Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chưa khuyên xong quả phụ Hạ, lại có người chạy vào rồi.

"Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi. Con trai út của quả phụ Hạ đến nhà máy của chồng chị gái anh ta, đánh anh rể anh ta rồi. Bây giờ người đã bị bắt lại, bên kia bảo đến thông báo cho người nhà, còn bảo thông báo với tổ dân phố, bảo mấy người đến đón người."

Bên ngoài có người vội vã tới báo tin.

Bên trong phòng tạp vụ, quả phụ Hạ nghe vậy, thiếu chút nữa ngất đi: "Ai u trời ạ, như này thì bảo tôi sống thế nào đây. Cuộc sống này phải sống thế nào đây, lão Hạ sao ông đi sớm như vậy chứ, để lại một mình tôi chịu khổ như thế này đây.

Thật là nghiệt chướng!"

"Chị dâu Hạ, chị đừng thương tâm nữa. Tiểu Tống cháu dẫn dì Hạ đến bệnh viện đi, Tiểu Bạch, cháu đi theo dì đi đón người đi. Tiểu Đường cháu tiếp tục viết kiểm điểm, chưa viết xong không cho phép đi." Bà chủ nhiệm Uông nói xong, chuẩn bị chia binh làm hai đường.

Một lần làm việc này, đến buổi chiều mới trở về.

Lúc Bạch Tú Tú và bà chủ nhiệm Uông dẫn đứa con thứ ba của nhà họ Hạ còn có vợ anh ta trở về, đã là giữa trưa rồi.

Đi theo phía sau là chị gái nhà họ Hạ đang khóc không ngừng, cô ấy đang đỡ chồng mình.

Chồng cô ấy vốn dĩ hỏng chân, bây giờ bị đánh một trận như thế, nhìn càng chật vật hơn.

Tống Xuân dẫn theo bà dì Hạ đã sớm trở về rồi.

Quả phụ Hạ nhìn thấy con gái và con rể, nhịn không được, lại tiếp tục khóc: “Đứa con gái đáng thương của mẹ, sao số con khổ như vậy chứ? Con rể không sao chứ? Là mẹ có lỗi với hai con, làm hại các con bị tên nghiệp chướng này đánh."

Quả phụ Hạ thương tâm.

Chỉ vào con trai mắng nghiệt chướng.

Đứa con trai thứ ba của nhà họ Hạ cũng không thèm để ý, cười lạnh với chị gái và mẹ ruột: "Cái gì mà gọi tôi là nghiệt chướng? Anh cả và nhị ca kết hôn sớm, bà để cho bọn họ không ít tiền, tôi kết hôn muộn, đồ trong nhà đều bị bà cho đi hết rồi, đến lượt tôi cái gì cũng không có.

Công việc của chị dâu cả và chị dâu hai đều là bà tìm cho.

Dựa vào cái gì đến vợ tôi lại không như vậy? Cho dù lúc cô ấy gả cho tôi đã có công việc, vậy bà cũng không nên đối xử bất công thế chứ.

Bà chỉ thiếu chúng tôi một công việc, công việc này cho vợ của chú út nhà vợ tôi thì sao? Đây vốn dĩ chính là thứ mà bà nợ chúng tôi, bà nên cho chúng tôi. Chúng tôi cho ai, đó là việc của chúng tôi.

Chị ta là một món hàng lỗ vốn đã gả đi cho người ta, bà đưa công việc cho chị ta, chẳng phải là vả vào mặt chúng tôi hay sao?"

Đứa con trai thứ ba của nhà họ Hạ chỉ vào chị gái, càng nghĩ càng tức giận, lại muốn ra tay.

"Hạ Phúc, cậu có thôi đi hay chưa? Đây là văn phòng tổ dân phố, chứ không phải sân nhà cậu, sao nào? Ở ngay trước mặt chúng tôi mà cậu còn muốn đánh người? Cậu còn muốn bị bắt vào tù à?" Bà chủ nhiệm Uông đẩy người ra xa.

Quả phụ Hạ bị lời nói của đứa con trai trời đánh làm cho tức run rẩy.

"Mày, mày, sao tao lại nuôi ra thứ cặn bã bại hoại như mày cơ chứ! Cuộc sống của chị gái mày sắp không trụ nổi nữa rồi, mày còn muốn tranh giành với nó? Mày có phải con người hay không? Cuộc sống của chị dâu cả với chị dâu hai của mày cũng vất vả, công việc năm đó, bọn họ cũng đã mang tiền trả lại rồi.

Mày kết hôn, anh cả anh hai mày có ai là không cho mày tiền?

Mày cưới được người vợ tốt, mang tiền trợ cấp cho nhà mẹ nó, chúng mày còn lý luận?"

Quả phụ Hạ thông minh nhanh trí gần nửa đời, thật vất vả mới tìm được việc cho ba đứa con trai rồi còn cưới vợ cho bọn nó. Nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân mình sẽ gặp phải loại chuyện này.

Hạ Phúc xem thường: "Tôi là con út trong nhà, bọn họ đối tốt với tôi là điều nên làm. Bà bớt giảng đạo lý với tôi, dù sao công việc này nhất định phải cho tôi, nếu không bà lại phải kiếm cho chúng tôi một công việc khác!"

Vợ Hạ Phúc cũng phụ họa theo: "Đúng, hoặc là bà đưa công việc đó cho chúng tôi, hoặc là sẽ phải tìm cho em dâu tôi một việc khác. Em dâu tôi luôn giúp tôi chăm sóc cha mẹ tôi đó, nó vất vả biết bao."

