Bạch Tú Tú đứng ngoài cửa quan sát Tiểu Đường đang nói chuyện, gương mặt tỏ vẻ tán thưởng của Triệu Minh, một Tống Xuân không nói lời nào và một đồng chí nam khác ngồi im không dám hé răng, cô cân nhắc một chút rồi mới mở miệng: “Tiểu Đường, tuy tôi mới tới đây nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một chút, cổ hủ mê tín là không đúng. Chúng ta cũng là phụ nữ, tại sao sinh bảy đứa con gái lại là sai lầm? Thời đại này người người bình đẳng, ngay cả việc đối xử bình đẳng mà cô cũng không làm được thì nói gì đến chuyện phục vụ khu phố này? Tuy chủ nhiệm đưa chú Chu đến cục cảnh sát nhưng đó là vì chú ta phạm sai lầm chứ không phải vì một ai khác. Người phạm sai không nên trả giá vì sai lầm của mình sao? Theo lời cô vừa nói thì nếu con trai của chú Chu c.h.ế.t thì chúng ta đều là đồng lõa à? Hay là nói chúng ta dựa theo quy định giúp đỡ hàng xóm láng giềng là sao? Công việc cô đang làm bây giờ cũng là một sai lầm?” Bạch Tú Tú hỏi lại Tiểu Đường, nói đến mức khiến Tiểu Đường thay đổi sắc mặt.
Tiểu Đường bị chụp mũ thì hận không thể đánh nhau một trận với Bạch Tú Tú.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn Bạch Tú Tú, ánh mắt ngập tràn vẻ tán thưởng, sau đó lại nhìn sang Tiểu Đường đang trừng mắt đầy hận thù: “Tiểu Đường, cậu Triệu, hai người có nghe thấy chưa? Tiểu Bạch nhà người ta mới đến mà đã biết giác ngộ hơn hai người nhiều. Chúng tôi ở đây phục vụ hàng xóm láng giềng chứ không phải để nghe hai người ngụy biện tà thuyết. Anh Chu kia là kẻ hồ đồ, nếu cứ mặc kệ anh ta rồi khiến người khác học theo tìm tới chỗ bà cốt Triệu thì sao? Khu phố chúng ta đã đủ khoan dung với bà cốt Triệu, trước giờ không ai quản bà ta, khiến bà ta càng ngày càng quá đáng, mấy người muốn đợi đến khi bà ta hại c.h.ế.t người rồi mới xử lý sao? Hai người lo mà viết kiểm điểm cho tôi. Tiểu Đường, lần sau cô suy nghĩ cho kỹ rồi nói, nếu không thì vẫn còn nhiều công xã lắm, sẽ có chỗ phù hợp cho cô, cô đi học hỏi người ta xong rồi hẵng tính chuyện về đây.”
Bà chủ nhiệm Uông đã không còn kiên nhẫn với Tiểu Đường, chưa bàn đến nguyên tắc và tính công bằng, nếu chỉ tính suy nghĩ cá nhân, Tiểu Đường thiên vị Triệu Minh đối nghịch với bà ấy, Tiểu Đường còn mong bà ấy sẽ đối xử tốt với cô ta sao?
Tiểu Đường nghe vậy thì mặt mày trắng bệch, im lặng không dám nói nữa, tất cả mọi người lập tức trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Được rồi, mọi người làm việc của mình.”
Buổi tối, mọi người đều tan làm, Vương Thanh Hòa tới đón Bạch Tú Tú và hai đứa nhỏ, nhưng vừa tới nơi thì anh đã cảm nhận được một ánh mắt ngập tràn oán hận.
Anh nhìn qua thì lập tức trông thấy Tiểu Đường, ánh mắt ngày hôm nay trong còn kém hơn cả hôm qua, vừa nhìn là biết cô ta đã kết thù với Tú Tú.
“Tú Tú, lát nữa chúng ta về nhà rồi thì anh phải về thôn một chuyến. Hôm nay là ngày chú Trương kiểm tra kiến thức của anh, hơn nữa anh cũng muốn biết thêm tình hình trong thôn, dù sao nhà họ Vương vẫn còn ở đó.”
Vương Thanh Hòa vẫn giữ lòng cảnh giác với người nhà họ Vương, bây giờ cả nhà đó có làm ra chuyện gì thì anh cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
“Được, vậy đêm nay em sẽ nấu cơm.” Tâm tình của Bạch Tú Tú không tồi, tuy mỗi người ở tổ dân phố đều có lòng riêng nhưng càng là như vậy thì cô càng dễ được bà chủ nhiệm Uông tín nhiệm. Cô chỉ cần giúp đỡ bà chủ nhiệm Uông hoàn thành tốt công việc, sau này bà chủ nhiệm Uông thăng tiến, cô cũng có thể đi theo mà đúng không?
Ai mà không muốn càng ngày càng đi lên?
“Không cần, anh mua thịt rồi, chờ anh về thì nhà ta làm hoành thánh ăn.”
Dọc đường đi, hai người nói nói cười cười, thương lượng xem tối nay nên ăn gì.
Lúc này, trên đường về thôn Hạ Hà, Vương Thanh Kỳ đang nghe Chu Kiều Kiều chỉ huy tiếp theo cả nhà nên làm gì, anh ta nghe đến mức đầu muốn phình to ra.
“Vợ à, mấy ngày nay chúng ta cứ phải lên tỉnh thành hoài như vậy sao? Em có thể nghỉ ngơi một chút không, anh còn đang muốn biểu hiện thật tốt để tranh thủ cơ hội lên huyện công tác đi. Ngày nào em cũng bắt anh xin nghỉ, không phải là vô lý lắm sao?”
