Bà ta nói xong nhưng ba đứa con đều không đáp lại, mạnh ai nấy vùi đầu với việc riêng của mình, Tề Nghênh Nghênh nhìn mà muốn khóc.
Lúc này, một người thanh niên trông có vẻ lớn tuổi hơn đám con của bà ta từ trên lầu đi xuống.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bộ đội, tóc không dài không ngắn, đeo kính gọng bạc, nhìn lịch sự văn nhã nhưng dáng người không hề gầy yếu, vừa nhìn đã thấy cơ thể vô cùng săn chắc.
Anh ta xuống lầu, lễ phép hỏi han Tề Nghênh Nghênh: “Bác gái, sao bác lại mắng các em vậy?”
Tề Nghênh Nghênh xụ mặt, không muốn đáp lời.
Hạ Thiên cũng không thèm để ý tới bà ta, dù sao mấy năm nay bà ta chưa từng cho anh ta thái độ tốt.
Nhưng mà nên như thế mới phải, như vậy chứng minh kế hoạch của cha anh ta đã thành công.
Anh ta mỉm cười: “Bác gái đừng nóng giận, lúc nãy cha cháu còn nói với bác cả, nếu bác cả không ra mặt tìm công việc cho mấy đứa em thì cha cháu sẽ ra mặt. Ông ấy vì gia đình này, có thể không cần thể diện. Chỉ là công việc không mấy vẻ vàng, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ.”
Tề Nghênh Nghênh rất muốn đập cái muỗng trong tay lên đầu anh ta, đứng nói chuyện không đau eo mà! Cái gì gọi là không vẻ vang? Dựa vào đâu mà con trai con gái của bà ta phải làm những công việc đó? Bà ta và ông Hạ nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng lại là nỗ lực cho Hạ Thiên và Hạ Hữu Đức hưởng sao?
“Bác gái, bác cũng đừng cằn nhằn em trai em gái nữa, nếu bác không muốn để cha cháu tìm thì để cháu tìm cho nhé?” Hạ Thiên càng nói thì lại càng khiến bà ta tức giận.
Tề Nghênh Nghênh nhìn ba đứa con vẫn đang thờ ơ kia, cảm giác bất lực khiến bà ta cảm thấy khó thở.
Tại sao bà ta lại xui xẻo như vậy chứ? Sinh ra một bầy con không biết cố gắng, lại có một ông chồng chẳng phân biệt đúng sai như vậy!
Ông Hạ tình nguyện bồi dưỡng cháu trai chứ cũng không nghĩ cho mấy đứa con trai của mình một cơ hội?
Nói cái gì mà không thể thiên vị?
Vậy nâng đỡ cháu trai không tính là thiên vị sao? Bà ta thật sự không tin Hạ Thiên tài giỏi hơn người khác bao nhiêu, chỉ là mỗi lần bà ta nhắc tới chuyện này, chồng bà ta chỉ biết trách bà ta không biết dạy con.
“Hạ Minh, Hạ Thành, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi? Đã lâu rồi anh không về đây, trước sau vẫn bận rộn đi theo bác cả, cũng rất nhớ tụi em.” Thái độ của Hạ Thiên đối với hai đứa em trai bên nội này lại càng khó tả.
Hạ Minh lạnh mặt, không muốn động đậy.
Hạ Thiên lại bỏ thêm một câu: “Manh Manh cũng tới.”
“Vậy thì tôi đi!” Hạ Minh lập tức đồng ý, đó là người trong lòng của anh ta!
Thấy con trai chạy theo cháu trai, trong lòng Tề Nghênh Nghênh lập tức nổi lên nghi ngờ về cái người được gọi là Manh Manh kia.
Bà ta quay sang hỏi đứa con gái đang ngồi bên cạnh: “Vi Vi à, Manh Manh là ai? Tại sao mẹ chưa bao giờ nghe các con nhắc tới?”
“A? Mẹ không biết hả? Là con gái nhỏ nhà em gái của dượng Dư Thành.” Hạ Vi thuận miệng đáp một câu.
Tề Nghênh Nghênh lập tức nổi giận: “Ai?”
Cô của Dư Thành gả cho một nhà không ra gì, năm nào cũng về nhà lấy tiền, mấy đứa con đều là do nhà mẹ đẻ nuôi, điều quan trọng nhất chính là cô em gái của người dượng kia năm trước vừa mất chồng, sau đó lại tái giá, nghe nói con gái của cô ta luôn bắt nạt con gái của người vợ trước. Manh Manh mà bọn họ nói chính là Manh Manh này sao?
Có thể nào qua lại với hai người tốt được không?
“Mẹ la cái gì? Không phải lúc nãy con đã nói là nghe rõ rồi sao? Mẹ không hài lòng thì đi tìm anh con, gào lên với con làm gì?” Hạ Vi bị hét đến mức màng nhĩ trướng đau.
Tề Nghênh Nghênh bị chọc tức đến suýt ngất: “Các con... tốt xấu gì đó cũng là anh trai của con, con không khuyên nhủ nó một chút sao?”
“Con khuyên cái gì bây giờ? Tình yêu là vô giá, giữa anh trai và Manh Manh cũng là tình yêu. Mẹ, con thấy hay là mẹ đừng quản nữa? Đây là lần đầu tiên con thấy anh trai vui vẻ như vậy đấy, mẹ đừng can thiệp vào, thay vì như vậy thì mẹ nên tập trung vào việc đi tìm đứa con trai bảo bối thất lạc nhiều năm của mẹ đi.”
