Lúc này là giờ ăn sáng, người cũng không tính là ít.
Bạch Tú Tú thấy cô ta đã ăn xong, lúc này mới hỏi cô ta: "Thím ba, chuyện thím nói là chuyện gì?"
Triệu Thúy Hoa nhỏ giọng nói với Bạch Tú Tú chuyện tối hôm qua: "Buổi tối hôm qua, thím năm và chú năm nói muốn đến tỉnh thành, nói là bên nhà thím năm có một người họ hàng, muốn đi vòng một chút. Sau đó chúng ta làm ầm ĩ không cho bọn họ lấy tiền trong nhà, dù sao chuyện tồi tệ này là chuyện của cô ta, dựa vào cái gì mà tiêu tiền của mọi người?"
Bạch Tú Tú nín cười, Chu Kiều Kiều có hôm nay, cũng coi như là báo ứng của cô ta.
"Vốn dĩ ban đầu là muốn không để cho Chu Kiều Kiều thoải mái, ai biết cha lại bỗng nhiên nói sẽ bỏ số tiền kia ra. Chị dâu, cha chúng ta là kiểu người gì, chị cũng biết. Rất cổ quái, cha chúng ta cũng không phải là người thông suốt như vậy!
Người họ hàng ở tỉnh thành này của Chu Kiều Kiều, còn có thái độ của cha, em cũng cảm thấy kỳ quái.
Em nghĩ có phải bọn họ có bí mật gì không thể nói cho ai biết hay không? Cho nên, nhanh chóng đến tìm chị?"
Triệu Thúy Hoa nói xong, cũng nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú.
Cô ta tới từ sáng sớm như thế, ngoại trừ muốn kiếm được ít lợi lộc từ Bạch Tú Tú, còn muốn xem có thể hỏi ra được chân tướng hay không.
Đến tỉnh thành?
Bạch Tú Tú nhìn Triệu Thúy Hoa càng ngày càng thuận mắt, thím ba này hai lần tới đều mang cho cô những tin tức rất quan trọng.
Đời trước mấy người Chu Kiều Kiều cũng đến tỉnh thành, nhưng không phải hiện tại.
Lần này bọn họ nhanh như vậy đã muốn đi, đại khái là bởi vì cô và Thanh Hoà đòi tiền bọn họ, cảm nhận được áp lực?
Bọn họ sẽ nói thế nào?
Bạch Tú Tú cảm thấy, có thể liên lạc một chút với Dư Thành rồi.
Nếu quả thật có chuyện gì, bên phía Dư Thành chắc là có thể biết.
Dù sao ở trong cùng một viện tử, hai vợ chồng chú năm đến đó, chỉ cần muốn tiếp xúc với cha mẹ đẻ của Thanh Hoà, vậy thì nhất định có thể bị Dư Thành phát hiện.
"Chị dâu, sao chị không nói lời nào? Em sắp tò mò đến c.h.ế.t rồi, nếu chị biết, cũng nói cho em nghe một chút đi?" Triệu Thúy Hoa liếc thấy Tú Tú hình như biết điều gì đó, vội vàng truy hỏi.
Bạch Tú Tú nghe vậy khẽ cười với cô ta, rất khổ não thở dài: "Tôi cũng không biết, sau khi nghe thím nói tôi còn nghĩ một lúc lâu, nhưng không nghĩ ra có gì kỳ quái. Thím ba, thím cũng không cần sốt ruột, rốt cuộc có chuyện gì, chờ bọn họ trở về chẳng phải sẽ biết sao? Nhưng... Nếu như nhất định phải nói, tôi cảm thấy đại khái là hai vợ chồng bọn họ và cha có bí mật gì đó mà mọi người không biết. Đại khái là có lợi đi, dù sao ba người kia đều là không có lợi thì không dậy sớm. Thím ba, trước đó không phải tôi đã nói rồi sao? Trong nhà này, chú hai và chú năm mới là con trai ngoan của cha, những người khác chỉ là làm nền cho người ta mà thôi." Bạch Tú Tú thuận tiện lại cho Vương Thủ Thành một chút thuốc mắt.
Triệu Thúy Hoa nghe xong, trong lòng lập tức có cảm giác khó chịu: "Chị dâu chị nói đúng, bình thường cha chúng ta luôn bất công, hiện tại càng bất công hơn. Em thấy, nói cái gì mà họ hàng của thím năm, không chừng chính là họ hàng của cha.
Ông ta muốn để cho chú năm có cuộc sống càng tốt hơn, cho nên để cho chú ấy đi nhận người thân."
"Cho dù là như vậy, thím cũng không có chứng cứ, thím ba, lúc không có việc gì thì giữ lại một chút lòng, đừng để bản thân thiệt thòi là được rồi." Bạch Tú Tú khuyên cô ta hai câu.
Dù sao cô chỉ là khiến cho Triệu Thúy Hoa bất mãn với người nhà họ Vương, cũng không hy vọng làm lẫn lộn chuyện hai vợ chồng chú năm đến tỉnh thành.
Cô và Thanh Hoà đều hi vọng có người đến tỉnh thành làm loạn, càng ồn ào đối với bọn họ mà nói, thì càng có lợi.
Triệu Thúy Hoa chỉ cảm thấy hôm nay chị dâu vô cùng dịu dàng!
