisement