Chờ người đi rồi, Bạch Tú Tú lập tức bắt tay bày biện mấy thứ đồ linh tinh nho nhỏ trong nhà.
Cả nhà chính và hai phòng ngủ đều không dơ bẩn gì, Bạch Tú Tú đưa hai đứa nhỏ tới căn phòng phía đông.
Trong phòng có một chiếc giường đất, tủ quần áo của cô và Vương Thanh Hòa đặt ở phía đông chiếc giường, được bọc chăn kín mít, còn chưa mở ra.
Chiếc bàn được đặt ở góc trong cùng tính từ cửa ra vào, Bạch Tú Tú lấy ly tách và mấy thứ đồ linh tinh dễ vỡ đã cất trong không gian ra ngoài, cẩn thận rửa sạch một lượt rồi bắt đầu bày biện.
“Mẹ, sau này chúng ta sẽ ở đây sao?” Nguyệt Nguyệt bắt lấy gấu áo của Bạch Tú Tú, đôi mắt to tròn tò mò đánh giá căn nhà.
Bạch Tú Tú bị ánh mắt của con gái làm cho mềm lòng, bế con bé lên hôn vài cái rồi mới thả ra, sau khi chuyển nhà thì tâm tình cũng tốt lên rất nhiều: “Đúng vậy, toàn bộ căn nhà này, còn sân nhà, sau này đều là của chúng ta. Đây là phòng của cha mẹ, lát nữa mẹ sẽ đưa các con đi xem phòng của mình.”
“Tuyệt quá.” Nguyệt Nguyệt vô cùng chờ mong.
Minh Minh cũng hiếm khi đưa tay nắm vạt áo của Bạch Tú Tú, Bạch Tú Tú nhìn con trai, có hơi khó hiểu ôm thằng bé lên: “Minh Minh có chuyện gì vậy?”
“Mẹ, con và em gái có thể ra sân chơi không?” Gương mặt thằng bé ngập tràn khát vọng, gần đây mẹ đều không cho hai đứa nó ra chạy ra sân nhà ở trong thôn chơi đùa.
Bạch Tú Tú lập tức cảm thấy đau lòng cho hai bảo bối nhỏ của cô.
“Có thể, chỉ cần không đi ra ngoài với người lạ là được, đây là nhà của chúng ta, sau này các con muốn ra sân chơi thì cứ đi.”
Được Bạch Tú Tú đồng ý, hai đứa nhỏ lập tức chạy ra ngoài.
Bạch Tú Tú thấy thế thì cũng mau chóng đóng cửa lớn, bọn họ mới vừa dọn tới đây mà thôi, không thể để hai đứa nhỏ vui đùa quá trớn rồi chạy ra ngoài được.
Hai đứa nhỏ không ở trong phòng, Bạch Tú Tú muốn sắp xếp một số đồ đạc cũng tiện hơn rất nhiều.
Lúc Vương Thanh Hòa trở về thì Bạch Tú Tú đã sắp xếp đống đồ linh tinh trong nhà một cách chỉnh tề ngay ngắn.
Anh vào nhà, thấy vợ mình vẫn còn đang bận rộn thì mau chóng đi tới giành việc của cô: “Không phải đã nói là chờ anh về làm sao? Hai ngày này em đều bận rộn làm việc, đã sắp mệt c.h.ế.t rồi.”
Vương Thanh Hòa vô cùng đau lòng.
Mệt sắp chết? Bạch Tú Tú suy nghĩ một hồi lâu, thật sự là không nghĩ ra mấy hôm nay cô đã làm việc gì nặng nhọc.
Nhưng mà hai cậu thanh niên giúp bọn họ làm việc sao lại không theo về?
“Hai cậu chàng Tiểu Trương tìm cho chúng ta sao không về cùng anh? Người ta giúp chúng ta làm việc, dù sao cũng phải mời người ta một bữa cơm chứ.” Bạch Tú Tú thắc mắc.
“Tiểu Trương đã gọi người đi rồi, nói là có việc gấp gì đó nên anh đã nhờ Tiểu Trương cho bọn họ mỗi người một bao lì xì rồi. Tiểu Trương đưa cho thì bọn họ mới dám nhận, chúng ta đưa thì bọn họ sẽ lo lắng không biết Tiểu Trương có đồng ý hay không. Chờ tối nay Tiểu Trương sẽ qua đây.” Vương Thanh Hòa kéo Bạch Tú Tú ngồi xuống, không để cô tiếp tục làm việc.
Bạch Tú Tú nghe vậy cũng yên tâm, nhìn chồng mình bận rộn ở bên kia, khóe miệng cong lên: “Tối nay nhà ta ăn gì đây? Em vừa mới đi xem nhà bếp rồi, mọi thứ đều rất tốt.”
“Em muốn ăn cái gì nào? Để anh nấu cho.” Vương Thanh Hòa thoáng nhìn vợ mình, cảm thấy lý tưởng của mình dường như đã trở thành sự thật.
