Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

"Tam Phúc à, rốt cuộc mẹ đối xử với con có chỗ nào không phải, mà con lại đối xử với mẹ như thế?" Quả phụ Hạ chất vấn anh ta.

Hạ Phúc cũng không lên tiếng, không biết là vừa rồi bị lời của bà chủ nhiệm Uông doạ hay là như thế nào.

"Hai cô cậu, bây giờ ở ngay đây viết cam đoan, bày tỏ thái độ cho tôi, sau đó ở ngay trước mặt chúng tôi, xin lỗi mẹ cậu, còn có anh rể cậu. Đưa tiền cho anh rể cậu đi khám bệnh, tiền thuốc men đánh người dù sao cũng phải trả chứ?

Nếu như không đồng ý, vậy thì xử lý dựa theo cách của chúng tôi."

Bà chủ nhiệm Uông tiếp tục thúc giục bọn họ.

Tránh cho bọn họ lại làm ra trò quỷ quái gì nữa.

Lúc này chị cả và anh rể nhà họ Hạ đứng bên cạnh quả phụ Hạ, che chở cho bà ấy.

Hai người cũng không nói chuyện, hai người bọn họ đều là người đàng hoàng, lúc này nước mắt cũng lăn dài.

"Nhanh lên đi, chúng tôi còn có việc khác nữa." Bà chủ nhiệm Uông tiếp tục thúc giục.

Hạ Phúc không cam tâm khi cứ bỏ qua như vậy, vợ Hạ Phúc cũng không muốn, nhưng cô ta cũng không dám thật sự gây phiền toái gì cho gia đình.

"Tiểu Đường, dì nhớ năm ngoái chúng ta cũng từng xử lý vấn đề như này đúng không? Lúc ấy là nhà họ Thôi nhỉ? Cuối cùng nhà họ xử lý như thế nào?" Bà chủ nhiệm Uông thuận miệng hỏi Tiểu Đường ở bên cạnh như đang lạc vào cõi mê.

Tiểu Đường bị hỏi đến vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ: "A? Chủ nhiệm dì nói gì cơ?"

Tiểu Tống thấy cô ta như vậy, nhanh chóng tiếp lời: "Chủ nhiệm, có chuyện như vậy. Lúc ấy người nhà mẹ đẻ của con dâu cả nhà họ Thôi bởi vì chuyện này mà vô cùng mất mặt, năm thứ hai đã bị thuyên chuyển công tác đi quét dọn nhà vệ sinh."

"Vậy mới phải chứ, tốt xấu gì vẫn còn có thể quét dọn nhà vệ sinh" Bà chủ nhiệm Uông vừa nói vừa nhìn chằm chằm sắc mặt vợ Hạ Phúc.

Quả nhiên, vừa nghe đến quét dọn nhà vệ sinh, cô ta đã không bình tĩnh được nữa.

Người nhà cô ta cũng không thể đi làm công việc này, mẹ cô ta là người thích thể diện, quan trọng mặt mũi nhất.

Những chuyện này nếu như truyền vào nhà máy, cha mẹ cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.

"Không được, chuyện này không thể được." Vợ Hạ Phúc không còn dám tiếp tục ồn ào nữa, cô ta túm lấy chồng mình, nói không ngừng.

Mặc dù Hạ Phúc không cam tâm, nhưng vợ cũng đã nói như vậy rồi, vốn dĩ anh ta chỉ là vì vợ nên mới gây sự.

Sự việc đang rất ổn thế mà lại thành ra như vậy, anh ta chỉ cảm thấy xui xẻo.

Anh ta hất tay vợ ra: "Chính em nói đấy nhé, lần sau đừng có tìm anh khóc lóc nữa, nếu em còn dám khóc, anh sẽ đánh em."

Nói xong, lại hung hăng trợn mắt nhìn chị gái một chút: "Coi như chị số may, chị cùng với đồ bỏ đi nhà chị nuôi bà cụ đi. Dù sao bà ấy cũng đưa công việc cho chị rồi, về sau chị đừng nghĩ đến việc bảo tôi đưa một xu tiền dưỡng lão cho bà ấy."

Nói xong rời đi.

Quả phụ Hạ bị tức thật sự muốn ngất đi, hai đứa con trai khác của bà ấy làm việc cũng không tệ, con dâu cũng đều hiếu thuận với bà ấy.

Nhưng không đứa nào muốn bà ấy ở cùng mình.

Hai đứa hiếu thuận bà ấy cũng chẳng trông cậy vào được, còn dám trông cậy vào đứa này?

Bà ấy cũng không ăn của bọn nó, bây giờ chỉ nghĩ trợ giúp cho đứa con gái đáng thương một chút, ai biết dẫn đến con trai út nổi điên.

Bà ấy nói bắt con trai út nuôi lúc nào?

"Mẹ... Con xin lỗi, cũng là vì hai vợ chồng con, mẹ mới ầm ĩ với cậu út." Chị Hạ thấy mẹ khóc thương tâm như vậy, tự trách không biết làm gì mới phải.

"Không phải, không liên quan gì đến con, con và con rể cứ có cuộc sống tốt thì cái gì cũng tốt."

Quả phụ Hạ chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Chồng chị Hạ im lặng rất lâu, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, anh ấy quỳ xuống: "Mẹ, cha con mất sớm, năm ngoái mẹ con cũng đã mất rồi, hai đứa em trai cũng đã ra ở riêng, bây giờ trong nhà chỉ có hai vợ chồng con và đám nhỏ, sau này mẹ cứ ở nhà chúng con đi.

