Bên này hai người thương lượng, bên kia Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã về nhà, bởi vì mọi chuyện đều thuận lợi khiến cả hai rất vui vẻ.
Hai người mới về đến cửa nhà thì đã trông thấy Ninh Mai Mai đang ngồi giặt quần áo ở sân nhà bên cạnh. Bạch Tú Tú có chút nghi hoặc: “Chị Mai Mai, sao chị lại ngồi đây giặt quần áo? Trời lạnh thế này, chốc nữa là nước đóng băng mất.”
Hai tay của Ninh Mai Mai đã lạnh đến đỏ bừng, thấy Bạch Tú Tú lo lắng cho mình thì mỉm cười nói với cô: “Không sao đâu, mẹ chồng chị nổi điên ấy mà, hai người vào nhà đi.”
Tuy Bạch Tú Tú lo lắng cho cô ấy nhưng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể dặn dò: “Chị Mai Mai, nếu mẹ chồng chị cứ đến tổ dân phố phản ánh đi. Hay là bây giờ em cùng chị vào nhà, để em nói chuyện với bà ấy?”
“Đừng, em về đi. Lát nữa chị vào nhà ngay, bà ấy chỉ nhất thời nổi điên mà thôi.” Ninh Mai Mai nói chuyện cũng không nể nang ai.
Đối với mẹ chồng, lúc này trong lòng cô ấy đã âm thầm mắng mỏ không biết bao nhiêu lần.
Nhà cách vách hầm canh gà mà bà già ở trong nhà lại làm ầm ĩ lên, cứ nói bình thường quan hệ giữa cô ấy và Tú Tú không tệ, bảo cô ấy qua xin hai chén cho hai đứa con trai bảo bối của bà ta về uống.
Cái này không phải là bệnh tâm thần sao?
Không thân không thích, ai lại cho bà ta một chén canh gà? Cho dù có là thân thích thì cũng phải có quan hệ thân thiết mới được, cũng không nhìn xem thời này là thời nào, nếu muốn ăn thì tự đi mua về mà ăn.
Nếu người khác hỏi thì cô ấy cũng đã xả ra hết rồi, nhưng người hỏi lại là Tú Tú, nếu cô ấy nói thì có khác nào đòi vòi vĩnh canh gà nhà người ta?
Ninh Mai Mai ôm một bụng tức muốn xả ra ngoài nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Bạch Tú Tú thấy cô ấy không muốn nói thì cũng chỉ có thể quay về nhà.
Vừa bước vào trong đã ngửi thấy mùi canh gà thơm nức mũi.
Hai đứa nhỏ ở ngoài sân đắp người tuyết, người mặc áo bông, đội mũ đầu hổ, đeo bao tay mới làm.
Chỉ là hai đứa bé con nhỏ nên cũng không đắp ra hình dạng gì.
Thấy bọn họ về tới, hai đứa nhỏ lập tức ùa tới, bi bô gọi cha gọi mẹ.
Vương Thanh Hòa ôm hai bé vào nhà, mùi canh gà trong nhà còn đậm đà hơn.
Bà Ngụy đang may vá bên trong, thấy hai người đã về tới thì cũng tạm ngưng việc đang làm: “Về rồi sao? Canh gà nấu xong rồi, chờ mẹ múc ra cho nhé. Đúng rồi, tối nay hai đứa lấy dấu bàn tay đi, mẹ may bao tay cho hai đứa. Hôm nay mẹ thấy bao tay của hai đứa bé không đủ ấm áp, nhân dịp này làm mới luôn, cho nhiều bông một chút, nếu không mùa đông sẽ rất lạnh.”
Bà Ngụy vừa nói vừa dọn cơm, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cũng tới giúp đỡ, chờ cả nhà dọn cơm xong thì lại rửa tay cho hai đứa nhỏ, sau đó mới ngồi vào bàn.
Bà Ngụy xới cơm cho hai đứa nhỏ xong thì quay sang đưa cái muỗng cho con gái: “Hai đứa tự xới đi, mẹ đút cơm cho Minh Minh và Nguyệt Nguyệt.”
Vương Thanh Hòa và vợ tự múc canh.
Canh gà này đã hầm một ngày, hương vị thơm nức mũi.
Lúc cả nhà ăn cơm đều rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ tập trung ăn uống.
Chờ ăn cơm chiều xong, Bạch Tú Tú mới nói chuyện quan trọng với mẹ: “Mẹ, lát nữa con và Thanh Hòa có việc muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì vậy? Không thể nói ngay sao? Thần bí như vậy...” Bà Ngụy nhìn con gái và cùng con rể, phát hiện thái độ của hai người rất nghiêm túc nên cũng ý thức được tính quan trọng của việc này.
Bà Ngụy nhìn hai đứa cháu ngoại, dỗ dành: “Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, bà ngoại đưa hai cháu về phòng được không?”
