“Mày đúng là hồ đồ! Cho dù là Thiên Vương lão tử tới thì mày cũng không được đi. Lỡ đâu bọn họ bới móc được chuyện gì thì sao?”
Vương Thủ Thành vô cùng hoang mang lo sợ.
Chu Kiều Kiều trợn trắng mắt: “Cha, con cũng muốn ở lại đó nhưng người ta đã rời đi rồi. Nhưng nếu hai người này đã gặp mặt thì chúng ta không thể tiếp tục kế hoạch lúc trước nữa.”
Chu Kiều Kiều bộc phát sự ngoan độc của mình.
“Ý con là gì?” Vương Thủ Thành nghi hoặc.
“Bây giờ chúng ta phải lên tỉnh thành ngày, đi đòi lợi ích ở chỗ Hạ Hữu Đức, đòi tới mức ông ta không thể chấp nhận được nữa thì ông ta sẽ giải quyết anh cả. Chờ ông ta giải quyết anh cả xong thì chúng ta sẽ đến tỉnh thành tố cáo. Dù sao công tác của anh cả và Bạch Tú Tú đều không tồi. Chỉ cần chúng ta cắn c.h.ế.t không buông nói chúng ta đối xử với bọn họ không tệ thì cũng không có ai có thể phản bác được. Đến lúc đó chúng ta lại kết thân với nhà họ Hạ.”
Ánh mắt của Chu Kiều Kiều lóe lên vẻ hung ác.
Cô ta không nói với Vương Thủ Thành đến lúc đó cô ta và Vương Thanh Kỳ sẽ khai ông ta ra, lưu lại thanh danh đại nghĩa diệt thân, đến lúc đó mọi chuyện mới thật sự là hoàn mỹ, cô ta cũng không cần nuôi dưỡng Vương Thủ Thành.
Toàn bộ câu chuyện, cô ta và Vương Thanh Kỳ đều nhận được chỗ tốt.
Vương Thủ Thành nghe con dâu nói cũng thấy có lý, ông ta phải thừa lúc còn có thể, đòi hỏi những thứ trọng yếu.
Lúc trước là ông ta đã nghĩ lầm, bây giờ đã là thời đại gì rồi? Trước đây ông ta không dám nhưng hiện tại ông ta có đứng trước mặt Hạ Hữu Đức thì gã đó cũng không dám ra tay.
Phải đòi hỏi nhiều hơn mới được!
Vương Thủ Thành nghĩ đến trước kia mình đã thất thoát một mớ tiền thì lại cảm thấy đau lòng.
“Chuyện này cứ làm như vậy đi, lần này nhà chúng ta trừ cha ra thì những người khác đều lên tỉnh thành. Bảo ông ta giải quyết chuyện công tác cho cả nhà, nếu ông ta không muốn thì dùng chuyện này dọa ông ta.” Vương Thủ Thành cũng hạ quyết tâm.
Chu Kiều Kiều thấy ông ta chỉ nghĩ đến người nhà thì trong lòng rất không thoải mái: “Cha, lúc trước chị dâu hai làm hại chị dâu bên nhà mẹ đẻ con sẩy thai, bây giờ có phải cũng nên để nhà mẹ đẻ của con đi cùng? Bằng không con...”
“Nếu chỉ mang người nhà mẹ đẻ của mày thì mấy người chị dâu trong nhà này có thể vui vẻ được sao? Mày và thằng năm đã hưởng đủ chỗ tốt rồi. Chuyện này tuyệt đối không được, không được đưa người theo.” Vương Thủ Thành trực tiếp cự tuyệt, cũng không thể để vợ chồng thằng năm quá mức đắc ý, bằng không cái nhà này chẳng phải sẽ do cô ta định đoạt sao?
Trong lòng Chu Kiều Kiều không thoải mái nhưng cũng biết đây không phải là lúc làm loạn, chuyện quan trọng nhất bây giờ là khiến cho Hạ Hữu Đức kia tức giận, chó cùng rứt giậu, bằng không chờ Bạch Tú Tú và Tề Nghênh Nghênh kia tiếp xúc lâu ngày, lỡ đâu phát hiện ra gì đó thì mọi thứ đều đổ bể!
Bên này Chu Kiều Kiều nôn nóng thì bên kia Vương Thủ Thành cũng đã nghĩ kỹ: “Đi thôi, đi nói với anh trai hai đứa chuyện chúng ta đi đòi công tác. Chỉ là chuyện năm đó vẫn phải giữ kín như bưng.”
“Cha cứ yên tâm đi.” Vương Thanh Kỳ lên tiếng đồng ý.
Đây là bí mật của bọn họ, chứng tỏ anh ta khác biệt với những người anh khác, anh ta không nói ra thì mới có thể có thêm nhiều lợi ích.
Bên này, nhà họ Vương đang nghĩ cách vòi vĩnh Hạ Hữu Đức thì bên nhà khách Tề Nghênh Nghênh vẫn còn trằn trọc trên giường, có làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong lòng bà ta rất muốn về nhà ngay lập tức, Hạ Hữu Đức chắc chắn có vấn đề! Bà ta phải mau chóng nhờ Dư Thành sang đây hỏi thăm rõ ràng giúp bà ta, chỉ cần có được đáp án như ý là bà ta sẽ có thể khiến Hạ Hữu Đức cút khỏi nhà mình.
Đến lúc đó Hạ Minh, Hạ Thành và Hạ Vi đều sẽ có công việc tốt.
Càng nghĩ càng nóng vội, Tề Nghênh Nghênh dứt khoát gõ cửa phòng bên cạnh.
