“Đúng rồi, hai ngày nay không nhận được tin tức bên chỗ anh Dư sao?” Bạch Tú Tú nhớ ra mấy hôm trước chồng cô nói Chu Kiều Kiều cùng Vương Thanh Kỳ đã tìm được người, kết quả mấy ngày nay lại không có chút động tĩnh gì, cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Chưa có gì cả, nhưng anh nghĩ sẽ nhanh thôi.” Vương Thanh Hòa gắp thịt cho vợ, hôm nay anh làm thịt xào rau xanh, cô vẫn còn chưa ăn được bao nhiêu.
Tâm tư của Bạch Tú Tú đều đặt vào chuyện của mẹ và chuyện nhà họ Vương, anh gắp cái gì cô ăn cái đó, thậm chí còn chẳng nhìn, đến khi cho vào miệng rồi cô mới phát hiện ra anh vẫn luôn gắp thịt cho cô.
“Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều không thể nào xin nghĩ mãi, cho nên bọn họ sẽ mau chóng thúc giục đám người kia giải quyết chuyện này cho thỏa đáng. Về phần hai người đó muốn gì... anh nghĩ không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết thôi.” Vương Thanh Hòa vừa nói vừa gắp thức ăn, Bạch Tú Tú chăm chú lắng nghe.
Trên thực tế, Vương Thanh Hòa đoán không sai.
Lúc này ở tỉnh thành, Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ ở nhà khách mấy hôm thì không nhịn được nữa, lại đến đại viện tìm Hạ Hữu Đức.
Mấy ngày nay, Dư Thành vẫn đều đặn về đại viện, dù không về nhà thì cũng sẽ dạo tới dạo lui quanh đại viện, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến cho người nhà họ Dư khiếp sợ.
Bởi vì mỗi ngày anh ấy đều về rất sớm, rất đúng giờ khiến người nhà họ Dư rất khó hiểu, cái này có phải là do đã tìm được người mình thích nên sửa tính sửa nết không.
Về sớm thì thôi đi, còn không nghịch phá gì, hiện tại còn chuẩn bị tìm một công việc nghiêm túc. Đây là tên vô dụng của nhà họ Dư sao? Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Dư Thành không biết người nhà họ Dư đang nghĩ gì, nhưng mấy ngày nay trong lòng anh ấy quả thật rất sốt ruột.
Lúc nào thì hai vợ chồng nhà họ Vương kia mới tới chứ?
Anh ấy đã chờ đến phát ngán rồi, sao còn chưa tới nữa.
Lâm Thu Vũ đi theo Dư Thành, thấy người trong lòng cứ gấp gáp nóng ruột thì cũng có chút buồn bực: “Anh Dư, có khi nào hai người kia đã về quê rồi không?”
“Hẳn là không đâu?”
Dư Thành chuẩn bị thừa cơ hội ngày hôm nay khiến cho người nhà họ Hạ hiểu lầm lão già Hạ Hữu Đức kia một phen.
Kết quả người này vẫn mãi không làm gì?
“Tiểu Vũ, chúng ta bàn bạc một chút. Nếu chút nữa bọn họ tới đây thì em mau chóng chạy tới nhà thím Hạ, nhớ đừng khiến người khác nghi ngờ, chỉ cần nghĩ cách khiến cho bà ta tới đây là được.”
Dư Thành thương lượng với Lâm Thu Vũ.
Lâm Thu Vũ gật đầu đồng ý.
Một hồi lâu sau, ngay lúc Dư Thành chuẩn bị bỏ cuộc thì hai người kia lại tìm tới.
Chu Kiều Kiều cùng Vương Thanh Kỳ vừa tới thì đã trông thấy Dư Thành loanh quanh trong đại viện, bên cạnh chính là bạn gái của anh ấy.
Chu Kiều Kiều thoáng nhìn Lâm Thu Vũ, trong lòng vô cùng mất hứng.
Vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp hơn Lâm Thu Vũ kia nhiều, dựa vào đâu mà Lâm Thu Vũ có thể tìm được đối tượng tốt như vậy còn cô ta chỉ có thể vùi đầu ở nông thôn đấu tranh cho tương lai?
Nếu không phải gặp được Vương Thanh Kỳ thì có lẽ đời này cô ta còn chẳng có tương lai.
Tại sao cũng là con người mà cô gái kia lại có thể sống tốt như vậy!
Chu Kiều Kiều che giấu tâm tình khó chịu, bước sang đó, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Thu Vũ một cái mà lại quay sang nhìn Dư Thành cười dịu dàng: “Anh Dư, chúng ta lại gặp mặt.”
“Là hai người hả? Sao? Hai người lại tới đây tìm người?” Dư Thành cười ha hả hỏi bọn họ.
“Đúng vậy, chúng tôi tìm người hôm đó, anh Dư có thể đưa chúng tôi qua đó không?” Chu Kiều Kiều nói, còn ngẩng đầu lên cho anh ấy thấy vẻ đáng thương của cô ta.
Dư Thành ra vẻ nhiệt tình, nhìn bộ dáng nhu nhược của Chu Kiều Kiều, gật đầu đồng ý: “Được thôi, có gì mà không được? Tôi cũng thường tới nhà chú Hạ, hai người cứ đi theo tôi là được.”
Chu Kiều Kiều kéo chồng mình đi theo Dư Thành.
