Hiện tại nhà bọn họ lén thu mua lương thực của nhà khác, làm thành món ngon vụng trộm bán ra ngoài, còn bán một số lương thực thô cho người ở trong thành không mua được lương thực với giá cao. Như vậy không tính sao?
“Anh nói bậy cái gì đó? Chúng ta buôn bán đứng đắn đàng hoàng!” Chu Kiều Kiều không hề lo sợ, cô ta là người may mắn mà, mấy ngày nay đã có vài người bị bắt nhưng cô ta đâu có sao, hơn nữa anh Hồ cũng đã nói là những người đó đã được thả ra rồi, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không sao.
“Vợ à, hay là chúng ta lên tỉnh thành về thì đừng làm chuyện này nữa?” Vương Thanh Kỳ thật sự sợ hãi, nếu Chu Kiều Kiều mất tiền thì không chỉ là việc của riêng cô ta, anh ta cũng sẽ rất mất mặt, thậm chí là sẽ bị đánh, nếu lại đánh mất công việc thì phải làm sao?
Đến lúc đó, công việc không còn, vợ cũng không, tiền cũng không, mặt mũi cũng không nốt. Thật không dám tưởng tượng ngày tháng đó phải sống như thế nào.
“Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của anh kìa, cứ nghe em là được rồi.” Chu Kiều Kiều trừng anh ta, cũng không thèm giải thích thêm hay bảo đảm với anh ta.
Vương Thanh Kỳ thấy cô ta không muốn nghe thì cũng không giải thích nữa.
Hai người trở về nhà họ Vương, lúc này cơm nước vừa mới dọn lên chưa được bao lâu, chỉ là mọi người còn chưa ngồi vào bàn.
Chu Kiều Kiều vừa vào trong thì đã thấy đôi mắt bị đánh đến thâm tím của Lưu Tiểu Nga, cô ta méo miệng nói: “Chị dâu hai.”
Lưu Tiểu Nga u oán nhìn cô ta, đều là Chu Kiều Kiều sai, nếu không phải Chu Kiều Kiều nói cô ta sẽ có con trai, còn lừa cô ta khiến cô ta cảm thấy có thể bản thân đã mang thai nên mới cùng chồng đến chỗ ông Trương chỗ khám thử? Khám xong mới biết là không có, cô ta lập tức bị chồng đánh.
Đều là Chu Kiều Kiều sai!
Lưu Tiểu Nga không để ý tới cô ta, Chu Kiều Kiều cũng không tức giận.
Loại người này rất dễ ức hiếp, căn bản không thể nào cứ mãi ngõ lơ cô ta.
Vương Thanh Kỳ vừa vào nhà chưa bao lâu thì Vương Thanh Phú cũng đã trở lại.
Sau khi anh ta về nhà, Vương Thủ Thành vốn đang ở trong phòng ghé mắt quan sát tình huống bên ngoài, lúc này mới làm bộ làm tịch chậm rãi đi ra, nhìn mấy đứa con trai và con dâu rồi mỉm cười: “Đã về hết rồi à, vậy thì nhà ta ăn cơm thôi.”
Vương Thủ Thành nhìn thời tiết bên ngoài, suy nghĩ ác độc trong lòng cũng rục rịch, nếu bắt đầu có tuyết từ lúc này thì tốt rồi, tuyết rơi sớm một chút mấy người kia sẽ không thể tìm được thứ tốt ở trên núi. Chờ sau khi xong vụ xuân năm sau thì bọn họ lại càng không có thời gian lên núi. Lúc đó cứ để cho vợ thằng năm lên núi đi, nhà họ Vương cũng chẳng tổn thất bao nhiêu.
Chu Kiều Kiều vừa ngồi xuống là đã đề cập tới chuyện lên tỉnh thành: “Cha, người nhà mẹ đẻ của con trên tỉnh thành đưa tin về, nói muốn con và Thanh Kỳ lên tỉnh thành chơi mấy hôm. Con nghĩ tới nghĩ lui thì thấy nếu có thể làm thân với người trên tỉnh thành thì sau này họ cũng có thể để ý đến chúng ta, mối quan hệ càng ngày càng tốt. Đại khái là phải đi mấy ngày nhưng trên người con và Thanh Kỳ không có tiền...”
Cũng không phải là Chu Kiều Kiều không có tiền thật nhưng chuyến đi tỉnh thành lần này cô ta không định bỏ tiền riêng.
Nhanh như vậy sao?
Vương Thủ Thành bị hành động của cô ta dọa cho hoảng sợ, thật sự là quá đột ngột.
“Thím năm, thím nói vậy ý là muốn lấy tiền của mọi người sao? Mấy người đi thăm thân chứ không phải là chúng tôi đi thăm thân, dựa vào đâu chứ?” Triệu Thúy Hoa đặt đôi đũa xuống.
Vợ lão tứ Trần Phương cũng phản đối: “Đúng vậy, cho dù là thím năm mang lại lợi ích cho nhà này thì cũng đâu thể làm như vậy được? Nếu không có chồng tôi giúp cô ta đi mua lương thực khắp nơi thì cô ta có thể làm gì? Đừng tưởng rằng mọi thứ đều là công lao của mình, chúng ta cũng đâu phải lấy không của cô ta. Sao bây giờ cả nhà còn phải nuông chiều cô ta chứ?”
