Tuy không biết Vương Thanh Hòa có thù gì với Hạ Hữu Đức nhưng Vương Thanh Hòa là đồng bọn hợp tác của anh ấy, đương nhiên anh ấy phải giúp đỡ, hơn nữa anh ấy vẫn luôn cảm thấy Vương Thanh Hòa chính là đứa nhỏ bị thất lạc của chú Hạ.
“Được, vậy tôi dẫn đường cho bọn họ.” Dư Thành đồng ý, treo điện thoại.
Anh ấy vừa bước ra cửa thì đã đụng mặt cả gia đình kia.
“Lại là mấy người à? Cũng thật là trùng hợp. Sao mấy người lại chạy tới chỗ này, đây cũng không phải cửa đại viện của chúng tôi.” Dư Thành ra vẻ kinh ngạc nhìn cả nhà này.
Chu Kiều Kiều vừa thấy Dư Thành thì trong lòng lập tức vui vẻ: “Anh Dư, lần trước còn chưa kịp cảm ơn anh. Hôm nay... có thể nhờ anh đưa chúng tôi đến đại viện được không? Chúng tôi muốn gặp người họ hàng kia.” Cô ta ra vẻ thẹn thùng xin Dư Thành giúp đỡ.
Vương Thủ Thành thấy cô ta vừa nói vừa cười với người đàn ông khác như vậy thì sắc mặt cũng sầm xuống, thoáng nhìn con trai, nhỏ giọng hỏi: “Con không quản vợ con sao? Cô ta đưa đẩy với một người đàn ông như vậy thì còn ra thể thống gì?”
Vương Thanh Kỳ nghe xong, mặt nghệt ra: “A? Cha có ý gì? Nếu vợ con không đi hỏi thì con phải đi hỏi.”
“Mày là cái thứ không biết cố gắng.”
Bên này Vương Thủ Thành còn đang dạy dỗ con trai thì bên kia Chu Kiều Kiều cũng đã nhờ vả được Dư Thành.
Dư Thành nhiệt tình đón tiếp cả nhà bọn họ: “Đi thôi, tôi đưa mọi người đến đại viện, hẳn là giờ này nhà chú Hạ vẫn còn người ở nhà. Vừa hay tôi cũng phải đến đó, khi nãy có người nói con gái Hạ Vi nhà chú Hạ tìm tôi có việc, tôi phải đến hỏi thử xem sao.”
Chờ Dư Thành đưa đám người này đến đại viện, lúc đến cửa nhà họ Hạ thì cũng vừa hay thấy Hạ Hữu Đức và con trai mình đang đi ra, ông ta vừa thấy đám người kia thì không cười nổi nữa, nhíu mày hỏi: “Sao lại là mấy người? Tuy nói rằng hai chúng ta có quan hệ họ hàng nhưng cũng không thể tới đây mãi như vậy.” Lần này còn đưa nhiều người tới như vậy.
Lúc Vương Thủ Thành nhìn thấy Hạ Hữu Đức thì tâm tình lập tức trở nên kích động.
“Là anh, thật sự là anh! Anh có nhớ năm đó...”
Vương Thủ Thành vừa nói được một nửa thì đã bị Hạ Hữu Đức bịt miệng: “Nhớ chuyện năm đó là chuyện gì? Tôi chẳng nhớ rõ chuyện gì cả, mấy người tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, có chuyện thì để lát nữa nói. Tôi đưa mấy người đưa ăn cơm trước, Tiểu Thiên, con mau đi làm đi, cứ để cha tiếp đón bọn họ là được. Thân thích bên nhà mẹ con cứ để cha lo.”
Hạ Hữu Đức thúc giục con trai đi làm, tránh cho anh ta bị đám vô lại này dây vào.
Hạ Thiên cũng muốn chạy, dù sao cũng không thể để anh to lo liệu những chuyện năm đó cha anh ta đã làm, đám người này có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta.
Hạ Thiên nghĩ vậy, khẽ gật đầu: “Vậy con đi trước đây, cha nhớ tiếp đãi họ hàng cho chu đáo.”
Dư Thành nhìn Hạ Thiên chạy trốn sảng khoái như vậy thì trong lòng cũng khinh thường, bình thường ưa giả vờ ngoan ngoãn như vậy, vừa đụng chuyện đã bỏ chạy.
“Dư Thành, cậu còn sững sờ ở đây làm gì? Anh trai tôi không có ở nhà, Hạ Minh và Hạ Thành cũng không, cậu...” Hạ Hữu Đức nhìn Dư Thành vô cùng chướng mắt.
Hai lần đều là do Dư Thành đưa cả nhà này đến đây, nếu không phải tại Dư Thành thì làm sao nhà đó biết ông ta ở đây?
“Chú Hữu Đức, thật là không khéo, hôm nay cháu tới tìm Hạ Vi.” Dư Thành nhìn ông ta, mỉm cười xán lạn khiến Hạ Hữu Đức cạn lời, chỉ có thể đưa cả nhà kia chạy lấy người trước.
Trong nhà họ Hạ, chờ những người khác rời đi thì Hạ Vi mới chầm chậm bước ra.
Cô ta nhìn Dư Thành, tỏ vẻ không vui.
