“Hôm nay mọi người đều mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi thôi.” Bà chủ nhiệm Uông nói xong thì chia cho mỗi người hai quả táo mà bà ấy mua bằng tiền riêng.
“Lúc nãy tôi mua ở Cung Tiêu Xã đấy, các vị đừng chê ít, cầm về nhà ăn đi.”
Thời đại này rất khó để mua được táo, bà chủ nhiệm Uông cho mỗi người hai quả đã là không ít.
Sự oán giận trong lòng tất cả mọi người cũng đã vơi đi không ít.
“Được rồi, về nhà hết đi.”
Bà chủ nhiệm Uông phát táo xong thì bảo mọi người về nhà.
Bạch Tú Tú cũng ra cửa, Vương Thanh Hòa đã đứng đợi cô ở đó.
Nhìn vẻ mặt khó giấu được vẻ mệt mỏi của cô, Vương Thanh Hòa tiến lên giúp cô xách hết đồ đạc: “Chúng ta về nhà, sáng nay chuyện xảy ra đột ngột quá, một mình em tới đây không bị lạnh đó chứ?”
“Em không sao đây, chỉ là hôm nay nhiều việc quá.” Bạch Tú Tú ngồi trên xe đạp, tâm sự với anh công việc ở khu phố ngày hôm nay.
Vương Thanh Hòa đạp xe không nhanh, tuy tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch sẽ nhưng thời tiết quá lạnh, đạp quá nhanh khiến gió táp vào mặt sẽ càng lạnh hơn.
Anh đạp chậm rãi, vợ anh ngồi phía sau, anh có thể giúp cô cản gió.
Dọc theo đường đi, hai người nhỏ giọng tâm sự với nhau những sự kiện trong ngày.
“Tú Tú, hôm nay bên chỗ Dư Thành truyền tin nói bà chủ nhà họ Hạ sẽ tới đây, nói là tới để điều tra gì đó. Dư Thành nói anh ấy đã nhờ người hỏi thăm tin tức ở chỗ Hạ Vi, biết được mục đích chuyến đi của bà ta lần này là tìm lại con trai, bởi vì nhà bà ta cần đứa bé kia quay về, giúp bọn họ tranh đoạt nhiều thứ hơn.”
Vương Thanh Hòa nói xong nhưng lại không để lộ ra chút thương tâm nào, cả gia đình kia đối với anh chỉ là những người xa lạ, thậm chí nói bà ta muốn lợi dụng anh thì anh còn thấy hợp lý hơn.
Lâu như vậy mới đi tìm, năm nay mới xuất hiện, việc bà ta muốn lợi dụng anh mới là thứ không khiến người ta bất ngờ.
“Anh muốn bà ta tự đến tìm anh.” Vương Thanh Hòa nói ra tính toán của mình.
“Được, chuyện này em nghe anh.” Bạch Tú Tú không có ý tưởng gì với nhà họ Hạ, đây là thân nhân của Thanh Hòa, anh muốn liên lạc thì bọn họ sẽ liên lạc, nếu anh không đồng ý thì chỉ cần xem như không có gia đình cũng được.
Còn việc bọn họ có thể mang đến ích lợi gì sao, không có đống lợi ích đó thì sau này Vương Thanh Hòa cũng sẽ trở thành người thành công mà thôi.
“Hôm nay bà chủ nhiệm Uông nói có người muốn tới thanh tra, em đang nghĩ không biết có liên quan tới bà ta không. Nếu như có thì để em nghĩ cách móc nối xem sao, để bà ta tự mình phát hiện.”
Bạch Tú Tú cảm thấy chuyện này không thể nào trùng hợp như vậy.
“Được.” Vương Thanh Hòa cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Có lẽ không gian của Tú Tú sẽ giúp cho kế hoạch của anh hoàn chỉnh hơn một chút.
Hai người trở về nhà, vừa mới tới cửa thì đã ngửi được mùi cơm canh thơm nức mũi.
Hai đứa nhỏ ngồi ngoài sân đắp người tuyết, thấy cha mẹ về thì lập tức ùa tới.
Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa bế hai đứa nhỏ đi vào trong, bà Ngụy thấy bọn họ đã về, mỉm cười nhận lấy hai đứa bé: “Hôm nay hai người các con về sớm hơn hôm qua nhiều, cơm ở trong nồi, hai con đi rửa mặt rửa tay đi, mẹ đi dọn cơm.”
“Mẹ, để lát nữa con làm là được.” Bạch Tú Tú cảm giác mấy ngày nay đều nhờ mẹ vun vén việc nhà nhưng cô hy vọng bà ấy tới đây là để hưởng phúc.
“Con làm cái gì? Hôm nay trời rét thế nào chứ, con ở khu phố quét tước dọn tuyết cho nhà người ta, mẹ nhìn mà đau lòng. Mặc dù nói khu phố Ngô Đồng rộng lớn, không có đủ người dọn tuyết nhưng cũng đâu đến mức để con tự mình ra trận. Có phải hôm nay lạnh cóng rồi không?”
Bà Ngụy lo lắng bắt lấy tay con gái, kiểm tra một lượt.