Tiểu Đàm ở phòng bên vốn đã ngủ nhưng lại bị tiếng gõ cửa làm cho ngơ ngác.
Bà ấy mở cửa, trông thấy Tề Nghênh Nghênh thì càng khó hiểu: “Chị Tề, đã trễ rồi, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Đàm à.” Tề Nghênh Nghênh vừa gõ cửa đã thấy hối hận, bọn họ xuống địa phương công tác đều là dựa theo quy định, không thể nào lại giảm bớt thời gian, chỉ vừa xuống một lúc đã trở về, như thế là không hợp quy tắc.
Bà ta gõ cửa tìm Tiểu Đàm như thế này không phải là rước việc vào người sao?
“Chị Tề? Chị gặp chuyện gì khó khăn sao?” Tiểu Đàm thấy bà ta cứ đứng ngoài cửa không nói lời nào, trời đã tối như vậy, ánh đèn lờ mờ khiến bà ấy rợn tóc gáy.
“À? Không, không có chuyện gì. Chỉ là tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi xa đám nhỏ lâu như vậy, trong lòng có chút lo lắng. Ngày mai tôi muốn dành chút thời gian gọi điện về cho bọn nó, lúc trước tôi đã thương lượng với Tiểu Vi rồi, bảo con bé đến Cung Tiêu Xã chờ, cho nên ngày mai khi hai chúng ta ra ngoài làm việc, tôi muốn rời đi một chút.”
Tề Nghênh Nghênh áp chế ý định ban đầu, nói lảng sang chuyện khác.
Tuy rằng lúc đầu bà ta quả thật có hẹn với con gái, bảo nó ngày ngày đến đó đợi bà ta một lúc, nhưng với tính tình của Hạ Vi, bà ta thật sự không nghĩ con gái sẽ tới.
Bản thân Tề Nghênh Nghênh cũng không chắc chắn, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện mấy hôm nay tâm tình con gái vui vẻ.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì, được thôi, đến lúc đó tôi đi cùng chị Tề, chị yên tâm, tôi tuyệt đối không nghe trộm chuyện nhà chị đâu, tôi ở ngoài Cung Tiêu Xã đợi chị là được. Tôi còn đang nghĩ là có chuyện gì to tát khiến chị nửa đêm không ngủ được phải chạy sang đây thương lượng với tôi.”
Tiểu Đàm vô cùng hào phóng, dù sao ý định ban đầu của bà ấy chính là muốn lôi kéo quan hệ với Tề Nghênh Nghênh nên lúc này cũng không đến mức từ chối yêu cầu của bà ta.
“Vậy được, vậy được.” Tề Nghênh Nghênh xoay người rời đi, trong lòng thầm khấn trưa mai con gái sẽ tới đó.
Người có tâm sự không sao ngủ được, Tề Nghênh Nghênh mất ngủ cả một buổi tối.
Những người mất ngủ cùng bà ta còn có cả nhà họ Vương, đương nhiên một nửa là vì hưng phấn, nửa còn lại thì buồn rầu.
Anh ba Vương và Triệu Thúy Hoa ngủ trong căn phòng nhỏ, Triệu Thúy Hoa nghĩ ngợi gì đó rồi đánh thức chồng mình: “Chuyện lần này chúng ta phải nghĩ sâu xa một chút. Trần Phương và Lưu Tiểu Nga đều đi vậy thì em đây không đi. Mấy ngày nay con trai em không thoải mái, em đưa thằng bé về thôn. Nếu có chuyện gì kỳ lạ thì anh cũng đừng dây vào.” Triệu Thúy Hoa nói xong thì lấy ra hai mươi đồng: “Tiền này anh cầm đi, đừng tiêu lung tung, lúc về báo cáo lại cho em.”
Anh ba Vương nghe vợ nói thế thì trong lòng vô cùng thoải mái: “Được rồi, em yên tâm đi, cứ cho là hai vợ chồng thằng năm khôn khéo thì cha anh có thể hại anh được sao?”
Triệu Thúy Hoa cũng không nói lời nào nhưng thầm nghĩ ông ta sẽ hại người thật đấy.
Không được, ngày mai cô ta phải đi báo cho chị dâu.
Cô ta cảm thấy chuyện vợ chồng thằng năm có lòng tốt dắt theo cả nhà đi kiếm lợi ích này còn gì đó khuất tất, nhất định phải nói chuyện này cho chị dâu biết, dù có thế nào thì cô ta cũng phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với chị dâu.
Anh ba Vương thấy vợ không hé răng thì cũng buồn bực: “Thúy Hoa này, em có thấy chị dâu hai và vợ thằng tư đều đi không, sao em không đi theo? Một mình anh đi theo bọn họ, trong lòng cũng không quá thoải mái, hơn nữa nếu lần này có thể tìm được công việc, em không đi thì...”
“Có phải anh bị ngốc rồi không? Nếu tìm được việc thật, anh ở đó không thể nói giúp em một tiếng hay sao? Em không yên tâm mấy người bọn họ, dù sao nhà ta cũng phải có một người ở lại trông nhà chứ, lỡ đâu gặp chuyện không may thì phải làm sao? Hơn nữa nhà họ Vương đã mấy ngày không quay về thôn rồi? Đừng để chuyện gì cũng chưa thành mà chúng ta đã không còn chốn dung thân.”
Triệu Thúy Hoa không chịu đi tỉnh thành, cũng không muốn nghe chồng mình khuyên nhủ, chỉ ôm con trai bỏ đi ngủ.
Anh ba Vương cũng không dám nói nữa, vợ nói đúng, vả lại ai bảo vợ sinh cho anh ta một đứa con trai?