“Đúng, thím tư nói rất đúng, chồng tôi cũng giúp gom lương thực, mấy ngày nay cũng chỉ có một mình chú tư vào núi. Nếu tính số tiền này vào chi phí của cả nhà thì tôi không đồng ý!”
Triệu Thúy Hoa cùng Trần Phương hai người kẻ xướng người hoạ khiến Chu Kiều Kiều thay đổi sắc mặt.
Cả nhà này đều là quỷ hút máu! Cái gì gọi là bọn họ cũng có công lao? Bọn họ làm việc cho cô ta không phải là chuyện hợp tình hợp lý? Ai bảo bọn họ không có bản lĩnh, không thể quản được cái nhà này?
Trước khi cô ta gả tới, cuộc sống của bọn họ còn kém hơn nhiều, hiện tại cô ta cho bọn họ ăn ngon uống ngon, còn có thêm tiền, như vậy chưa đủ sao? Thế mà còn dám tính toán với cô ta?
Thật là nuôi một đám sói mắt trắng không nhận người thân! Đúng là đáng hận!
Lưu Tiểu Nga cũng muốn nói vài câu, cô ta cũng không muốn vợ chồng chú năm lấy số tiền này.
Không phải vợ chồng chú năm cũng có tiền sao? Dựa vào đâu mà lấy tiền nhà?
Mà đi thăm thân thích gì mà phải đi tới mấy ngày?
“Cha, con không quan tâm việc hai vợ chồng chú năm có lấy tiền nhà hay không. Chỉ là vợ chồng chú năm lên tỉnh thành, công việc của chú năm cũng phải trễ nải mấy ngày, việc kinh doanh chợ đen của thím năm cũng trì trệ, khiến nhà ta tổn thất bao nhiêu chứ? Hơn nữa nhà ta thiếu tiền như vậy đều là do vợ chú năm suýt vào tù nên chúng ta mới bị anh cả và chị dâu cả bắt chẹt, nếu không thì bọn họ sao lại đòi ra riêng. Cũng đâu thể nào nuông chiều vợ chồng chú năm trong khi họa đều từ bọn họ mà ra? Nếu hai người bọn họ muốn ra ngoài thì tự bỏ tiền túi đi, nếu không thì tất cả mọi người đều không vui.”
Vương Thanh Phú là người đàn ông đầu tiên trong nhà tỏ thái độ, hai người khác vốn đang câm miệng không muốn xen vào, vừa nghe anh hai nói như vậy thì cũng thấy có lý.
Đúng vậy, bọn họ cũng đâu phải ăn không của Chu Kiều Kiều, nếu không phải thằng năm cưới cô ta thì trong nhà đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy!
“Anh hai, anh nói như vậy là cả nhà họ Vương này đều chỉ có em và vợ em sai? Có phải anh nói quá rồi không?” Vương Thanh Kỳ không ngờ anh ta đột nhiên đùn đẩy mọi chuyện, tức đến mức muốn lật bàn.
Vương Thanh Phú còn chưa đáp lời thì Vương lão tứ đã hát đệm: “Anh hai nói không sai. Vốn là vợ chú phụ trách chuyện này, nếu không phải cô ta làm không tốt thì mẹ cũng đâu bị bắt vào tù.”
“Đúng, chú năm mau ngồi xuống đi, chú muốn vì cô ta mà gây gổ với bọn anh sao?” Vương lão tam cũng thúc giục anh ta đừng náo loạn.
Vương Thanh Kỳ nghe ba anh trai nói thế thì cũng bắt đầu oán giận Chu Kiều Kiều.
Tại sao cô ta không làm cho tốt chứ? Nếu thật sự muốn hại chị dâu cả thì cũng đừng làm rõ ràng như vậy chứ, đúng là không biết suy nghĩ.
Chu Kiều Kiều cúi đầu, trong lòng chỉ cảm thấy bất bình và chán ghét cả nhà này.
Vương Thủ Thành nhìn mấy đứa con trai gây gổ một hồi rồi mới đứng ra chủ trì đại cục: “Được rồi, các con đừng nháo nữa. Mấy đứa ai cũng thấy mình có lý, người làm cha như cha thiên vị đứa nào thì các con cũng không phục. Thế này đi, số tiền này không lấy từ tiền chung.”
“Cha?” Vương Thanh Kỳ không thể tin được, cha không biết anh ta và vợ muốn làm gì sao?
Tất cả đều là vì tương lai của nhà họ Vương!
Vương Thủ Thành không nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Nhưng mà có thân thích trên tỉnh thành cũng rất có ích cho nhà ta, thằng năm và vợ nó cũng chỉ muốn tốt cho cả nhà thôi, chúng ta không thể cái gì cũng mặc kệ. Như vậy đi, tiền này cứ lấy ở chỗ cha. Tiền nhà cha cũng đã chia ra rồi. Các con nói xem, một người đã bước một chân xuống mồ như cha còn cần tiền làm gì? Tiền cứ lấy ở chỗ cha. Sau này các con đi thăm thân thích quan trọng nào thì cha cũng sẽ cho.”