Dư Thành kinh hãi: “Sao? Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Vương Thanh Hòa đẩy điện thoại ra xa một chút, âm thanh của Dư Thành truyền tới thật sự quá chói tai.
Chờ đến khi giọng nói của anh ấy nhỏ dần thì anh mới tiếp tục nói: “Tôi không biết, chỉ là tôi hy vọng anh nói với bọn họ như vậy. Nếu chuyện không phải như thế, sau này bọn họ tìm anh hưng sư vấn tội thì anh cứ bảo mình nghe lầm là được.”
Dư Thành vẫn không rõ Vương Thanh Hòa làm gì nhưng nếu điều Vương Thanh Hòa nói là sự thật vậy thì chuyện nhà họ Hạ lạc mất con nói không chừng là có liên quan tới Hạ Hữu Đức?
Ông ta đúng là hay thật mà!
Mấy năm nay Hạ Hữu Đức ỷ vào đứa con trai của mình lớn hơn những đứa trẻ khác của nhà họ Hạ, lúc nào cũng nói với trưởng bối rằng đây là cháu trai đích tôn trong nhà, năm đó còn nói với nhà chú thím Hạ rằng sau này con trai của ông ta cũng là con trai của bọn họ.
Nếu nói trong chuyện này còn có gì đó mờ ám thì… chậc chậc!
Trong lòng Dư Thành bắt đầu chờ mong, đã bao lâu rồi đại viện kia không có chuyện náo nhiệt?
Dư Thành đè nén tâm trạng muốn ăn dưa, giữ bình tĩnh nói: “Đúng rồi, tôi còn có một chuyện tốt muốn nói với cậu!” Dư Thành nói xong chuyện của nhà họ Hạ thì lại quay sang nói chuyện của mình.
Anh ấy vô cùng vui vẻ, cho dù là cách một chiếc điện thoại thì anh ấy vẫn muốn cười to: “Tôi sắp cưới vợ rồi.” Đáp lại anh ấy là sự trầm mặc của Vương Thanh Hòa.
“Sao cậu không nói lời nào vậy? Tôi có vợ mà cậu không vui sao?” Dư Thành chỉ cảm thấy thái độ này của đối phương không hề có một chút kinh ngạc nào.
Vương Thanh Hòa quả thật không hề thấy bất ngờ, dù sao Dư Thành đã từng tuổi này rồi, cũng nên tìm một người vợ đi thôi, chỉ là anh ấy vẫn mãi chưa gặp được người thích hợp mà thôi, hiện tại đã gặp được rồi, muốn kết hôn cũng là chuyện dễ hiểu.
Vương Thanh Hòa nghĩ nghĩ: “Chúc mừng nhé, anh quyết định kết hôn nhanh như vậy, hẳn là đã tìm được người rất phù hợp.”
“Tất nhiên rồi, tôi biết tường tận gốc rễ của cô ấy, cũng là người cần cù chịu khó, ngoài chuyện hơi nhát gan một chút thì không có điểm nào là không tốt.” Dư Thành có chút đắc ý.
“Đã có người mình thích thì sau này chuyện hợp tác giữa hai chúng ta anh càng phải cẩn thận hơn. Dù sao bây giờ anh đã không còn một thân một mình nữa, anh sắp lập gia đình rồi!”
Vương Thanh Hòa nhắc nhở Dư Thành một câu.
Anh cũng mặc kệ Dư Thành vui vẻ thế nào, nhưng chuyện dược liệu tuyệt đối không được phép qua loa.
Sự hào hứng trong lòng Dư Thành lập tức biến mất. Người này, căn bản là không biết nói chuyện mà! Trong lòng cũng chỉ có công việc.
“Thôi được rồi, tôi còn phải đi làm.” Vương Thanh Hòa nói xong thì ngắt điện thoại, nộp tiền.
Sau khi Dư Thành và Vương Thanh Hòa nói chuyện điện thoại, ba ngày sau đó cũng không nhận được thêm tin tức gì.
Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa vẫn đi làm như bình thường, mấy ngày nay chuyện của khu phố nhiều không đếm xuể, nhưng cũng nhờ thái độ của bà chủ nhiệm Uông gần đây mà hiệu suất công việc cũng tăng cao, thời gian tan tầm của mọi người cũng sớm hơn một chút.
Hôm nay tan tầm, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa vừa đưa hai đứa nhỏ về tới nhà thì đã đụng phải người đưa thư.
“Xin hỏi đây có phải là nhà của Bạch Tú Tú đồng chí Bạch không?” Người đưa thư cầm một phong thư và một gói hàng, dò hỏi bọn họ.
“Đúng là ở đây.”
“Đây là bưu kiện Ngụy Thu Sương gửi cho cô.”
Sau khi người đưa thư xác nhận vài lần với Bạch Tú Tú thì mới giao bưu kiện cho cô.
Hai người cầm bưu kiện về nhà, bên trong là một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt, còn có phiếu vải và phiếu hàng công nghiệp. Nội dung trong thư làm Bạch Tú Tú tương đối kích động.
Thư này đã được viết từ nửa tháng trước, trong bưu kiện này, ngoài phiếu hàng ra thì tất cả mọi thứ còn lại đều là đồ dùng cá nhân của mẹ ruột Bạch Tú Tú.
