Chu Kiều Kiều thấy Hồ Thiên đồng ý với cô ta thì vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng cô ta lại nhớ tới một chuyện khác, mau chóng mở miệng nói: “Anh Hồ, lần trước em nhờ anh giúp em tìm người, anh đã tìm được bọn họ chưa? Hai người kia thật sự rất quan trọng với em, nếu không thể tìm thấy bọn họ thì...”
Chu Kiều Kiều vừa nói vừa chuẩn bị thút thít cho Hồ Thiên xem.
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Hồ Thiên cũng trở nên phức tạp.
Cô ta đưa anh ta hai bức vẽ đã ố vàng, hôm qua anh ta còn cố ý ngồi xe lửa lên tỉnh thành tìm người hỏi thăm, quả thật cũng đã hỏi thăm được.
Người kia là thân thích của nhà nọ, nhưng có vẻ gia đình đó cũng không dễ đối phó.
Hai người kia cũng không phải người bình thường, sao Chu Kiều Kiều lại chọc phải phiền toái như thế?
“Anh Hồ?” Chu Kiều Kiều thấy anh ta không hé răng thì vô cùng nóng nảy.
“À, anh có hỏi cho em rồi, đây là tên và địa chỉ nhà bọn họ, nếu em muốn tìm người thì cứ dựa theo địa chỉ này đi tìm là được.” Hồ Thiên nói cho cô ta tin tức mình đã nghe ngóng được.
Chu Kiều Kiều kích động không thôi: “Anh Hồ, vẫn là anh lợi hại. Đúng rồi, hai người này giàu có không? Bọn họ có nhiều tiền không? Bọn họ...”
“Anh không rõ lắm, anh chỉ nhờ người hỏi thăm thôi, nhưng mà nghe nói cũng là người rất lợi hại. Em tốt nhất đừng nên đắc tội bọn họ, anh cũng không mong em xảy ra chuyện.” Hồ Thiên nhìn Chu Kiều Kiều đang cười ngây ngô, trong lòng đã sắp không nhịn được.
Lúc trước anh ta còn nghĩ có cơ hội sẽ ngủ với cô ta một phen, sau đó lại lấy mấy cái công thức ở chỗ cô ta nhưng bây giờ anh ta chứ nhớ thương mớ thực đơn trong miệng cô ta, sau đó thì đá cô ta đi càng xa càng tốt.
Một thứ nhà quê không có kiến thức, ngoài chuyện tìm phiền toái cho anh ta thì cũng chỉ biết nhờ anh ta bẫy người khác, nếu không vì lợi ích thì có ai muốn tới gần cô ta?
Chu Kiều Kiều cũng không biết Hồ Thiên đang nghĩ cách lừa cô ta, dù sao từ nhỏ cô ta đã may mắn, người muốn bẫy cô ta chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Cô ta nhìn thông tin kia một lần, đã nóng lòng muốn thử, chuẩn bị lên tỉnh thành ngay lập tức. Nếu có thể dính vào nhà giàu có cô ta và Vương Thanh Kỳ đến tỉnh thành chuyến này nhất định sẽ thu được không ít thứ tốt.
Nhà người ta chỉ cần tùy tiện động tay một cái là ngày tháng của cô ta và Vương Thanh Kỳ sau này sẽ vô cùng sung sướng.
Cô ta nắm nhược điểm của nhà họ trong tay, không phải sau này cô ta muốn gì là được đó sao?
Chờ đến khi ép khô bọn họ thì cô ta sẽ nói chuyện này ra ngoài, khiến bọn họ để cho nhà họ Vương cõng nồi, cô ta và Vương Thanh Kỳ lại trong sạch, nói không chừng còn có thể kết giao với nhà họ.
Chu Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy mỹ mãn.
“Anh Hồ, bà thầy bói kia bị bắt rồi, bây giờ anh còn muốn tìm thầy bói khác để xem cho anh không? Nếu là không thì em muốn về nhà trước. Em đã nói với người nhà là nhờ anh coi sóc sạp hàng ở chợ đen rồi, nếu ngày nào em cũng ra ngoài quá lâu thì sẽ bị người nhà nghi ngờ.”
Chu Kiều Kiều tìm cớ chuẩn bị rời đi.
Hồ Thiên tuyệt đối là có ý với cô ta, ánh mắt kia cho thấy anh ta muốn ở bên cạnh cô ta.
Đáng tiếc, nếu không phải vì giấc mộng kia, Hồ Thiên càng hợp với cô ta hơn Vương Thanh Kỳ.
Chỉ là trên đời không có nếu, Vương Thanh Kỳ mới là kết thúc hạnh phúc của cô ta, cô ta không muốn theo Hồ Thiên cùng nhau lêu lổng, lỡ đâu bị Vương Thanh Kỳ phát hiện, anh ta đòi ly hôn thì phải làm sao?
Hồ Thiên không ngờ Chu Kiều Kiều còn không thích ở bên cạnh anh ta, anh ta giận đến mức đầu bốc khói.
Anh ta còn chưa ghét bỏ cô ta thì thôi, một thứ ngu xuẩn như vậy còn dám chê anh ta?
Nếu không phải vì mấy thứ kỳ lạ có thể kiếm tiền của cô ta thì bây giờ anh ta thật muốn cho cô ta hai bạt tai, sau đó bảo cô ta cút thật xa! Cút khỏi chợ đen!
Lửa giận bị khát vọng tiền tài dập tắt, Hồ Thiên lễ độ chào tạm biệt cô ta: “Được, em mau về đi. Chuyện của em nếu anh có tin tức hay biện pháp gì khác thì anh sẽ báo cho em.”