Đời này, con và vợ con sẽ hầu hạ mẹ.

Nếu con không hiếu thuận với mẹ, thì ông trời đánh c.h.ế.t con."

"Con đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi, chân con không khoẻ, con gái, mau đỡ chồng con dậy." Quả phụ Hạ không nghĩ tới con rể có thể như này, cũng vô cùng cảm động.

Trước đó bà ấy đã biết con rể là người hiếu thuận, cho nên muốn trợ giúp cho bọn họ nhiều một chút, sau này về già có thể có người chăm sóc.

Nhưng không nghĩ tới con rể có thể quỳ xuống với bà ấy.

Quả phụ Hạ và con gái cùng nhau đỡ người lên, bà ấy nói lời cảm tạ với bà chủ nhiệm Uông: "Em gái nhà họ Uông, chuyện này thật đúng là cám ơn em, nếu không có em làm chủ, khiến cho thằng oắt con nhà chị kia không dám la lối nữa, cả nhà chúng ta cũng sẽ chẳng còn đường sống.

Về sau nếu như tổ dân phố có việc gì, chúng ta nhất định là người đầu tiên hưởng ứng.

Chị sẽ bảo cả thằng cả và thằng hai nhà chị hưởng ứng."

Lúc Quả phụ Hạ nhắc đến hai đứa con trai còn lại của mình, trong lòng cũng có một ít mất mát.

Mấy năm này con trai út ầm ĩ tới lui, hai đứa còn lại cũng không muốn có liên quan gì đến cái nhà này nữa.

Đều sợ bà ấy, đều muốn tránh bà ấy.

Nhà này, thật đúng là chia rẽ rồi.

Bà chủ nhiệm Uông nghe thấy Quả phụ Hạ nói như vậy, cũng rất vui vẻ: "Vậy em cảm ơn chị dâu, chị nhanh đi về cùng con gái và con rể đi. Sau này, nếu có chuyện gì, lại tới tìm chúng em."

Sau khi tiễn người đi, nụ cười trên mặt bà chủ nhiệm Uông biến mất, nhìn Tiểu Đường đã trở về vị trí làm việc viết kiểm điểm, đi tới: "Tiểu Đường, hôm nay cháu sao vậy? Làm sao lúc xử lý việc lại còn thất thần?

Gần đây cháu thật sự là càng ngày càng quá mức."

Tiểu Đường cũng buồn bực, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng giải quyết kiểu tranh chấp gia đình này, chủ nhiệm am hiểu hơn, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, chủ nhiệm không thể nào sẽ dùng đến cô ta.

Cho nên đã suy nghĩ đến việc chuẩn bị mang thai, gần đây cô ta và chồng muốn có thêm một đứa bé nữa.

Nhưng... nếu như quả thật muốn, vậy thì công việc này cho dù cô ta có trở lại, chức vị phó chủ nhiệm thật sự không còn là của cô ta nữa.

Không muốn thì sao? Gần đây lúc anh ta nghe thấy cô ta nói không muốn có con, thái độ với cô ta lạnh nhạt muốn chết.

Trước đó, cô ta còn chứng kiến thấy anh ta đi rất gần một cô gái ở nhà máy.

Anh ta làm việc trong một nhà máy, người mong đợi anh ta cũng không ít.

"Sao cháu còn thất thần? Tôi đang hỏi cháu đó, cháu còn thất thần à?" Bà chủ nhiệm Uông bị thái độ của Tiểu Đường làm cho tức c.h.ế.t thiếu chút lật bàn.

Tiểu Đường lấy lại tinh thần, hoảng loạn trực tiếp đứng lên: "Dì Uông, cháu..."

"Thời gian làm việc, gọi tôi là chủ nhiệm."

Bà chủ nhiệm Uông không muốn nghe cô ta lôi kéo làm quen.

Tiểu Đường chỉ có thể lúng túng gọi chủ nhiệm.

"Chủ nhiệm, vừa rồi không phải cháu cố ý. Trong nhà cháu có chút việc, cho nên cháu mới..."

Không đợi Tiểu Đường nói xong, bà chủ nhiệm Uông đã ra hiệu cho cô ta ngưng lại.

"Được rồi, tôi không muốn nghe cháu giải thích những chuyện này nữa, nếu trong nhà cháu có chuyện, vậy thì xin nghỉ về nhà giải quyết đi, không được mang cảm xúc ở nhà khi đi làm. Nếu cháu không muốn làm nữa, thì sẽ có người muốn." Bà chủ nhiệm Uông hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Lời nói này rất nặng, Tiểu Đường bị giáo huấn bật khóc.

Những người khác cũng không dám nói lời nào.

Biết bà chủ nhiệm Uông dự định chỉnh đốn toàn bộ văn phòng tổ dân phố đây mà.

"Tiểu Đường, cháu về nhà nghỉ hai ngày, suy nghĩ rõ ràng rồi quay lại, bây giờ cháu viết giấy xin nghỉ phép đi, tôi phê duyệt cho cháu." Bà chủ nhiệm Uông nói xong lại quay lại vị trí làm việc của mình.

Tiểu Đường vừa khóc vừa viết, lúc viết xong mang đi nộp, nhìn thấy Bạch Tú Tú đang làm ghi chép về chuyện của quả phụ Hạ vừa rồi, trong lòng cũng ghen tị.

Đều là lỗi của Bạch Tú Tú, nếu không phải vì Bạch Tú Tú, chủ nhiệm sẽ không đối xử với cô ta như thế!

Advertisement
';
Advertisement