"Tao đi đâu để tìm được việc cho chúng mày? Chúng mày muốn mạng của tao à!" Quả phụ Hạ bị con trai con dâu làm cho c.h.ế.t lặng, lại sắp khóc.

Bà chủ nhiệm Uông nhanh chóng giúp bà ấy thuận khí: "Chị dâu Hạ chị chớ nóng giận, không có lý này đâu, chị yên tâm đi."

Bạch Tú Tú giúp đỡ người ngồi xuống.

Bà chủ nhiệm Uống nhíu mày lại, ánh mắt khiến cho người ta không tự chủ được mà chột dạ.

Bà ấy nhìn Hạ Phúc và vợ anh ta, tìm ra ghi chép phúc lợi bọn họ nhận ở tổ dân phố bên này, chỉ vào bọn họ nói tỉ mỉ: "Hạ Phúc, mẹ cậu nuôi cậu lớn lên không dễ dàng, hai người anh trai của cậu cũng rất chiều chuộng cậu. Ở chỗ tôi vẫn còn ghi chép đó, những năm này các anh trai chị dâu cậu, đều không nhận phúc lợi mà tổ dân phố phát.

Toàn bộ đều cho cậu, nói rằng cậu là người nhỏ nhất trong nhà, kết hôn cũng muộn nhất, phải giúp cậu một chút.

Làm người không thể không có lương tâm."

"Dì Uông, dì nói với cháu những chuyện này làm gì?" Hạ Phúc cười lạnh.

Nhìn thoáng qua mẹ ruột của mình, vẫn là dáng vẻ đó: "Bà tìm ai cũng vô dụng, nếu như bà không đưa công việc này cho tôi, mỗi ngày tôi đều sẽ đến nhà máy của anh rể để làm loạn, cho đến khi anh ta nghỉ việc."

"Nếu cậu cứ như này vậy thì chúng tôi chỉ có thể thông báo cho nhà máy của cậu." Bà chủ nhiệm Uông bị tức đến đau đầu.

Hạ Phúc cũng không sợ: "Vậy thì thế nào? Cùng lắm thì ông đây chẳng làm gì nữa, tôi sẽ đến nhà bọn họ ăn. Dù sao không khiến vợ tôi hài lòng, mỗi ngày tôi sẽ làm loạn."

"Cậu!" Bà chủ nhiệm Uông gặp nhiều kẻ vô lại, nhưng vô lại như thế này, thật sự cũng ít gặp.

"Chủ nhiệm." Bạch Tú Tú khẽ gọi bà ấy một tiếng, lén lút chỉ vào một vị trí.

Bà chủ nhiệm Uông nhìn theo dấu, thấy vợ Hạ Phúc đứng bên cạnh anh ta.

Hai mắt bà ấy phát sáng, phải rồi, bà ấy bị tức đến chập mạch rồi, cũng quên mất chuyện này!

"Cậu không đồng ý cũng không sao, cậu làm loạn là chuyện của cậu, chúng tôi không chỉ thông báo đến nhà máy của cậu, cũng sẽ thông báo cho nhà máy của vợ cậu, còn có nhà mẹ đẻ của vợ cậu." Vẻ mặt bà chủ nhiệm Uông bình tĩnh đến mức khiến cho người ta không nhìn ra một chút tức giận nào, vô cùng ung dung.

Vợ Hạ Phúc nghe thấy sẽ thông báo cho người nhà mẹ cô ta nhất thời luống cuống: "Dựa vào cái gì chứ? Nhà mẹ tôi làm gì chứ, các người còn muốn nói cho nhà máy của bọn họ?"

"Làm gì hả?" Bà chủ nhiệm Uông cười lạnh.

"Cô nhìn mẹ chồng cô một chút đi? Cô bảo chồng cô tìm mẹ bắt mẹ tìm việc cho vợ của em trai cô. Tôi nhớ không lầm, năm đó lúc cô gả cho Hạ Phúc, nhà cô chỉ có một mình cha cô có việc làm.

Bây giờ trong nhà cô, ngoại trừ em dâu cô không có việc làm thì những người khác đều đã có.

Cô còn cảm thấy chưa đủ à?

Cô cảm thấy chưa đủ cũng được, chúng tôi cũng phải để khu nhà máy này biết uy phong của nhà các cô một chút.

Cũng sắp bức ép c.h.ế.t người ta rồi.

Nhiều năm như vậy rồi có ai mà không biết cuộc sống của mẹ chồng cô vất vả?

Chồng bà ấy c.h.ế.t vẻ vang, là mất vì nhà máy, mấy năm này bà ấy đã cậy nhờ nhà máy bao nhiêu lần?

Được rồi, tôi cũng không nói với cô những thứ này nữa, nói với cô lãng phí, dù sao trong mắt cô cũng không có mẹ chồng.

Cho dù mấy người có tiếp tục làm loạn, chúng tôi sẽ đề nghị thông báo cho nhà máy của mấy người, tự hai người xem mà xử lý."

Thái độ của bà chủ nhiệm Uông mạnh mẽ.

Quả phụ Hạ ở bên cạnh cuối cùng cũng đã thuận khí, bà ấy nhìn con mình, lúc này ánh mắt con trai nhìn bà ấy thật giống như nhìn kẻ địch.

Ánh mắt này đ.â.m vào trái tim của quả phụ Hạ, cũng sắp nát rồi.

Advertisement
';
Advertisement