Bạch Tú Tú bất đắc dĩ, chỉ có thể cho mẹ nhìn, sợ bà ấy lo lắng nên giải thích: “Mẹ, con không sao đâu mà. Hôm nay con và chủ nhiệm Uông đều làm những việc nhẹ nhàng, hơn nữa không phải lần nào cũng như vậy, đây là tình huống ngoài ý muốn. Mẹ yên tâm đi, con tự biết chăm sóc bản thân mà.”
Lúc cô nói chuyện, không chỉ bà Ngụy mà đến cả Vương Thanh Hòa cũng đang tập trung nhìn cô.
Sau khi cả hai xác định cô không sao thì mới quay sang bận rộn việc của mình.
Tối nay bà Ngụy làm hoành thánh, chan thêm dầu mè, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
Cả nhà ăn cơm chiều xong thì Vương Thanh Hòa chuẩn bị ra cửa.
Bà Ngụy thấy đã tối mà anh còn muốn ra ngoài thì hoảng sợ: “Đã muộn rồi, sao còn muốn ra ngoài?”
“Mẹ, con về thôn Hạ Hà một chuyến, con theo học trung y với một thầy thuốc bên đó, hôm nay là ngày hai bên đã hẹn trước, con phải mau chóng qua đó.” Hôm nay là ngày Vương Thanh Hòa đi gặp chú Trương, anh cũng không dám chậm trễ.
“Gì? Học trung y? Đang yên đang lành sao lại muốn học cái này?” Bà Ngụy sợ đến ngây người, có phải con rể của bà ấy quá mức cầu tiến rồi không?
“Anh gấp thì cứ đi đi, để em giải thích với mẹ.” Bạch Tú Tú ý bảo anh tranh thủ đi nhanh.
“Ừ, vậy em giúp anh giải thích với mẹ nhé, anh đi trước đây. Đúng rồi, anh để đồ hộp nhà máy trợ cấp hôm nay ở trong phòng, mẹ và hai đứa nhỏ một nửa, em một nửa.” Vương Thanh Hòa nói xong thì đạp xe đi mất.
Bà Ngụy nhìn con gái: “Hai đứa nhỏ còn phải chia một nửa với con sao? Con đã bao lớn rồi, còn thích ăn đồ hộp.”
Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn bà ấy, cũng không phản bác.
“Còn không nói thì để xem mẹ có mắng con hay không?” Bà Ngụy cảm thấy thật tức cười, ngồi xuống bên cạnh nói với con gái mấy lời tri kỷ: “Con rể đối xử với con tốt như vậy, trong lòng mẹ cũng vui vẻ. Mẹ đã từng tuổi này, gặp qua nhiều loại đàn ông. Đàn ông dù có đối xử với vợ tốt thế nào thì phần lớn vẫn sẽ ưu tiên con cái hơn, nghĩ dù sao vợ cũng đã lớn rồi, có cái gì cũng phải ưu tiên con trước. Con rể thế này thật sự là rất tốt. Tuy con đã lớn nhưng người lớn không phải là người sao? Cần ăn thì phải ăn, giống như mẹ từng dạy con trước đây vậy.”
Lúc bà Ngụy nhìn con gái, trong mắt chứa đầy sự quan tâm.
Đời này bà ấy chỉ có hai đứa nhỏ nên từ khi con còn bé, bà ấy đã dạy hai đứa nó dù có thế nào thì cũng phải đối xử tốt với bản thân, sống vì chính mình.
Mấy năm nay vật tư thiếu thốn nhưng bà ấy chưa bao giờ bạc đãi con cái, sau khi Tú Tú gả chồng, bà ấy lúc nào cũng nhớ thương con.
Con gái lớn cũng như thế, hai đứa bé do bà ấy dạy dỗ đều học được cách yêu thương bản thân.
Bạch Tú Tú nghe thế, chóp mũi hơi chua xót, cô còn tưởng mẹ muốn giáo huấn cô mấy câu, dù sao cũng đã nhiều năm mẹ không ở cùng cô, thì ra có những thứ chưa bao giờ thay đổi.
“Con nhìn con xem? Lại muốn khóc à? Bao nhiêu năm như vậy vẫn còn là đứa nhỏ mít ướt? Mau nói mẹ nghe, tại sao con rể lại muốn học trung y vậy?” Bà Ngụy vô cùng tò mò.
Bạch Tú Tú lập tức nói với bà ấy lý do mà Vương Thanh Hòa thường dùng để giải thích với người ngoài: “Anh ấy nói muốn tiến bộ hơn một chút, hy vọng sau này sẽ có thêm mấy ngón nghề, có thể đến một thôn nào đó làm thấy thuốc cũng được, học tốt thì cố gắng đọc thêm sách vở, nếu có thể tới chỗ chuyên dạy trung y mà chú Trương nói học thêm thì càng tốt, tóm lại anh ấy chỉ muốn khiến cuộc sống của con và hai đứa nhỏ khá hơn. Anh ấy đã học được một thời gian rồi, hơn nữa học cũng không tệ.”