Bọn họ lại tới nhà họ Hạ, Chu Kiều Kiều không màng Lâm Thu Vũ còn ở đó, cô ta nhìn Dư Thành chằm chằm, chẳng kém liếc mắt đưa tình là bao.
Cô ta nói chuyện vô cùng mềm mỏng: “Anh Dư, anh có thể gọi người giúp tôi không? Thân thích của tôi... tôi không muốn gây phiền toái cho ông ấy.”
Chu Kiều Kiều vừa nói vừa ứa nước mắt.
Lâm Thu Vũ thấy dáng vẻ này của cô ta vô cùng quen mắt. Đây chính là dáng vẻ ngày thường của cô em kế nhà cô ấy!
Tuy biết anh Dư sẽ không hứng thú với loại phụ nữ này, hơn nữa cô ta còn kết hôn rồi nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút khó chịu.
Dư Thành mừng rỡ hỗ trợ, kế hoạch của anh chính là muốn khiến người nhà họ Hạ xảy ra hiềm khích với Hạ Hữu Đức.
Anh ấy vẫn cứ cảm thấy Vương Thanh Hòa đang tính kế gì đó, chỉ là chuyện có lợi với Vương Thanh Hòa thì hẳn là không có hại với anh ấy, thậm chí là còn có chỗ tốt.
“Được, tôi đi gọi người cho cô, cô qua bên kia chờ đi.”
Dư Thành cùng Lâm Thu Vũ tới nhà họ Hạ.
Lúc này trong nhà họ Hạ, Tề Nghênh Nghênh đang ngồi trong phòng khách xử lý mớ rau xanh vừa mua về, chuẩn bị nấu cơm.
Thấy Dư Thành tới, bà ta có chút khó hiểu.
“Dư Thành? Sao cháu tới đây? Nhà cháu bảo cháu tới sao?” Tề Nghênh Nghênh mơ hồ hỏi.
Dù sao thì quan hệ giữa nhà bọn họ và nhà Dư Thành cũng không quá thân thiết.
Hơn nữa bà ta cũng không có tâm tình chiêu đãi một kẻ nửa nạc nửa mỡ như Dư Thành, lúc này ông Hạ đang ở trên lầu nói chuyện nói chuyện với em trai ông ta.
Chờ bọn họ nói xong, tối nay Hạ Thiên về nhà, ông Hạ chắc chắn sẽ càng đối xử tốt với Hạ Thiên.
Đợt này Hạ Thiên ở đây chính là muốn để ông Hạ vẽ đường cho anh ta, giúp anh ta phát hiện thuận lợi.
Nhưng những đường thăng tiến đó đều là nhân mạch của nhà bọn họ, lần này dùng rồi thì những lần tiếp theo phải làm sao? Đây cũng không phải là con của bà ta và ông Hạ.
Tề Nghênh Nghênh càng nghĩ càng sốt ruột cho nên lúc Dư Thành đến, bà ta cũng lười nở nụ cười.
Dư Thành cũng xem như biết nhìn mặt đoán ý, thấy thái độ của bà ta thì cũng biết gần đây tâm tình của dì Tề rất kém cỏi, Hạ Hữu Đức khiến cho bà ta ngột ngạt không ít.
Dư Thành không có hứng thú quản tâm tình của dì Tề, anh ấy lập tức nói chuyện chính: “Dì Tề, chú Hữu Đức có ở đây không? Cháu tới tìm chú ấy, lúc nãy có người tìm chú ấy ở bên ngoài, hy vọng ta cháu có thể chuyển lời mời chú ấy ra đó.”
“Là ai tìm ông ta?” Tề Nghênh Nghênh lập tức hứng thú, bà ta còn chưa biết người lần trước tới tìm Hạ Hữu Đức là ai đâu, chỉ biết lúc Hạ Hữu Đức trở về thì sắc mặt không tốt lắm, nghe Hạ Minh nói Hạ Hữu Đức còn nổi giận với Hạ Thiên.
“Cái này cháu cũng không biết, dì Tề, chú Hữu Đức không ở đây sao?” Dư Thành hỏi lại bà ta.
“Có, dì đi gọi ngay.” Tề Nghênh Nghênh còn ước gì Hạ Hữu Đức mau chóng cút khỏi cái nhà này!
Chú em chồng này là người bà ta ghét nhất, không gì sánh nổi!
Hạ Hữu Đức mau chóng được mời xuống nhà.
“Chú Hữu Đức, cháu dẫn đường cho chú nhé?” Dư Thành chào hỏi xong thì lập tức rời đi cùng ông ta.
Tề Nghênh Nghênh nhìn Lâm Thu Vũ còn đứng đó chưa đi, lập tức bắt lấy tay cô ấy: “Thu Vũ này, cháu ngồi đây một chút đi, lâu rồi không thấy cháu tới chơi.”
Lâm Thu Vũ mỉm cười nhìn bà ta, ngồi xuống theo ý của Tề Nghênh Nghênh.
“Dì à, gần đây Vi Vi không được ra ngoài, cháu biết tâm tình của cô ấy không tốt nên cũng không dám đến tìm, nhưng mà chờ tâm tình của Vi Vi tốt lên thì cô ấy có thể tới tìm cháu bất cứ lúc nào.”
Lâm Thu Vũ cười trông rất ngoan ngoãn khiến Tề Nghênh Nghênh thoải mái không ít.