Cùng lúc đó, trong căn nhà mới của Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ ở trên huyện, Chu Kiều Kiều đen mặt nhìn một nhà lì lợm ở mãi không chịu đi, dù cô ta rất muốn đuổi người nhưng hiện tại còn có việc quan trọng hơn cần làm, cô ta không dám đắc tội Vương Thủ Thành.
Chu Kiều Kiều nháy mắt ra hiệu cho chồng mình, hy vọng anh ta có thể hiểu ý.
Vương Thanh Kỳ lại không hiểu vợ muốn làm gì, có chút lo lắng: “Vợ à, em bị sao đó? Mắt bị gì à?”
Chu Kiều Kiều chỉ biết cạn lời, hận không thể tát chồng mình một cái để anh ta tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn nén giận, miễn cưỡng cười nhắc nhở: “Anh quên rồi à? Không phải anh có việc muốn nói với cha sao?”
“À đúng rồi! Cha, con có chút chuyện muốn nói với cha, anh hai anh ba anh tư, mọi người từ từ ăn, không đủ thì lát em nói Kiều Kiều làm thêm.” Vương Thanh Kỳ nói xong thì đứng dậy chạy lấy người, Chu Kiều Kiều cũng theo sát phía sau.
Chuyện khiến Vương Thanh Phú chướng mắt nhất bây giờ là việc ba người đó cứ lén lút nói chuyện gì đó. Hiện tại cả nhà đều nhớ thương vị thân thích trên tỉnh thành kia, lần này cũng nên đến phiên bọn họ.
“Chú tư, có phải cha và vợ chồng thằng năm lại thương lượng chuyện lên tỉnh thành không?” Vương Thanh Phú thuận miệng hỏi như đang nói đùa.
Anh tư Vương nghe vậy thì lập tức mở miệng: “Cha, ba người có vấn đề gì mà không thể nói trước mặt bọn con? Cứ một hai phải tránh mặt như thế à?”
Vương Thủ Thành lảo đảo, thoáng nhìn thằng tư không bao giờ biết phấn đấu kia, rất muốn mắng một trận. Cái gì gọi là tránh chúng nó?
Ông ta cũng đâu biết vợ chồng thằng năm muốn nói cái gì.
Chu Kiều Kiều cũng vô cùng tức giận, làm như cô ta không muốn nói trước mặt bọn họ vậy? Còn không phải là vì chuyện cha đã làm năm đó không thể để lộ ra ngoài sao?
Hiện tại việc này có nguy cơ bại lộ, đương nhiên cô ta phải âm thầm nói cho ông ta biết rồi.
Kết quả đám người này lại mặt dày mày dạn không chịu đi, cô ta biết làm gì bây giờ? Chu Kiều Kiều cảm thấy thật oan ức.
“Đúng đó cha, xung quanh đây cũng chỉ có mấy anh em bọn con, có gì phải sợ, có chuyện gì thì cứ nói trước mặt mọi người đi, đều là người một nhà cả, có đúng không?” Vương Thanh Phú cũng hát đệm.
Vương Thủ Thành do dự thoáng nhìn con dâu.
Chu Kiều Kiều cười lạnh: “Cũng không phải là không được, tuy không phải là chuyện tốt nhưng quả thật là có liên quan đến vị thân thích trên tỉnh thành.”
Không phải chuyện tốt?
Trong lòng Vương Thủ Thành thoáng run lên, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, cũng bất chấp cái gọi là gia đình hòa thuận, mặt già lạnh xuống mắng mấy thằng con: “Sao hả? Bây giờ trong cái nhà này lời của ai mới có giá trị? Thằng hai, mày đừng có ở đây châm ngòi ly gián mấy anh em, tao nói cho mày biết, tao còn chưa c.h.ế.t đâu! Bình thường tao đối xử với mày như thế nào tao rõ nhất! Nếu là chuyện tốt thì có thể thiếu phần của mày sao? Nếu mày tin tao và thằng năm thì đừng có ở đó nghi thần nghi quỷ nữa, nếu mày không tin thì cút ra khỏi đây, thích đi đâu thì đi.”
Nếu là lúc trước, Vương Thanh Phú hoàn toàn không có ý kiến với việc ra riêng, dù sao anh ta cũng sẽ được chia không ít thứ, nhưng hiện tại nhà anh ta còn có thân thích trên tỉnh thành đó, anh ta không nỡ ra riêng!
Vương Thanh Phú xem thấy cha tức giận thì cũng không làm tới: “Cha nói gì vậy, đương nhiên là con tin mọi người rồi.”
“Mày tin thì cũng đừng có hỏi nhăng hỏi cuội khắp nơi, nếu là chuyện tốt thì hai vợ chồng thằng năm cũng giấu không được, đã là chuyện xấu thì bọn mày biết cũng chẳng để làm gì. Tốt xấu gì thì bọn mày cứ tin lần này đi, nếu lần sau lại nghi ngờ thì người làm cha như tao cũng không nói gì bọn mày đâu.”
