Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Vương mênh m.ô.n.g cuồn cuộn xuất phát.
Chỉ là trước khi đi bọn họ phải về thôn xin thư giới thiệu, nếu không lúc tới tỉnh thành, nhà khách sẽ không cho bọn họ vào ở.
Trong thôn, đại đội trưởng Trần Tráng Thực đang giúp đỡ mọi người tính sổ, cả thôn đào dược liệu kiếm được ít tiền, tiếc là tuyết lại rơi rồi.
Trời đổ tuyết, bọn họ cũng không tiện vào núi nên bọn họ quyết định chốt sổ, phát cho mọi người ít đồ vật cộng với biên lai nhận tiền.
Kế toán Uông làm việc rất tỉ mỉ, chỉ là có chút chậm chạp nên người của đại đội đều chạy tới giúp đỡ.
Mọi người đang bận rộn thì người nhà họ Vương tìm tới.
Cả gia đình cùng nhau mò đến khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trần Kim Hoa vô cùng chướng mắt người nhà họ Vương: “Tại sao bọn họ lại chạy tới đây? Mấy ngày nay cũng đâu thấy về thôn...”
“Nhà bọn họ cũng góp sức, chỉ cần không trốn tránh việc lao động tập thể, không phạm tội là được. Thằng năm nhà bọn họ mua nhà ở trên huyện, bọn họ đến đó ở vài hôm cũng là chuyện bình thường.” Tuy Trần Tráng Thực không thích nhà họ Vương nhưng cũng không muốn khó xử bọn họ, dù sao ông ấy cũng là thôn trưởng của cái thôn này, cũng là đại đội trưởng của cả ba thôn, không thể mang tình cảm cá nhân vào trong công việc.
Trần Kim Hoa cũng đã sớm quen với thái độ của chồng mình nên không hé răng.
Nhà họ Vương mau chóng bước vào trong.
Vương Thủ Thành vừa vào thì đã chạy tới chỗ Trần Tráng Thực: “Đại đội trưởng, ngài có rảnh không? Có thể viết thư giới thiệu cho nhà tôi không? Nhà tôi muốn lên tỉnh thành thăm người thân.”
“Nhiều người như vậy sao?” Trần Tráng Thực vô cùng kinh hãi.
Đi thăm thân mà nhiều người như vậy ư?
Không phải lần trước chỉ có mỗi vợ chồng thằng năm nhà bọn họ thôi hay sao?
“Đúng vậy, lúc trước con dâu tôi đi thăm họ hàng, vô tình đụng phải một vị thân thích của nhà tôi. Bọn họ đã sớm hẹn chúng tên lên tỉnh thành dạo chơi, vị thân thích mà tôi nhờ cậy mấy năm trước chính là người này. Thật ra mấy năm nay cũng có liên lạc...”
Vương Thủ Thành tìm một lý do mới.
“Vậy được, để tôi viết thư giới thiệu cho mấy người. Ông muốn đi mấy ngày.”
Đại đội trưởng hỏi Vương Thủ Thành vài câu.
Bên kia, ở trong huyện, sáng sớm Tề Nghênh Nghênh đã nhìn đồng hồ, sắp đến hai giờ rồi, cuối cùng cũng tới thời gian bà ta hẹn con gái, bà ta mau chóng đi vào Cung Tiêu Xã.
Tiểu Đàm thấy tốc độ của bà ta thì trong lòng cũng buồn cười.
Chị Tề này cũng lo lắng cho người nhà quá nhỉ? Mấy đứa con ở nhà cũng đâu còn bé bỏng gì nữa, đều đã đến tuổi đi làm cả rồi, tại sao vẫn còn giữ khư khư như thế? Theo lý thuyết thì bà ta không ở nhà, mấy người bọn họ cũng phải biết tự lo cho mình chứ.
Tề Nghênh Nghênh thuần thục gọi điện thoại, năm trước điện thoại trong nhà đã bị hư, làm hại bà ta bây giờ muốn gọi điện cũng phải gọi qua Cung Tiêu Xã, chỉ có thể nói là ông Hạ quá mức cẩn thận rồi.
Tới bây giờ vẫn không muốn mấy đứa con phô trương, bọn nó đã từng tuổi này, không phải tới lúc nên phô trương rồi sao?
Mất nửa ngày mới có người nghe điện thoại.
“A lô?” Đầu dây bên kia, âm thanh mất kiên nhẫn của Hạ Vi vang lên.
Tề Nghênh Nghênh nghe thấy tiếng con gái thì trong lòng càng kích động: “Vi Vi à, hai ngày nay con ở nhà vẫn ổn chứ? Ở nhà ai nấu cơm? Con...”
“Mẹ có chuyện gì thì mau nói đi, lát nữa con còn phải đi hẹn hò, không rảnh ngồi đây nói chuyện với mẹ nên mẹ nói nhanh đi.” Hạ Vi càng không kiên nhẫn.
Tề Nghênh Nghênh bị thái độ của con gái làm cho bực bội.
