“Chị Uông không phải người giống như tôi, chị ta là người cổ hủ, nếu ai dám tặng quà cho chị ta thì chị ta sẽ điều người đó đi. Kiều Kiều à, không phải người nào cũng tiến bộ như chúng ta. Chuyện chị dâu cô tôi cũng nghe qua mấy lần. Cô ấy làm việc không tồi, chị Uông cũng rất coi trọng cô ấy.”
Chủ nhiệm Đỗ châm ngòi lòng hiếu thắng của Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều hận nhất là người khác nói cô ta không bằng Bạch Tú Tú, vừa nghe như vậy, cô ta tức khắc xù lông, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chủ nhiệm, chị dâu tôi là người thế nào tôi rất rõ ràng. Cô ta có gì lợi hại đâu chứ? Bình thường cũng chỉ dẫm lên người khác để lấy lòng chủ nhiệm Uông mà thôi. Bên khu phố Ngô Đồng có không biết bao nhiêu người chán ghét cô ta. Chủ nhiệm Uông vì cô ta mà phải chịu áp lực không nhỏ. Nhưng tôi không giống như vậy, tôi chắc chắn sẽ không mang đến bất kỳ phiền toái gì cho chủ nhiệm ngài. Thật ra tôi cũng sẽ không ở tổ dân phố này mãi. Hẳn chủ nhiệm cũng biết quan hệ của nhà tôi ở tỉnh thành rất lợi hại. Tôi từ nông thôn đến nơi này không phải qua bất kỳ bước trung gian nào. Vị trí hiện tại cũng chỉ là một cây cầu mà thôi. Chủ nhiệm, ngài tiến bộ như vậy, tôi cũng nguyện ý bày tỏ với ngài, sau này nếu chủ nhiệm nguyện ý cất nhắc tôi thì tôi cũng sẽ giúp đỡ chủ nhiệm.” Chu Kiều Kiều chủ động kéo tay chủ nhiệm Đỗ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người họ rất thân cận, căn bản không biết bọn họ đang nói gì.
Đỗ Quyên là một người phụ nữ có dã tâm, nghe như vậy thì cũng động lòng, chỉ là… không thể để Chu Kiều Kiều quá đắc ý.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Đỗ Quyên đã có tính toán, bà ta trầm mặc nói: “Tuy con người tôi tiến bộ nhưng cũng không phải là không màng tất cả cất nhắc một người nào đó, dù sao tôi cũng cần thanh danh. Kiều Kiều này, nếu cô thật sự muốn biến tổ dân phố thành một cây cầu thì cô phải có bản lĩnh thật mới được. Cô cũng đừng nói là Bạch Tú Tú dẫm lên người khác như thế nào, không được ưa thích như thế nào, tôi chỉ biết cô ấy thật sự giúp chị Uông làm ra thành tích. Cuộc họp trước chị Uông còn được khen.”
“Chủ nhiệm yên tâm, tôi sẽ không thua kém cô ta đâu.” Chu Kiều Kiều vô cùng tự tin.
Cô ta đã sớm hỏi thăm những chuyện Bạch Tú Tú làm, nói trắng ra gần đây Bạch Tú Tú nổi bật như vậy còn không phải là do gặp may sao? Đụng phải những vụ việc có thể thấy kết quả ngay. Vận may của cô ta còn tốt hơn Bạch Tú Tú, sau này chuyện của cô ta chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chủ nhiệm Đỗ không biết cô ta lấy tự tin từ đau, nhưng bà ta cũng lười tò mò, thứ bà ta muốn là kết quả, cũng không cần nghe Chu Kiều Kiều nói suông, hiện tại Chu Kiều Kiều vẫn phải nịnh bợ bà ta mà.
“Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi họp thôi. Hôm nay người tới đều là người trên tỉnh thành, cô đi theo tôi không được phép nói lung tung, tốt nhất là không nói lời nào.” Đỗ Quyên cảnh cáo Chu Kiều Kiều.
Ở phía trước, bà chủ nhiệm Uông và Bạch Tú Tú đã tới phòng họp.
Người phụ trách các khu phố còn chưa tới đủ, lúc bà chủ nhiệm Uông tới thì gặp người quen, bèn sang chào hỏi một tiếng.
“Chị Uông, người này là ai vậy?” Một đồng chí nữ tóc ngắn có quan hệ không tồi với bà chủ nhiệm Uông bước tới, tò mò nhìn Bạch Tú Tú.
“A, đây là Tiểu Bạch mà tôi đã nói khi trước, sau này tôi sẽ thường xuyên đưa cô ấy tới đây, chị Lữ cũng phải để ý cô ấy một chút đó.” Bà chủ nhiệm Uông không hề che giấu Bạch Tú Tú giới thiệu cho mọi người.
Chờ chào hỏi xong, bà chủ nhiệm Uông mới nhỏ giọng dặn dò Bạch Tú Tú: “Tú Tú, lát nữa có người trên tỉnh thành tới, chúng ta cố gắng không làm cho bọn họ chú ý, chờ họp xong dì đưa cháu đi gặp bọn họ. Người dẫn đầu lần này là một người bạn của dì.”