Thái độ không kiên nhẫn của Vương Thanh Kỳ khiến cho Chu Kiều Kiều lập tức bùng nổ, cuồng loạn chất vấn anh ta: “Thái độ của anh như thế này là sao hả? Tôi làm mấy chuyện này là vì ai, còn không phải là vì nhà chúng ta, vì anh với tôi sao? Chúng ta dễ dàng có một cơ hội như thế này lắm sao? Vương Thanh Kỳ anh có lương tâm hay không hả? Tôi gả cho anh được bao lâu rồi, không phải anh nói sẽ cho tôi hưởng phúc sao? Từ khi tôi gả cho anh đến bây giờ, không được hưởng phúc còn chưa tính, bây giờ anh lại dám hạch sách tôi. Rốt cuộc anh có biết chuyện gì là chuyện quan trọng không? Anh ở cái nhà máy kia nỗ lực mấy chục năm cũng không bằng người ta tới tỉnh thành một chuyến có biết chưa hả!”
Chu Kiều Kiều nỗ lực nghĩ tới khung cảnh hoa lệ trong giấc mơ, nếu không như vậy thì cô ta thật sự không thể kiên trì được nữa.
Tại sao Vương Thanh Kỳ lúc này lại hoàn toàn khác biệt với tình huống trong giấc mơ!
Vương Thanh Kỳ bị Chu Kiều Kiều nói cho chột dạ: “Anh, vợ à, anh biết em nói rất đúng, nhưng em cũng phải thông cảm cho anh một chút chứ, em nói xem, em vất vả vượt đường xa tới đón anh, anh còn tưởng rằng em nhớ anh, muốn cùng anh tản bộ về nhà. Kết quả em vừa tới đã như trời sập, liên tục chỉ huy hết cái này tới cái kia, anh cũng là con người mà.”
Chu Kiều Kiều nhỏ giọng khóc, vừa nghe thấy mấy lời này của anh ta thì trong lòng cười lạnh.
Thứ vô dụng như vậy mà còn muốn làm người sao? Nếu đã không thể khiến cô ta hạnh phúc như trong giấc mơ thì anh ta tồn tại có ích gì?
“Thanh Kỳ, em cũng chỉ là gấp gáp sợ hai ta bỏ lỡ cơ hội này, cả đời đều chỉ có thể sống như vậy. Hiện tại chúng ta thua kém Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, chẳng lẽ cả đời này đều phải thua kém sao? Chẳng lẽ anh hy vọng sau này anh ta biết được chân tướng sẽ tới nhà chúng ta trả thù? Lỡ đâu nhà kia muốn tìm lại con trai, thật sự tìm tới chỗ chúng ta thì sao? Chúng ta không nhân cơ hội lần này xuống tay trước à?” Chu Kiều Kiều vừa dỗ dành vừa dọa nạt, chỉ bằng hai ba câu nói đã lừa gạt được Vương Thanh Kỳ.
Vương Thanh Kỳ nhớ đến anh cả, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Lúc anh cả ở nhà, anh ta chưa biết được chân tướng, còn cảm thấy cả đời này cha có thể tùy ý nhào nắn anh cả, bây giờ đã biết được sự thật, anh ta thật sự không biết anh cả có trả thù cả nhà hay không.
Cả nhà cộng lại cũng không đánh lại được anh cả, lỡ đâu anh cả nghĩ quẩn trong lòng, muốn cả nhà cùng c.h.ế.t chung thì sao?
Ba chữ Vương Thanh Hòa chẳng khác nào một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu khiến anh ta sợ muốn chết.
Anh ta run lập cập: “Vợ à em đừng nói nữa, anh nghe lời em còn không được sao. Em nói thế nào thì chúng ta làm thế đó, tất cả đều do em an bài.”
“Vậy ngày mai xin nghỉ, chuẩn bị theo em lên tỉnh thành, sau khi tới tỉnh thành thì mọi chuyện phải nghe em. Vận may của em tốt hơn anh nhiều, để em làm chuyện này thì xác suất thành công sẽ cao hơn. Đến lúc đó em nói thế nào anh cũng phải làm, tất cả đều nghe em nói.”
Chu Kiều Kiều quyết đoán định ngày, tỉnh thành chính là nơi cô ta biến thành phượng hoàng!
Ngoài hai người ép cha chồng bắt cóc đứa nhỏ kia thì cô ta cũng có thể khiến cả cha chồng cùng đội nồi. Có nhiều người đội nồi như vậy thì cô ta và Vương Thanh Kỳ nhất định có thể kết giao với hai vợ chồng bị bắt mất con kia.
Bây giờ Chu Kiều Kiều cảm thấy bản thân vô cùng dư thừa tinh lực.
Vương Thanh Kỳ vừa nghe thấy ngày mai lại phải ra ngoài thì càng buồn bực, nhưng mà anh ta cũng không dám phản bác lại lời vợ mình, từ khi cả nhà thiếu tiền anh cả, tính tình của vợ càng lúc càng khó chìu. Nhà họ Vương lại không thể không có cô ta, anh ta thật sự không thể chọc giận vợ mình.
Vương Thanh Kỳ nhìn Chu Kiều Kiều, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi.
“Vợ à, chuyện buôn bán ở chợ đen em nói hôm trước có đáng tin không? Hôm nay anh đến nhà máy, thấy có người bị bắt đi rồi, tội danh là đầu cơ trục lợi, chúng ta có giống vậy không? Anh...” Vương Thanh Kỳ vô cùng rối rắm.