Bà Ngụy nghe con gái nói vậy thì càng yên tâm: “Nó là một đứa trẻ tốt, lúc trước mẹ đã muốn nói với con, con rể chỗ nào cũng tốt, ngoại hình ổn, tính tình tốt, làm việc cũng chăm chỉ, sức lực lại lớn, là người biết tranh đua, chỉ tiếc là không được đọc nhiều sách. Mẹ nói có đúng không? Bây giờ thằng bé lại biết tự mình phấn đấu, như vậy là tốt rồi, con sống cùng thằng bé sẽ không thiệt thòi. Đừng thấy hiện tại còn chưa có gì, nhưng mẹ thấy mấy năm tới nữa cuộc sống sẽ không thế này mãi đâu. Tương lai à, con là đứa bé may mắn, chị con cũng vậy, cũng là đứa nhỏ có phúc khí. Hai đứa con của mẹ đều là người có phúc.”
Bà Ngụy vừa nói vừa cười, Bạch Tú Tú càng nghe càng thấy trong lòng ấm áp.
Lúc Vương Thanh Hòa trở về thì đã quá nửa đêm, anh nhẹ nhàng vào cửa, sợ đánh thức hai đứa bé và mẹ vợ.
Chờ anh về tới phòng mình, Bạch Tú Tú vươn tay mở đèn: “Sao giờ này anh mới về? Đường xá trong thôn không dễ đi, anh không sao chứ?”
“Anh không sao, hôm nay anh về thôn có nghe chú Trương nói cả nhà họ Vương còn chưa về, nói là thằng năm và vợ nó mua nhà mới.” Vương Thanh Hòa nói chuyện nhà họ Vương, ngữ khí không chút gợn sóng.
Anh không hề có hứng thú với đám người nhà họ Vương kia, đặc biệt là anh đã biết tin này từ hôm qua.
“Bọn họ không tới quấy rầy chúng ta là được, anh mau lên đây nghỉ ngơi.” Bạch Tú Tú giục anh lên giường.
“Đợi lát đã, anh làm ấm người rồi lên, nếu không em sẽ bị lạnh...”
Hai người nhỏ giọng thì thầm, Vương Thanh Hòa vừa ngồi ủ ấm vừa kể với vợ những thứ anh học được ngày hôm nay.
“Chú Trương nói lần này anh làm ông ấy rất hài lòng, bây giờ anh đã bắt đầu học phối thuốc rồi.” Vương Thanh Hòa cảm thấy cuộc sống này càng ngày càng có hi vọng.
Hai người nói một hồi lâu thì Vương Thanh Hòa mới chui vào chăn.
Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa dậy thì cơm sáng đã xong xuôi.
Hôm qua bà Ngụy nói chuyện phiếm với con gái xong thì lại càng hài lòng về con rể.
Bà ấy nhìn khiến Vương Thanh Hòa có chút ngơ ngác, anh đã làm được chuyện tốt gì vậy?
“Mau ăn cơm rồi đi làm, cơm hộp của hai đứa cũng đã xong rồi, sau này mấy đứa muốn ăn gì thì cứ nói trước với mẹ một ngày, sáng sớm mẹ sẽ làm cho hai đứa. Mấy năm nay mẹ ngủ không nhiều lắm, dậy sớm quen rồi. Sáng sớm nhàn rỗi cũng chẳng làm gì.”
Bà Ngụy nói xong thì mang cơm hộp tới.
“Mẹ, không cần phiền toái như vậy, làm đơn giản là được. Mẹ rảnh rỗi thì nghỉ ngơi đi, sao cứ làm việc mãi như thế?”
Bạch Tú Tú có chút đau lòng mẹ cô nhưng bà Ngụy lại không cảm thấy như vậy.
Hai người đang nói chuyện thì bà chủ nhiệm Uông đã tới cửa.
Nhìn thấy bà chủ nhiệm Uông, ý cười trên mặt bà Ngụy càng xán lạn: “Đây là chủ nhiệm khu phố của Tú Tú đúng không? Ai dà, sao chủ nhiệm lại đến sớm vậy?”
“Chị Ngụy, tôi tới tìm Tú Tú, hôm nay chúng tôi đi họp, có thể mang theo người đi, tôi muốn đưa Tú Tú đi để con bé mở rộng tầm mắt. Sau này con bé sẽ có nhiều cơ hội ra ngoài cùng tôi, đứng để đến lúc đó cái gì cũng không hiểu.”
Bà chủ nhiệm Uông chào hỏi bà Ngụy, thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đã dùng bữa xong thì mỉm cười hỏi Bạch Tú Tú một câu: “Tú Tú, ăn xong rồi sao?”
“Cháu ăn xong rồi, bây giờ chúng ta đi ngay đúng không?” Lúc này Bạch Tú Tú thật sự cảm thấy bà chủ nhiệm Uông là quý nhân của cô, buồn ngủ gặp được chiếu manh, cô còn đang nghĩ cách để chạm mặt bà chủ nhà họ Hạ đây!