Vốn dĩ bà ấy đã định tự mang đi nhưng chị cả lại nói đi đường sẽ rất phiền phức, không yên tâm nên mới gửi bưu kiện tới đây trước, đến khi bà ấy về tới nhà thì bưu kiện của đã tới nơi.
Trong thư có nhắc tới ngày bà ấy khởi hành, chính là hai ngày trước, từ chỗ chị cả tới đây sẽ mất bốn ngày đường, như vậy là hai ngày nữa mẹ cô sẽ tới đây!
Bạch Tú Tú vui vẻ ôm lấy Vương Thanh Hòa, hôn lên mặt anh một cái, vô cùng sung sướng: “Mẹ em sắp về tới rồi, hẳn là hai ngày nữa sẽ tới! Thật tốt quá, mấy năm rồi em không gặp bà ấy. Mẹ em nói chị cả bên đó đã có mẹ chồng chăm sóc, hai năm trước người nhà chồng của chị cả luôn tới chỗ chị ấy gây phiền toái. Mấy năm nay đã ổn hơn rồi, đặc biệt là năm nay, mấy người lần trước muốn khiến chị cả khó xử bây giờ đã chịu thiệt nặng nề. Bên chỗ chị gái đã ổn định, người nhà chồng đều bị đưa đi hết rồi, chỉ giữ mẹ chồng lại để chăm sóc thôi. Mẹ chồng của chị cả là người nhu nhược, chỉ cần không để bà ấy bị đám thân thích kia xúi giục thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mẹ em cũng yên tâm, chị gái cũng bảo bà ấy quay về. Sau này bà ấy sẽ ở đây.”
Vương Thanh Hòa đỡ lưng Bạch Tú Tú, ôn nhu nghe cô nói.
Thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng Vương Thanh Hòa cũng vui vẻ theo: “Vậy ngày mai anh dọn phòng của hai đứa nhỏ cho mẹ ở, để hai đứa nhỏ sang ở với chúng ta. Sau này lại làm thêm một phòng cho mẹ, lúc đó hai đứa nhỏ sẽ quay về phòng của bọn nó.”
“Không cần, trong thư mẹ có nói là muốn ở chung phòng với hai đứa nhỏ. Lát nữa em sẽ mang chăn đệm trong nhà chúng ta ra phơi, chờ mẹ về tới là có thể dùng ngay.”
Lúc này Bạch Tú Tú thật hận ngày hôm nay không phải là ngày mốt, như vậy là cô có thể gặp mẹ ngay.
“Để anh làm cho, Tú Tú, em và hai đứa nhỏ mau đi nghỉ đi.”
Vương Thanh Hòa thuần thục tìm chăn mang đi phơi, sau đó giúp Bạch Tú Tú gấp quần áo của bà Ngụy.
“Ngày mai anh mua một cái tủ khác, chúng ta đổi một cái lớn hơn cho mẹ và hai đứa nhỏ.” Vương Thanh Hòa tạm thời đặt quần áo đã gấp xong trong phòng hai bé con.
Bạch Tú Tú cũng suy nghĩ xem có cần chuẩn bị thêm thứ gì không.
Hai người bận rộn cả nửa ngày, mãi cho đến lúc ăn cơm Bạch Tú Tú vẫn còn có chút mất hồn.
Đời trước, sau khi cô c.h.ế.t thì vẫn luôn đi theo Vương Thanh Hòa.
Vì cái c.h.ế.t của cô mà Vương Thanh Hòa không có cơ hội gặp mẹ và chị gái, mẹ và chị gái căn bản cũng không muốn nhìn thấy anh, cũng vì thế mà cô chưa lần nào được gặp lại bà ấy, lần này sống lại, rốt cuộc đã có thể gặp mẹ, cô căn bản không thể miêu tả được sự kích động trong lòng.
Vương Thanh Hòa nhìn cô vợ ăn cơm mà cũng mất hồn mất vía, bất đắc dĩ cười cười.
Anh quơ tay tới trước mặt cô: “Vợ à, mẹ vợ của anh ngày một mới về tới.”
Bạch Tú Tú lấy lại tinh thần, thở dài: “Nếu là hôm nay thì tốt quá?”
Thấy cô như vậy, Vương Thanh Hòa cũng đau lòng: “Lúc em gả cho anh thì mẹ em cũng rời đi, em theo anh đến nhà họ Vương, mấy năm nay chưa từng có cơ hội gặp mặt. Là anh không tốt, nếu có thể sớm đưa em đi thăm bà ấy thì tốt rồi.”
“Nói chuyện này làm gì? Đâu phải em không biết tình cảnh của anh, ngay cả mẹ và chị gái em cũng biết.” Bạch Tú Tú không hề hối hận khi gả cho Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa khẽ gật đầu, tưởng tượng sau này mẹ vợ không rời đi nữa, vợ anh cũng sẽ không vì chuyện này mà khó chịu, trong lòng anh cũng yên tâm hơn một chút.
Sau này anh và Tú Tú sẽ chăm sóc gia đình nhỏ của bọn họ.
Còn cả những chuyện đang làm trong âm thầm kia...