Hai đứa bé đã chơi cả một ngày, hiện tại cũng mệt nhọc, cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Thanh Hòa lau rửa cho hai đứa nhỏ xong thì bà Ngụy đưa hai bé về phòng, dạo gần đây hai bé rất dính bà Ngụy.
Bà Ngụy đưa hai đứa nhỏ về phòng, dỗ ngủ xong xuôi thì mới ra ngoài.
Thấy con gái và con rể đang ngồi chờ, bà ấy cũng rất tò mò: “Hai người các con có chuyện lớn gì à?”
Bạch Tú Tú thoáng nhìn Vương Thanh Hòa, nghĩ là anh sẽ không biết phải nói như thế nào nên cô dứt khoát tự nói với mẹ.
Cô nói hết mọi chuyện liên quan trừ chuyện vòng tay cho mẹ biết, cũng không bỏ qua chuyện hôm nay hai người họ đã gặp Tề Nghênh Nghênh.
Bà Ngụy đã biết con rể không phải con ruột của nhà kia, cũng biết đám người nhà họ Vương lòng dạ hiểm độc nhưng cũng không ngờ hai đứa nhỏ này đã mưu tính nhiều như thế, bà ấy nghe mà sợ hãi.
“Hai người các con, sao lại to gan như vậy hả!” Bà Ngụy vừa sợ vừa đau lòng, nhưng chuyện đã làm tới nước này, bà ấy cũng không thể nói gì thêm.
Hai vợ chồng son có thể được như hiện tại thật sự không dễ dàng.
Bà Ngụy nhìn con gái rồi lại nhìn con rể, đau lòng rơi nước mắt: “Ít nhất thì mọi chuyện vẫn thuận lợi, có phải tiếp theo hai đứa dự định lên tỉnh thành không? Nếu đi được thì cũng tốt, dù sao lên tỉnh thành cũng dễ dàng phát triển hơn ở đây. Các con yên tâm, ở chỗ mẹ vẫn còn chút tiền, có gì mẹ sẽ mượn thêm từ chỗ chị và anh rể các con, cho dù chúng ta có lên tỉnh thành thì cũng không cần phụ thuộc vào người khác. Chúng ta phải có nhà của mình, lớn nhỏ gì cũng được, đến lúc đó mẹ sẽ giúp các con trông chừng Minh Minh và Nguyệt Nguyệt.”
“Mẹ, chuyện này còn chưa định đâu, chỉ là bọn con nghĩ không thể không cho mẹ biết chuyện, lỡ đâu xảy ra sai lầm. Còn chuyện chuyển đi... ý của con và Thanh Hòa đều là ôm chân không phải là một cách kinh doanh tốt, cho dù bọn họ muốn Thanh Hòa đến đó thì bọn con cũng phải đi từng bước một, phải lấy đủ lợi ích đã, còn phải... chờ cho bọn họ náo loạn xong nên bọn con sẽ không đi lúc này đâu.”
Bạch Tú Tú thấy mẹ cô lo lắng đến phát khóc thì cũng rất đau lòng, sớm biết như vậy thì cô đã nói khéo một chút, tránh cho bà ấy phải buồn rầu như thế.
Nghe con gái giải thích, lúc này bà Ngụy mới cảm thấy an tâm một ít: “Trong lòng hai đứa đều đã có tính toán hết rồi, dù có thể nào thì chỉ cần gia đình chúng ta hạnh phúc bình an là được, những chuyện khác chúng ta không cần cưỡng cầu.”
Bà Ngụy cảm thấy bản thân đã bị chuyện đêm nay dọa cho kinh hãi.
Bình thường bà ấy cũng chỉ biết con rể là người đáng thương, nhưng hoàn toàn không ngờ hai đứa con lại dám qua mặt bà ấy làm chuyện lớn như vậy.
Nghe nói cha mẹ ruột của con rể là người rất lợi hại, nhà người ta như thế mà hai đứa nhỏ này còn dám tính kế... cũng may là không sao.
“Mẹ, dù có thể nào thì con cũng sẽ che chở Tú Tú, cả hai đứa nhỏ và mẹ nữa.” Vương Thanh Hòa thấy mẹ vợ lo lắng cho bọn họ thì cũng liên tục bảo đảm.
“Mẹ tin tưởng con, con đã gọi mẹ một tiếng mẹ thì con cũng như con ruột của mẹ, mẹ tin con.” Bà Ngụy hiền từ nhìn hai đứa con.
Bản thân bà ấy không có con trai, chỉ có hai đứa con gái nên bình thường cũng đối xử với con rể như con ruột.
Bà Ngụy cân nhắc một hồi, nếu thật là như Tú Tú nói thì sau này bà ấy phải theo sát hai đứa bé, một tấc cũng không rời, tuyệt đối không để cho đám người xấu xa kia lợi dụng sơ hở.
“Hai con yên tâm đi, mẹ vẫn là câu nói kia, các con chỉ cần lo việc của mình, hai đứa nhỏ đã có mẹ chăm sóc.” Bà Ngụy nói như thế cũng khiến cho Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa yên tâm không ít.