Vương Thủ Thành cau mày mắng mấy đứa con trai một trận rồi xoay người đi theo vợ chồng thằng năm.
Ba đứa con trai đứng bên ngoài im lặng không nói một lời.
Lưu Tiểu Nga thấy chồng mình xấu mặt thì cũng không dám thở mạnh một hơi, thừa dịp bọn họ không chú ý liên tục gắp thức ăn cho hai đứa con gái, để hai đứa nó được ăn nhiều thêm một chút.
Nếu đang ở nhà họ Vương thì cô ta cũng tiếc cho hai đứa nhỏ ăn nhiều, dù sao cơm nước nhà họ Vương mỗi ngày đều có định lượng, nhưng hiện tại bọn họ đang ở nhà thằng năm, bọn nó có nhiều tiền như vậy, mua nhà lớn như vậy, bây giờ để hai đứa con gái lỗ vốn này ăn nhiều một chút thì cô ta sẽ tiết kiệm được thêm ít tiền, dù sao cô ta và chồng cũng không ăn hết nhiều như vậy.
Triệu Thúy Hoa là người duy nhất bình tĩnh, dù sao cả nhà này cũng đâu làm được chuyện gì tốt, chỉ cần cô ta và chồng có thể chiếm thêm nhiều lợi ích của nhà họ Vương là được, những chuyện khác đều không quan trọng, cho dù là sắp xếp công tác thì cũng sẽ ưu tiên anh hai trước, cô ta cũng không gấp gáp.
Cô ta không chỉ không nóng nảy mà còn nháy mắt ra hiệu với anh ba Vương, nhắc nhở anh ta đừng kích động.
Chỉ có Trần Phương là sốt ruột, dù sao cô ta cầm nhiều tiền ra ngoài như vậy, trong lòng cũng hoảng sợ.
Chỉ cần nghĩ là có chuyện tốt nhưng cứ bắt bọn họ chờ, không nói cho bọn họ biết rốt cuộc là chuyện gì là cô ta lại thấy không cam lòng.
Cả bàn đồ ăn nhìn thế nào cũng ăn không vô, cô ta quan sát những người khác, mở miệng hỏi lại: “Cứ để như vậy sao? Thằng năm và cha...”
“Vợ chú tư tò mò thì đi hỏi đi. Bọn tôi đã hỏi rồi, cha đều nói như vậy đó. Anh em tôi cũng đâu thể làm loạn nữa đúng không?” Vương Thanh Phú mỉm cười, không chút gợn sóng ném quả bóng cao su cho Trần Phương.
Thật ra Trần Phương cũng muốn nháo nhưng lời nói của phụ nữ trong nhà họ Vương không có trọng lượng nên cô ta chỉ có thể câm miệng.
Lúc này, ở trong phòng, Vương Thủ Thành trải qua chuyện khi nãy nên ngữ khí không được tốt lắm: “Vợ thằng năm, rốt cuộc là có chuyện gì, không thể chờ hôm khác nói à, một hai phải nói ngay lúc này khiến cả nhà không yên. Rốt cuộc bên phía tỉnh thành đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Kiều Kiều cũng chẳng có tâm tình quản cha chồng tốt hay xấu, chuyện lớn đã xuất hiện trước mặt rồi!
Chu Kiều Kiều gấp đến mức sắc mặt cũng thay đổi: “Cha, lúc nãy vừa vào cửa con đã muốn nói rồi nhưng lại thấy mọi người đang ăn cơm nên mới chờ đến lúc này. Con phải nói với cha ngay, lớn chuyện rồi. Chị dâu đã gặp mặt mẹ ruột của anh cả rồi.”
“Cái gì? Mẹ ruột của nó không phải mẹ của bọn mày...” Suýt nữa là Vương Thủ Thành đã quên mất chuyện này, thấy vợ chồng thằng năm nhìn ông ta bằng ánh mắt cổ quái thì mới nhớ ra.
Mẹ ruột của Vương Thanh Hòa chính là cái người tên Tề Nghênh Nghênh ở tỉnh thành?
Lúc trước vợ thằng năm đã nói với ông ta một lần.
“Bọn họ, sao bọn họ lại gặp mặt? Bọn họ nói gì rồi?” Vương Thủ Thành cảm thấy cổ mình phát lạnh.
“Sao mà con biết được? Con thấy Bạch Tú Tú nói chuyện phiếm với bà ta rất vui vẻ, hai người đó thân thiết như vậy còn chưa đủ sao? Như vậy cũng đã đủ nguy hiểm rồi, con muốn ngăn cản nhưng lại không ngăn được, còn bị ép rời đi.”
Chu Kiều Kiều vô cùng buồn bực.