“Tôi tìm anh từ hôm qua, tại sao hôm nay anh mới tới? Lỡ đâu trễ nải chuyện chính thì phải làm sao?” Hạ Vi chất vấn Dư Thành, thái độ như ra lệnh khiến Dư Thành cảm thấy rất buồn cười.
Dư Thành đánh giá Hạ Vi, không thèm chừa cho cô ta một chút mặt mũi nào: “Sao? Cô nhờ tôi giúp đỡ mà còn muốn tôi phải chiều theo thời gian của cô à? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Hạ Vi, cô tưởng ở trước mặt ai thì cô cũng là công chúa nhỏ của đại viện này à? Cô chơi cái trò công chúa bá vương với Kỷ Phong một thời gian dài như vậy nên hồ đồ mất rồi sao?”
“Anh có ý gì? Anh ấy không phải tiểu bá vương gì cả, anh ấy rất tốt, đều là do mấy người đặt biệt danh tầm bậy cho anh ấy, mấy người căn bản không biết anh ấy tốt như thế nào.” Hạ Vi nghĩ đến người trong lòng thì cũng chỉ nghĩ đến điểm tốt, nghe thấy Dư Thành nói xấu người yêu thì chỉ hận không thể trực tiếp đuổi người đi.
Dư Thành nghe Hạ Vi khen Kỷ Phong thì cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ cảm giác đầu mình muốn phình to ra, thấy cô ta còn muốn nói tiếp, anh ấy mau chóng lên tiếng ngắt lời: “Tôi nói này, cô lo chuyện nhà cô đi, cô tìm tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao? Tôi đến đây để nghe cô nói chuyện về người yêu của cô hả? Hình như hai người chúng ta còn chưa thân quen đến như vậy đâu?”
Hạ Vi có chút xấu hổ, bối rối giải thích: “Đương nhiên là không phải, là mẹ tôi bảo tôi tìm anh, bà ấy nói muốn nhờ anh điều tra một số việc, bà ấy sẽ trả tiền.”
Hạ Vi thuật lại chuyện mà cô ta dặn dò ngày hôm qua cho Dư Thành nghe.
Dư Thành nghe xong thì thật sự muốn lăn ra cười, chuyện này cũng thật là trùng hợp quá.
Anh ấy đương nhiên là quen biết Vương Thanh Hòa, hơn nữa chuyện bọn họ làm gần đây đều có liên quan đến nhà họ Hạ, như vậy còn không phải là anh ấy và Vương Thanh Hòa nói như thế nào thì người nhà họ Hạ phải nghe như thế đó sao?
“Anh đừng có cười không như vậy, mau cho tôi một đáp án chắc chắn, anh có làm được hay không.” Hạ Vi có chút nóng vội.
“Được, có gì mà không được chứ? Chỉ cần dì đưa tiền, tôi sẽ đi điều tra chuyện này cho bà ấy, nói cho dì biết là bà ấy phải trả tiền đi lại cho tôi, ngoài ra tôi còn muốn thêm một trăm đồng. Bao nhiêu đó cũng không nhiều đâu, dù sao bây giờ tôi cũng rất bận. Nhà mấy người cũng đâu thiếu một trăm đồng này nhỉ.”
Dư Thành ra vẻ thản nhiên, một trăm đồng đối với nhà họ Hạ mà nói thì không tính là nhiều.
Hạ Vi cũng chẳng nhăn mày lấy một cái: “Được, anh đi tra đi, sau khi xong việc mẹ tôi sẽ đưa tiền.”
“Có còn chuyện gì khác không? Nếu không còn thì tôi đi nhé, vợ tương lai của tôi còn đang chờ tôi ở ngoài.” Dư Thành nói xong thì phóng khoáng rời đi.
Hạ Vi thấy Dư Thành vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được nhớ tới người trong lòng.
Hai ngày nay Kỷ Phong ngày nào cũng tới nhà cô ta, chỉ là... anh ta toàn ở chung với Hạ Tuệ Tuệ, lần nào tới cũng gọi Hạ Tuệ Tuệ đến cùng nói chuyện phiếm, toàn nói những thứ cô ta không hiểu.
Rõ ràng bình thường Kỷ Phong chẳng bao giờ nói mấy chuyện sâu sắc như vậy, cô ta còn tưởng rằng Kỷ Phong giống cô ta, nhưng mỗi khi đối diện với Tuệ Tuệ, anh ta giống như...
Hạ Vi nghĩ đến chuyện đó là lại thấy không thoải mái, cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
“Tiểu Vi, sao em còn đứng bên ngoài vậy? Mau vào nhà đi, không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao, hôm nay sẽ đi ăn cơm dã ngoại cùng Kỷ Phong? Sáng nay chị đã hỏi chú em có thể dùng trứng gà trong nhà không, chị làm một tí món ăn vặt. Tuy bề ngoài của mấy món điểm tâm này không quá bắt mắt nhưng cũng là tấm lòng của chị. Chúng ta mang mấy thứ này đi tìm Kỷ Phong nhé?”
Hạ Tuệ Tuệ từ trong phòng đi ra, lúc cha và anh trai cô ta rời nhà, cô ta cũng thấy, ngoài việc lo lắng thì cô ta cũng nghĩ đến tình cảnh của bản thân.
Cô ta phải mau chóng để Hạ Vi gả cho Kỷ Phong.