Năm đó ông ta có thể che giấu hết thảy thì bây giờ cũng sẽ làm được!
Hạ Hữu Đức lấy lại sự tin tin, hữu hảo đẩy thịt tới trước mặt hai người kia: “Ông ấy vẫn ổn thì tôi yên tâm rồi, nhiều năm như vậy, hai nhà chúng ta cũng coi như có giao tình sâu đậm. Đúng rồi, lần này hai người đến đây tìm tôi là có chuyện gì sao? Có phải là có gì cần tôi giúp đỡ không?”
Hạ Hữu Đức là một người co được dãn được.
Chu Kiều Kiều nghe thế thì lập tức biết ngay ông ta muốn cô ta nói điều kiện, sau một hồi kích động, cô ta bắt đầu suy nghĩ xem bản thân muốn cái gì.
Một hồi sau, Chu Kiều Kiều mới khó xử nói ra yêu cầu của mình: “Chú Hạ, chú nói vậy làm cho cháu cảm động quá, cháu còn cho rằng người thành đạt như chú sẽ không nhận bạn bè trước kia. Không ngờ chú vẫn còn nhớ rõ cha chồng của cháu. Cuộc sống của nhà cháu thật quá khó khăn, chồng cháu chẳng có việc làm. Chú Hạ, chú thần thông quảng đại như vậy, có thể giúp bọn cháu tìm một công việc vẻ vang ở trên huyện không?”
Chỉ có như vậy thôi sao? Hạ Hữu Đức sợ ngây người. Bọn họ vì một chuyện nhỏ như vậy mà chạy tới tỉnh thành tìm ông ta, còn bày trò dọa người như vậy?
Nhưng mà cũng không thể khiến bọn họ cảm thấy chuyện này quá dễ dàng, bằng không hai người này chắc chắn sẽ đòi hỏi nhiều hơn?
Hạ Hữu Đức chỉ suy nghĩ trong một tích tắc, ông ta lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chuyện này... Hai người cũng đừng thấy cuộc sống của tôi khá giả, thật ra tôi cũng xem như là ăn nhờ ở đậu mà thôi. Chuyện công việc, tôi thật sự là...”
“Chú Hạ, chúng cháu biết chú khó xử nên mới ra yêu cầu đơn giản như vậy thôi. Cả nhà chúng cháu đều là người thành thật, chỉ muốn sống yên ổn. Chỉ cần nhà cháu yên ổn thì cuộc sống của chú Hạ cũng sẽ rất bình yên.”
Ý trong ý ngoài trong lời nói của Chu Kiều Kiều thật khiến cho Hạ Hữu Đức cạn lời.
Nói cũng thật là rõ ràng quá nhỉ?
Thật là không còn một chút mặt mũi nào!
Nhưng như vậy cũng phải thôi, đối với những người như vậy, thể diện thật là thứ xa xỉ.
“Chuyện này, không phải là không thể làm được, nhưng việc tôi có được sống yên ổn hay không không thể quyết định bằng lời hứa suông của mấy người. Có một số việc như cây gai mắc trong cổ họng, dù sao mấy người cũng phải giải quyết cho tôi chứ?”
Hạ Hữu Đức nhíu mày.
Trong lòng Chu Kiều Kiều vô cùng vui vẻ, quả nhiên người này muốn động thủ.
Như thế thì quá tốt rồi, tất cả mọi thứ đều như kế hoạch của cô ta!
Chu Kiều Kiều hưng phấn không thôi, vì tránh bị người ta nhìn ra, cô ta nỗ lực khống chế tâm tình vui sướng của mình, khó xử mở miệng: “Chú Hạ, chú làm như vậy là khiến chúng cháu khó xử rồi. Sự tồn tại của anh ta chính là bảo hiểm tốt nhất cho chúng cháu, dù sao cả đời người dài như vậy, làm sao chúng cháu biết được tương lai có bình yên hay không? Nhưng mà chú cứ yên tâm đi, người kia cũng không biết thân thế của anh ta, chỉ cần chúng cháu có được thứ mình muốn thì chắc chắn người kia sẽ vĩnh viễn không biết được. Chú Hạ, lần này chúng cháu tới đây là muốn có được một câu trả lời chắc chắn. Chúng cháu nhất định phải có được công việc.”
Hạ Hữu Đức thấy thái độ tham lam của cô ta thì bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Không thể vì muốn bớt phiền mà trực tiếp ra tay, dù sao tương lai của con trai mới là quan trọng nhất.
Cũng không thể mặc kệ bọn họ, chuyện năm đó không thể bị khui ra nữa.
Trước mắt ông ta chỉ có thể để cho cả nhà này hút máu!
Mãi cho đến khi Hạ Thiên của ông ta có tiền đồ!
Nhiều năm nay Hạ Hữu Đức vẫn luôn nắm cả gia đình anh cả và chị dâu trong lòng bàn tay, hôm nay bỗng nhiên lại bị hai con kiến bắt chẹt, tâm tình khủng khiếp này khiến ông ta nhìn thịt kho tàu ở trên bàn thôi mà cũng thấy buồn nôn!
Nếu có cơ hội thì ông ta chắc chắn sẽ khiến cho hai người này hối hận vì đã dám đến tìm ông ta!