Bạch Tú Tú nghe vậy thì càng vui mừng, đây là không cần phải lãng phí chút sức lực nào mà vẫn có thể móc nối với người bên trên.
Đỗ Quyên và Chu Kiều Kiều cũng mau chóng đi vào, hai người bọn họ ngồi bên cạnh Bạch Tú Tú và bà chủ nhiệm Uông.
Chu Kiều Kiều nhìn Bạch Tú Tú, càng nhìn càng hận.
Đều là tại Bạch Tú Tú, nếu không phải thì cô ta sẽ không bị người nhà họ Vương chèn ép như vậy. Hiện tại cả gia đình kia chẳng khác gì phường vô lại, ở lì trong nhà mới của cô ta và Vương Thanh Kỳ, không ai chịu rời đi!
Chu Kiều Kiều nghĩ ngợi trong lòng rồi quay sang nhìn Bạch Tú Tú cười cười, lớn tiếng nói: “Chị dâu, cả gia đình đã lên huyện rồi, hiện tại đang ở nhà của em đấy, nhà chị to như thế, không để bọn họ đến đó ở một thời gian sao? Tuy nói là ra riêng nhưng dù sao cũng là người một nhà, cũng đâu thể nói tới cửa cũng không được đến đúng không?”
Cô ta vừa mở miệng thì toàn bộ người trong phòng họp đều chú ý, ánh mắt soi mói cả hai người, đây là tin bát quái gì vậy. Dù sao bọn họ cũng là người của tổ dân phố, bình thường cũng gặp không ít những chuyện như vậy.
Bạch Tú Tú thoáng nhìn qua Chu Kiều Kiều đang kiếm chuyện và ánh mắt dòm ngó của mọi người, cũng không xấu hổ hỏi lại Chu Kiều Kiều: “Thím cũng đã nói là người một nhà vậy cha tới chỗ thím ở thì có làm sao? Bình thường cha coi trọng chú năm như vậy, tiền trong nhà, ăn uống gì cũng cho chú ấy. Ngay cả công việc của chú ấy cũng là cha tìm cho. Tôi và anh cả của thím mỗi tháng còn phải chu cấp tiền dưỡng già, hai người không chu cấp, lẽ nào không nên chăm sóc cha một chút sao?”
“Em, em không phải đã nói rồi sao? Cả nhà đều tới, nhà em không chứa nổi.” Chu Kiều Kiều ra vẻ tủi thân, hốc mắt ngập nước: “Chị dâu, chị được giúp đỡ...”
“Thím năm, nói vậy là thím muốn đuổi người nhà ra ngoài?” Bạch Tú Tú nhìn Chu Kiều Kiều, đau lòng nói.
Chu Kiều Kiều thật hận không thể cho cô một cái tát, cái gì gọi là cô ta muốn đuổi người ra ngoài? Bạch Tú Tú nghe không hiểu tiếng người sao?
Bạch Tú Tú nói chuyện cũng không tính là nhỏ: “Nhà của chúng tôi ở đằng đó, nếu cha và mấy chú em muốn đến ở thì tôi và anh cả thím đương nhiên sẽ hoan nghênh. Nhưng bọn họ đều không tới, hiển nhiên là thích thân cận với nhà thím, qua lại với nhà thím. Nói tới cũng thật khiến người ta đau lòng, trước kia chồng tôi chưa ra riêng thì ngày nào cũng phải làm việc quần quật, làm xong việc trong đội thì còn phải về nhà giúp đỡ làm việc nhà. Lúc mọi người đều nghỉ ngơi thì anh ấy phải chạy vào núi... Quanh năm suốt tháng như vậy, chỉ cần là việc có thể kiếm ra tiền, cả nhà đều ném lên đầu anh ấy, kết quả nhà mấy người không có lấy một ai xem chúng tôi là người nhà.”
Bạch Tú Tú vừa nói vừa sụt sùi, những người khác nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu.
Công việc của bọn họ chính là hòa giải tranh chấp gia đình, nghe như vậy thì còn có gì mà không hiểu? Đại khái là đứa con cả không được cả nhà thương yêu, việc gì cũng làm nhưng lại không nhận được thứ gì tốt, cả gia đình không xem người ta là người, bây giờ còn bày trò mách lẻo người ta.
Người ở đây đều là người kiến thức rộng rãi, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì ánh mắt nhìn Chu Kiều Kiều đều thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Chu Kiều Kiều tới một nơi như vậy, bị mọi người nhìn như thế thì vô cùng sợ hãi, trong lòng âm thầm mắng Bạch Tú Tú miệng mồm đê tiện? Cái gì gọi là không có ai tới nhà họ? Rõ ràng là không dám đến, nếu dám thì đã đến từ lâu rồi.
Hiện tại Bạch Tú Tú lại dám nói dối trắng trợn, hung hăng trả đũa như thế sao?