Chu Kiều Kiều cảm động không thôi: “Anh Hồ... anh đối xử với em tốt quá. Em, em thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào.”
Nội tâm Hồ Thiên, phải cảm ơn thế nào sao? Giao hết công thức cho anh ta chứ làm gì!
Trong lòng Hồ Thiên hò hét, hai tay cũng không nhàn hạ, giúp đỡ Chu Kiều Kiều phủi bụi dính trên tay áo, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã vì muốn mà không có được, anh ta thở dài: “Không sao, chúng ta từng là bạn học, có thế nào thì anh cũng không thể bỏ mặc em. Điều anh hối hận nhất chính là năm đó anh không tỏ tình với em, nếu như anh tỏ tình thì em đâu cần phải gả cho người trong thôn. Bây giờ em đã kết hôn rồi, anh có nói gì cũng muộn. Có thể giúp đỡ em và chồng em một chút, trong lòng anh cũng vui vẻ. Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh thì phải lo kiếm tiền thật nhiều, sống thật tốt.”
“Anh Hồ anh yên tâm, sau này em cũng sẽ không quên phần tình ý này của anh, em đi trước đây.” Chu Kiều Kiều cảm động đến sắp khóc, trong lòng cũng âm thầm đắc ý.
Bạch Tú Tú cũng chỉ có thể khiến Vương Thanh Hòa nghe lời, ngoài việc cưới được một người chồng tốt ra thì Bạch Tú Tú làm được gì chứ?
Anh Hồ ưu tú hơn Vương Thanh Hòa, Vương Thanh Kỳ lại có tương lai hơn Vương Thanh Hòa.
Chu Kiều Kiều tưởng tượng như vậy thì lại thấy bản thân mình đang là người chiếm ưu thế, ý cười trên mặt cũng càng thêm rạng rỡ.
Bên phía Bạch Tú Tú, bọn họ đưa người tới cục cảnh sát xong thì cũng trở về phòng làm việc.
Vừa về tới nơi, bà chủ nhiệm Uông vốn đang nghẹn một bụng tức giận lúc này không thèm nhịn nữa: “Cậu Triệu, hôm nay cậu làm cái gì vậy hả? Cậu không nhìn thấy mấy cô bé nhà họ Chu phải sống như thế nào sao? Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, việc chúng ta làm chính là phục vụ và giúp đỡ hàng xóm. Người ta đã bị ức h.i.ế.p đến mức đó mà cậu còn nói cái quái gì vậy? Cậu muốn nói giúp ông Chu và chị họ của cậu sao? Nếu cậu vẫn còn như thế thì cũng đừng làm công việc này nữa, tôi sẽ viết lại hết hành động và lời nói của cậu rồi trình cho cấp trên.”
Bà chủ nhiệm Uông vô cùng thất vọng với Triệu Minh, bình thường anh ta vẫn luôn thiên vị những đồng chí nam, thậm chí còn cố ý giấu giếm việc các đồng chí nữ tới đây xin giúp đỡ, đã làm như vậy rất nhiều lần! Ngay cả chuyện mấy ngày hôm trước cũng thế, làm hại người ta phải chặn bà ấy giữa đường.
Triệu Minh bị giáo huấn thì cúi đầu không nói lời nào, trước giờ anh ta vẫn luôn làm như thế.
Chỉ cần anh ta làm thinh không nói là được, dù sao cũng chẳng có bao nhiêu đàn ông trong khu phố này nói anh ta không tốt.
Anh ta thật không tin hàng xóm láng giềng sẽ đồng ý để cho bà chủ nhiệm Uông đuổi việc anh ta.
“Cậu đừng tưởng rằng chỉ cần im lặng là không có việc gì xảy ra, cậu cũng đi viết kiểm điểm cho tôi, giống như Tiểu Đường đấy! Nếu còn có lần sau thì tôi cũng không cần biết cậu muốn làm cái gì, nơi này do tôi định đoạt, tôi sẽ điều các người đi nơi khác.” Bà chủ nhiệm Uông tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau. Một khu phố tốt đẹp như vậy, cuối cùng lại bị hai kẻ tôm nhừ cá thối làm cho rối loạn không thôi.
“Chủ nhiệm, chúng ta không thể chỉ nghĩ cho phụ nữ nhà họ, dì cũng phải thông cảm cho đàn ông nhà đó chứ. Tôi thấy chú Chu cũng không dễ dàng gì, dì nhìn chú ấy đi, nhiều năm như vậy mà chỉ có một đứa con trai, tới tận bảy đứa con gái. Cả khu phố này có nhà nào có tới bảy đóa kim hoa, ai gặp chú ấy cũng cười chê. Bình thường chú ấy cũng là người kiên định chịu khó, sao có thể đưa người ta tới cục cảnh sát chứ? Hơn nữa nếu mấy cô con gái kia thật sự khắc con trai nhà họ thì sao, nếu cứ mặc kệ như vậy, lỡ đâu con trai nhà đó chết, chú Chu lại đến nháo thì khu phố chúng ta...”
Tiểu Đường cố nén nỗi sợ hãi với bà chủ nhiệm Uông, mở miệng hùa theo.
Bà chủ nhiệm Uông liếc mắt, Tiểu Đường cũng không dám nói tiếp.
“Tự cô nghe xem cô đang nói mấy thứ nhảm nhí gì?” Bà chủ nhiệm Uông chỉ vào Tiểu Đường, hận không thể đá cô ta ra ngoài.