“Chú Hạ, cháu nhát gan, cũng không kiên nhẫn, tốt xấu gì chú cũng phải tỏ thái độ chứ?” Chu Kiều Kiều cố ý khiến ông ta chán ghét.
Cho dù Hạ Hữu Đức có tức giận thì cũng không thể nào mặc kệ hết mọi thứ mà ra tay với hai người bọn họ đúng không? Đến lúc đó ông ta sẽ trút hết sự uất ức này lên đầu Vương Thanh Hòa, đến lúc đó cô ta sẽ đạt được mục đích của mình.
Quả thật trong lòng Hạ Hữu Đức cũng rất tức giận, chỉ là ông ta đã diễn kịch nhiều năm như vậy, lúc này trông ông ta vẫn kín kẽ không để lọt một giọt nước, chỉ cười nói: “Đừng nóng vội, cô yên tâm đi, chú Hạ không phải loại người vong ân phụ nghĩa, chuyện cô nói chú Hạ sẽ giúp cô.”
Trấn an bọn họ, sau đó rút củi dưới đáy nồi.
Trước tiên phải xử lý tên nghiệp chướng không nên tồn tại trên đời kia trước, chỉ khi đứa con của anh cả c.h.ế.t đi thì ông ta mới có thể thật sự yên tâm, bằng không khi sự việc lộ ra, ông ta sẽ xong đời!
Anh trai có thể chấp nhận việc đứa bé thất lạc, cũng có thể chấp nhận việc con cái không thành tài, nhưng nếu để anh cả biết đứa nhỏ mất tích là do em trai mình cố ý gây ra thì chuyện này sẽ rắc rối!
Nhận được câu trả lời, Chu Kiều Kiều vô cùng vừa lòng.
Cô ta nói thân phận của mình và tin tức của Vương Thanh Kỳ cho ông ta.
“Chú Hạ, bây giờ chú có thể đi rồi. Sau khi hai người bọn cháu nhận được tin tốt thì sẽ quay về. Nếu không được...” Chu Kiều Kiều mỉm cười, cũng không nói tiếp.
Bộ dáng này của cô ta càng khiến cho Hạ Hữu Đức lo lắng, đây chắc chắn là muốn tống tiền ông ta, ông ta còn không thể từ chối, Hạ Hữu Đức vô cùng sốt ruột.
Trong đại viện, Dư Thành đã biết được tin bát quái từ miệng hai đứa nhóc, sau khi cho mỗi đứa một hộp kẹo thì anh ấy mới an toàn thoát thân.
Sau khi chạy thoát, anh ấy lập tức liên lạc với Tiểu Trương, nhờ Tiểu Trương giúp đỡ anh ấy liên hệ với Vương Thanh Hòa.
Chờ đến khi kết nối được thì đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau.
Ở đầu dây bên kia, Vương Thanh Hòa đến Cung Tiêu Xã nhận điện thoại, nháy mắt, âm thanh của Dư Thành lập tức oanh tạc.
“Thanh Hòa, chuyện cậu nhờ tôi đã làm xong rồi. Người bọn họ muốn tìm lại là Hạ Hữu Đức, em trai của chú Hạ. Cậu còn nói là cậu và bọn họ không có quan hệ sao? Tôi thấy cậu chắc chắn là có liên quan tới nhà đó!” Dư Thành vô cùng kích động.
Vương Thanh Hòa cau mày: “Anh có thể nào nói nhỏ một chút không, tôi không biết bọn họ có quan hệ gì với người mà anh nói. Nhưng mà nếu có người có liên quan tới tôi thì họ sẽ tự tới tìm tôi thôi.”
Thái độ của Vương Thanh Hòa cũng khiến cho Dư Thành bắt được một chút ẩn ý. Đại khái không phải là muốn ôm cột làm ăn?
“Đúng rồi, có thể nói tỉ mỉ tin tức anh nghe được cho tôi không? Tôi rất lo lắng cho em trai và em dâu của tôi.” Vương Thanh Hòa tùy tiện tìm một lý do qua loa có lệ.
Dư Thành cũng phối hợp, nói hết chuyện liên quan tới Hạ Hữu Đức.
Vương Thanh Hòa nghe xong, hoàn toàn hiểu rõ được tình huống của nhà bên kia.
Nhìn dáng vẻ thì có lẽ ông trời cũng đang giúp anh và Tú Tú rồi, phải mong chóng quấy đục vũng nước này mới được.
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ tiếp tục giúp cậu giám sát nhà bọn họ. Đúng rồi, có muốn nghe thông tin của chú Hạ không? Hoặc là thím Tề? Tôi thấy bà ấy sắp bị chọc cho phát điên rồi.” Dư Thành nhớ tới tin tức mà hai đứa bé kia nói, cảm thấy bà ta thật là thảm.
Vương Thanh Hòa không cự tuyệt.
Sau khi nghe xong, anh lại có thêm một số ấn tượng về đôi cha mẹ chưa từng gặp mặt này.
Anh suy nghĩ kế hoạch tiếp theo rồi nói: “Bọn họ không thể nào chỉ liên lạc một lần như vậy. Nếu thím của anh biết người kia vẫn luôn hút m.á.u nhà bà ta nhưng lại bị kẻ khác tống tiền thì có phải sẽ rất thú vị không?”
Tống tiền?