Bạch Tú Tú thu dọn đơn giản rồi nói: “Mẹ, Thanh Hòa, con đi trước đây.”
Cô theo bà chủ nhiệm Uông ra cửa, bà chủ nhiệm Uông đẩy xe đạp tới: “Tiểu Bạch, cháu biết lái xe không? Nếu biết thì cháu chở dì đi.”
“Biết ạ.” Bạch Tú Tú trèo lên xe, chờ bà chủ nhiệm Uông ngồi ổn định rồi bắt đầu đạp.
Trong nhà, Vương Thanh Hòa cơm nước xong thì giúp đỡ quét tước nhà cửa.
Bà Ngụy nhìn dáng vẻ làm việc của con rể, rõ ràng là rất thạo việc nhà.
“Thanh Hòa, con cứ để đó cho mẹ là được, không phải con cũng đi làm sao? Con cứ đi đi, nhà cửa cứ để đó cho mẹ.” Bà Ngụy thúc giục con rể ra cửa, việc nhà đã có bà ấy lo.
“Mau đi đi, sau này có mẹ ở đây rồi, hai đứa chỉ cần lo công việc cho tốt là được, đừng để bụng chuyện nhà, lúc nào mẹ không làm được thì hai đứa lại quản.”
Bà Ngụy nói xong thì cũng đưa hộp cơm cho anh.
Vương Thanh Hòa thất thần nhận hộp cơm, đây là lần đầu tiên mẹ vợ ở lại nhà bọn họ lâu dài, bản thân anh cũng ít khi tới nhà người khác, lúc trước cũng chỉ thấy thái độ của Triệu Quế Phân đối với mấy đứa con, đây chính là cách bà ta đối xử với thằng hai thằng năm.
“Đừng mất hồn nữa, còn đợi ở đây là muộn đấy. Buổi tối mẹ hầm canh gà cho con và Tú Tú, hôm qua mẹ ra cửa có nghe nhà phía trước nói gà mái già nhà họ không đẻ trứng nữa. Mẹ đã đặt mua con gà đó rồi, bí mật lắm, không ai biết đâu, lát nữa mẹ sẽ đi lấy. Canh gà phải hầm mấy tiếng, ăn rất ngon.”
Bà Ngụy thúc giục con rể đi làm, sau khi đóng cửa thì lại quay sang chăm sóc hai đứa nhỏ.
Vương Thanh Hòa ra tới cổng vẫn còn thất thần.
Bên kia, Bạch Tú Tú theo bà chủ nhiệm Uông đạp xe tới huyện ủy, chuẩn bị mở họp.
Lúc hai người tới nơi thì vô tình đụng mặt chủ nhiệm Đỗ của khu phố Hoa Hòe kế bên, bà ta đưa theo Chu Kiều Kiều, hiển nhiên hai ngày này Chu Kiều Kiều rất được lòng bà ta, hảo cảm của bà ta dành cho Chu Kiều Kiều tăng lên không ít, bằng không sẽ không mang theo cô ta tới một dịp quan trọng như vậy.
“Chị Đỗ, trùng hợp quá.” Bà chủ nhiệm Uông khách sáo chào hỏi.
Chủ nhiệm Đỗ nghe vậy, mỉm cười nói: “Đúng là trùng hợp, hôm qua khu phố của mọi người cũng thật náo nhiệt.”
Bà chủ nhiệm Uông ngẩn người, vẫn khách sáo đáp trả: “Cũng đâu còn cách nào, tuyết đột nhiên rơi nhiều như vậy, chúng tôi quản lý khu phố, nói thế nào thì cũng phải phụ trách đúng không?”
“Có thật là phụ trách không hay chỉ là muốn khoe khoang? Mọi người ai cũng rõ ràng, chị không cần bịa lý do đâu. Hôm qua khu phố của chúng tôi cũng náo nhiệt, chỉ là bên này hoàn toàn do tự phát, mọi người đều thật lòng yêu quý khu phố. Chị Uông, kỳ đánh giá năm nay, chúng tôi sẽ không thua đâu.”
Chủ nhiệm Đỗ vô cùng khí thế.
Bà chủ nhiệm Uông biết bà ta ưa sĩ diện, muốn so đo với mình nên cũng không tiếp chiêu, vẫn khách sáo: “Khu phố của chị Đỗ rất tốt, tôi phải đi rồi. Sáng nay trời lạnh quá. Tú Tú, chúng ta đi thôi.”
Khi Chu Kiều Kiều nhìn thấy Bạch Tú Tú thì cả người cô ta lập tức không thoải mái.
Cô ta có thể tới đây là vì bản thân đã trả giá rất lớn, mấy ngày nay không ngừng quà cáp cho chủ nhiệm Đỗ, khiến cho bà nghẹn họng. Lúc này bà ta mới nguyện ý dìu dắt cô ta.
Nhưng Bạch Tú Tú dựa vào cái gì chứ?
Nhìn bộ dáng của Chu Kiều Kiều, sao chủ nhiệm Đỗ lại không biết cô ta đang nghĩ gì?