Nhưng nghĩ đến bản thân còn chuyện quan trọng phải làm, bà ta chỉ đành nhỏ nhẹ dỗ dành con gái: “Được rồi được rồi, con giúp mẹ làm một việc, con đến đại viện tìm Dư Thành, bảo cậu ta giúp mẹ điều tra mấy người này.”
Tề Nghênh Nghênh liệt kê đám người nhà họ Vương cho con gái.
Hạ Vi nghe xong, chỉ cảm thấy thật phiền phức: “Mẹ đi tìm đứa con trai kia thật sao? Mẹ đúng là điên rồi. Con nói mẹ biết, mấy ngày nay thím ba tới nhà chúng ta nấu cơm, bây giờ cái nhà đó chẳng khác gì nhà của chú thím ba và cả Hạ Thiên kia nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta không còn nhà để về đâu.”
Hạ Vi nói xong thì muốn ngắt điện thoại.
“Vi Vi khoan đã, con đừng gác máy.” Tề Nghênh Nghênh chột dạ gọi con gái, sau đó nỗ lực giải thích: “Mẹ làm như thế đều là vì Hạ Minh và Hạ Thành, con nghe lời mẹ, giúp mẹ làm tốt chuyện này. Con nghĩ lại đi, có bao giờ mẹ nói dối con không? Những chuyện mẹ làm có chuyện nào là không vì các con?”
Tề Nghênh Nghênh dịu dàng giải thích khiến Hạ Vi ở đầu dây bên kia cũng ngập ngừng.
Cái này cũng đúng, tuy ngày nào mẹ cũng lải nhải nhưng đối xử với anh em bọn họ không tệ, trước khi cô ta yêu đương thì quan hệ mẹ con giữa hai người vô cùng tốt đẹp.
Nhớ đến người trong lòng, tâm tình của Hạ Vi lại càng kém.
Gần đây Kỷ Phong quá mức thân cận với Tuệ Tuệ nhà chú ba, lúc nào cũng khen Tuệ Tuệ, còn mua đồng hồ tặng cô ả.
Anh ta lại chưa từng mua cho cô ta, rõ ràng cô ta mới là bạn gái của anh ta.
Hạ Vi nghĩ như vậy, giọng điệu lại càng kém: “Được rồi, con biết rồi, bây giờ con đi tìm anh ta còn không được sao? Chờ mẹ về nhà, mẹ phải lập tức đuổi cả gia đình chú ba đi, con không muốn nhìn thấy Tuệ Tuệ kia nữa.” Cô ta nói xong, lập tức gác máy.
Tuệ Tuệ?
Tề Nghênh Nghênh sửng sốt, Tuệ Tuệ thì sao? Không lẽ là cả nhà Hạ Hữu Đức thừa dịp bà ta ra ngoài, xúi giục Hạ Tuệ Tuệ bắt nạt Vi Vi?
Cả nhà đó...
Tề Nghênh Nghênh thật khó mà tiếp thu được, mơ màng hồ đồ bỏ tiền vào bốt điện thoại rồi đi ra ngoài, lúc đi ra cửa còn bị vướng chân, vẫn là nhờ Tiểu Đàm đỡ bà ta.
Tiểu Đàm thấy sắc mặt bà ta tái nhợt thì có chút lo lắng: “Chị Tề, hai ngày nay trông chị khác lắm, bây giờ lại càng thêm kỳ lạ. Tình huống trong nhà chị thế nào rồi? Nếu có việc gì khó khăn thì không bằng nói với tôi? Biết đâu tôi có thể giúp đỡ chị.”
Tiểu Đàm thật sự không hiểu, gia đình chị Tề có điều kiện như vậy, còn có gì mà không vui?
“Không sao, chỉ là tôi hơi nhớ Vi Vi mà thôi.” Tề Nghênh Nghênh tùy tiện tìm cớ, trong lòng càng thêm kiên định, dù có như thế nào thì cũng phải nhận Vương Thanh Hòa.
Nếu Vương Thanh Hòa là con trai của bà ta thì đó là may mắn của bà ta, nếu không phải thì bà ta cũng phải nhận cho bằng được.
Bà ta không thể để cả nhà Hạ Hữu Đức hủy hoại ba đứa con của bà ta.
Trong tổ dân phố khu phố Ngô Đồng, Bạch Tú Tú đang làm việc thì lại trông thấy Triệu Thúy Hoa đã mấy ngày không gặp đột nhiên xuất hiện.
Cô ta đứng bên ngoài hồi lâu, trông có vẻ rất sốt ruột nhưng lại không dám vào trong.
Bạch Tú Tú thấy bộ dáng của cô ta, biết hẳn là có chuyện gấp nên quay sang nói với mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài.
Triệu Thúy Hoa thấy cô đi ra thì lập tức chạy tới: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng ra, em đứng đây chịu rét cả nửa ngày rồi.”
“Vợ chú ba, cô có việc gì mà gấp vậy?” Bạch Tú Tú tò mò.
“Còn không phải sao? Chị dâu, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi trước không? Mới sáng sớm em đã tới đây, còn chưa ăn uống gì.” Triệu Thúy Hoa vẫn còn nhớ thương bánh bao ngày đó, hơn nữa con trai cô ta cũng không thể chịu lạnh được nữa.