Cô ta chạy tới chỗ chị dâu cả nói lời khách sáo để có được lợi lộc, kết quả thế mà chị dâu cả còn lo lắng cho tình cảnh sau này của cô ta, chị dâu này thực sự không tồi. Chí ít so với Chu Kiều Kiều cái thứ đầu óc đen tối kia tốt hơn nhiều, Chu Kiều Kiều bảo chồng cô ta giúp đỡ làm việc, cũng không phải việc tốt gì.
Làm liều không nói, còn mỗi ngày quát cả nhà.
Chuyện gì tốt cô ta đều độc chiếm một mình!
Nghĩ tới những thứ này, Triệu Thúy Hoa cũng cảm thấy áy náy: "Chị dâu, chị đối xử với em thật là tốt, chị yên tâm đi, về sau chỉ cần nhà lão Vương có tin tức xấu với chị, em sẽ báo lại tất cả với chị."
Tuyệt đối không phải là vì những cái bánh bao và những lợi ích này!
Triệu Thúy Hoa yên lặng nói thêm cho mình một câu ở trong lòng.
Nhưng nghĩ xong bản thân cô ta cũng không tin.
Bạch Tú Tú cũng không cho rằng lời này của cô ta là thật, chỉ khẽ cười: “Được, tôi thấy trời cũng lạnh rồi, chuyến này thím vào trong huyện, hay là mang một ít thịt về ăn?"
Bạch Tú Tú nói xong, cũng không đợi cô ta nói gì khác, đã để lại ba đồng cho cô ta.
Triệu Thúy Hoa không nghĩ tới ăn nhiều bánh bao như vậy rồi, thế mà còn có tiền, cô ta nhanh chóng nhận lấy tiền: "Chị dâu, chị quá khách khí rồi."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay đã cất kỹ tiền.
Bạch Tú Tú khách khí với cô ta hai câu, rồi nhanh chóng đi về.
Lúc cô về văn phòng, văn phòng cũng đang ầm ĩ.
Phòng tạp vụ của văn phòng được mở ra, một bà dì đang nằm ở đó, trên mặt bị đánh tím xanh một mảng, bà ấy nằm đó, vừa khóc vừa mắng.
Bà chủ nhiệm Uông ở bên trong nói chuyện với bà ấy, để cho tâm trạng của bà ấy bình tĩnh lại.
Những người khác đứng bên ngoài, cũng tò mò đến xem.
Bạch Tú Tú tới, Tiểu Đường lập tức chặn lại vị trí vốn dĩ trống ra một chút, tránh cho Bạch Tú Tú đến phía bên mình.
Tống Xuân nhìn thấy tình hình này, kéo Bạch Tú Tú đến bên cạnh mình, tránh cho cô không có chỗ đứng.
"Chị Tống, có chuyện gì vậy?" Bạch Tú Tú nhỏ giọng hỏi.
Cô tránh làm kinh động đến bà dì bên trong, bà dì này khóc đến mức sắc mặt cũng sắp thay đổi rồi.
Xem ra chính là giận dữ, cũng không biết là bị ai đánh.
Giọng của Tống Xuân còn nhỏ hơn so với Bạch Tú Tú: "Đây là quả phụ Hạ của tổ dân phố Ngô Đồng chúng ta, cách đây mấy năm chồng bà ấy đã mất. Một mình nuôi lớn ba đứa con trai và hai đứa con gái, kết quả bây giờ tuổi đã cao, bị con trai út và vợ anh ta đánh.
Nghe nói là bởi vì chuyện quả phụ Hạ đưa công việc cho người khác.
Mấy đứa con trai trong nhà quả phụ Hạ đều là vợ chồng công nhân viên, chỉ có con gái lớn cuộc sống vất vả, chồng cô ấy năm nay còn bị thương ở chân, cho nên thuyên chuyển công tác, tiền lương càng ít hơn, con cái trong nhà cũng nhiều. Quả phụ Hạ bảo con gái nối tiếp công việc của bà ấy, nghĩ rằng sau này bà ấy sẽ đi theo con gái lớn.
Chuyện này không biết thế nào lại để cho con trai út biết, vợ thằng út nhất định bắt quả phụ Hạ đưa công việc cho vợ thằng út nhà mẹ đẻ của cô ta, em nói xem chuyện này sao có thể chứ?
Quả phụ Hạ không vui, vợ thằng út ngồi dưới đất khóc, cũng không biết lại xui xẻo thế nào, không biết có thai từ lúc nào, bị cô ta lăn qua lăn lại như thế sảy mất. Hôm nay cô ta sảy thai, hai vợ chồng cùng nhau đánh quả phụ Hạ."
Lúc Tống Xuân nói chuyện này, cũng cảm thấy cạn lời.
Đứa con dâu út này của quả phụ Hạ, cho dù có muốn đưa công việc cho em gái nhà mẹ đẻ, cũng không nên như thế.
Lại còn muốn đưa cho em dâu nhà mẹ đẻ, chuyện này tám gậy tre cũng không đánh đến .
Hơn nữa, quả phụ Hạ cũng không cần bọn họ cấp dưỡng lão, công việc này cho ai mà không được chứ?
Bạch Tú Tú nghe vậy cũng rất khiếp sợ, ở trong buồng, bà dì Hạ còn đang khóc.
Bà chủ nhiệm Uông khuyên bà ấy một lúc lâu, cũng vẫn khóc không ngừng.