Hạ Vi nói một tràng, cả đầu cũng lười ngẩng lên.
Con trai và con gái đều muốn theo đuổi tình yêu đích thực à?
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy bà ta vô cùng dị ứng với thứ gọi là tình yêu đích thực.
Bên này, Tề Nghênh Nghênh sắp phát điên, bên kia, địch nhân lớn nhất trong mắt bà ta cũng sắp phát khùng.
Năm đó, sau khi Hạ Hữu Đức xử lý xong đứa con trai lớn của anh trai thì vẫn luôn cảm thấy bản thân được xuôi chèo mát mái. Những bước tiếp theo trong kế hoạch của ông ta đều thành công mỹ mãn, mấy năm nay những thứ trở ngại đều đã bị ông ta thanh trừ.
Cháu trai và cháu gái đã bị ông ta biến thành một lũ vô dụng.
Con trai thành tài xuất sắc, hiện tại đang trong giai đoạn thăng tiến, kế tiếp chính là gia sản của anh trai!
Mấy năm nay cha vẫn luôn nhồi nhét vào đầu anh trai tư tưởng rằng ở cái nhà này chỉ có thành tài thì mới không khiến tổ tiên nhà họ Hạ thất vọng. Ai thành tài thì tiền của nhà họ Hạ sẽ cho người đó! Mặc kệ người đó có phải là con trai của mình hay không!
Anh cả trước nay vẫn thực hiện như vậy, hiện tại chỉ còn thiếu chút gia sản này mà thôi!
Kết quả cả nhà vốn nên biến mất từ hai mươi năm trước lại chạy tới trước mặt ông ta, ném cho ông ta một quả b.o.m nổ chậm?
Hạ Hữu Đức ngồi trong tiệm cơm quốc doanh không thể nào bình tĩnh nổi.
Ông ta rất muốn châm một điếu thuốc để điều hòa tâm trạng, chỉ là mọi loại ý niệm đều được ông ta che giấu hoàn mỹ bằng kỹ thuật diễn xuất vượt bậc, Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ căn bản nhìn không ra ông ta đang khẩn trương. Thứ bọn họ có thể thấy chính là ông ta đang ngồi đối diện bọn họ, ánh mắt âm trầm nhìn hai người.
Vương Thanh Kỳ khẩn trương đến mức run rẩy.
Trong lòng Chu Kiều Kiều thầm mắng một câu vô dụng, sau đó lại bắt đầu nói chuyện với Hạ Hữu Đức: “Chú Hạ, tôi thấy bọn tôi vẫn nên gọi là chú thì hơn, dù sao chúng tôi cũng đâu biết vợ chú là ai. Người chúng tôi biết chính là người lòng dạ hiểm độc ép cha tôi làm chuyện độc ác năm xưa.”
Hạ Hữu Đức nhìn xung quanh, suy xét có thể tìm vài người khiến cho hai kẻ này im miệng vĩnh viễn hay không, chỉ là nghĩ đến mọi thứ của con trai lúc này đang phát triển rất tốt, ông ta chỉ đành từ bỏ.
Nhưng ông ta cũng không thể đánh cuộc, nhìn hai người này, có vẻ cuộc sống cũng không tốt lắm, bằng không cũng không đến mức chạy tới chỗ ông ta, đấu với loại người này đến mức ngươi sống ta c.h.ế.t thật sự không đáng.
“Thịt kho tàu xong rồi, tới bưng đi!” Bên kia có người kêu.
Hạ Hữu Đức đi lấy thịt, bọn họ ngồi trong góc, lúc này tiệm cơm rất náo nhiệt, không ai nghe được những lời bọn họ vừa nói khi nãy.
Chỉ một lúc ông ta đã bưng thịt về, mỉm cười giới thiệu: “Thịt kho tàu của đầu bếp tiệm này là ngon nhất, hai người nếm thử xem. À đúng rồi, cha cậu có khỏe không? Mấy năm nay tôi cũng muốn gặp ông ấy. Dù sao năm đó... cũng coi như hai tay ông ta cũng dính một mạng người.” Ông ta nói với Vương Thanh Kỳ.
Vương Thanh Kỳ nghe vậy thì vô cùng khẩn trương, quay sang cầu cứu vợ mình.
Lúc này Chu Kiều Kiều vô cùng trấn định, dù sao đây cũng là điểm mấu chốt quyết định sau này cuộc sống của cô ta có tốt hay không!
“Chú Hạ, cha chồng của cháu vẫn khỏe, cũng chẳng phải là người táng tận lương tâm. Năm đó cha cháu không ra tay, đứa bé kia vẫn còn sống.” Chu Kiều Kiều vừa nói vừa tiết lộ thông tin khiến Hạ Hữu Đức rất muốn chôn sống toàn bộ nhà họ Vương.
Con đàn bà ngu xuẩn này lại dám uy h.i.ế.p ông ta?
Không đúng, phải nói là lão già kia, năm đó trông có vẻ thành thật, ai ngờ còn che giấu tâm tư này sao?
Hạ Hữu Đức thật sự là không bình tĩnh nổi, chiếc đũa trong tay đã sắp gãy làm đôi, ông ta nhìn Chu Kiều Kiều cùng Vương Thanh Kỳ đang ngồi đối diện, giận đến sôi máu.
Tâm tình tốt đẹp trước giờ đều tan biến, nhưng mà chuyện này vẫn phải xử lý!