Có một căn nhà của chính mình, có một công việc đủ để nuôi sống gia đình, có cô và hai đứa nhỏ ở bên cạnh, sau này anh ra ngoài làm việc, cô sẽ ở nhà đợi anh trở về.
Chuyện tiếp theo là anh chỉ cần giúp đỡ Tú Tú giấu nhẹm chuyện vòng tay là được, sau đó tìm cách đối phó với những người có thể sẽ tìm tới huyện thành, như vậy là anh có thể sống hạnh phúc với Tú Tú cả đời.
Vòng tay của Tú Tú vòng tay, còn có mấy người kia, vừa nghe là đã biết đây là âm mưu của đám người trên tỉnh thành, chuyện này khiến trong lòng Vương Thanh Hòa vô cùng bồn chồn, anh nhất định phải thu xếp chuyện vòng tay trước khi đám người đó tìm được cô.
Những người đó kiến thức rộng rãi, lỡ đâu người nắm giữ bảo bối không chỉ có một mình Tú Tú thì sao?
Những thứ đồ vật như vậy, ai biết được cũng sẽ động lòng.
“Ăn thịt kho tàu.” Bạch Tú Tú nhìn Vương Thanh Hòa đang trầm tư, đột nhiên mở miệng.
Vương Thanh Hòa ngẩng đầu, nhìn cô mỉm cười ôn nhu: “Được, nghe em. Đúng rồi, anh đã hỏi Tiểu Trương chuyện phiếu xe đạp rồi, Tiểu Trương nói ba ngày sau là lấy được.”
Đây chính là chuyện lớn, Bạch Tú Tú lập tức lấy lại tinh thần: “Vậy thì tốt quá, bằng không sau này chúng ta đi đi về về quá mất công mất sức.”
“Chờ mua được xe đạp thì chúng ta đi đây đi đó cũng tiện hơn, dạo gần đây anh theo chú Trương học trung y, cũng đã học được không ít thứ. Tú Tú, mấy thứ dược liệu đó, riêng hoàng kỳ anh sẽ bán sang tay ra ngoài, chỉ là sau này không thể tiếp tục trồng hoàng kỳ nữa. Nếu cứ tiếp tục trồng, số lượng quá lớn thì hoàng kỳ dại sẽ mọc tràn lan, chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi. Anh sẽ tìm hạt giống mới cho em.”
Vương Thanh Hòa dựa theo kế hoạch của mình, tỉ mỉ giải thích với Bạch Tú Tú từng điểm một.
Bạch Tú Tú nhìn ánh mắt dịu dàng ôn hòa của người đàn ông nhà mình, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Tú Tú, chờ anh học thêm một thời gian nữa là chú Trương sẽ giới thiệu anh cho những người mà ông ấy biết, anh những định sẽ nhanh chóng thuần thục những việc này. Nếu bán sang tay quá nhiều loại dược liệu như bây giờ sẽ dễ khiến người ta sinh nghi, hành nghề y thì có thể bốc thuốc, cũng có thể bào chế các loại thuốc bổ. Chúng ta cứ chờ thêm một thời gian đi, không cần phải gấp gáp.”
Vương Thanh Hòa kiên nhẫn phân tích mặt lợi mặt hại với vợ mình.
Tú Tú vô cùng thông minh nhưng không có người nào đối mặt với lợi ích to lớn như vậy mà không muốn nhanh chóng biến nó thành hiện thực, cho dù là việc đó có chút nguy hiểm.
Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng chồng mình sợ cô kích động bán hết số dược liệu trong nhà rồi kéo tới sự nghi ngờ của người khác thì thái độ cũng ôn nhu mềm mỏng hơn rất nhiều, cô cứ như vậy ngồi nghe anh phân tích lợi hại trong đó, chờ anh nói xong thì cô mới mở miệng: “Thanh Hòa, chuyện bình thường anh nghe em, riêng chuyện này em sẽ nghe lời anh. Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Em sẽ không phá vỡ lời hứa của hai ta, anh đừng lo lắng.”
Vương Thanh Hòa ngây ngốc nhìn vợ, anh thề, tuy rằng ngày nào Tú Tú cũng xinh đẹp nhưng riêng hôm nay là đẹp nhất.
Cô thật sự tin tưởng anh.
Vương Thanh Hòa chưa bao giờ biết cảm giác được người trong lòng tín nhiệm lại khiến người ta mê muội tới như vậy.
“Anh nhìn em như vậy làm gì, trời còn chưa tối mà. Nhà cửa còn chưa sắp xếp xong đâu, cơm nước còn chưa nấu, không cho nhìn em nữa.” Bạch Tú Tú nói xong thì bắt đầu kiểm kê những đồ quý giá trong nhà, bỏ hết tiền và trang sức đắt giá vào không gian.
Vương Thanh Hòa bỏ hết lương thực vào trong ngăn tủ nằm ở phía bên trái cửa ra vào rồi khóa lại.
Căn nhà này vừa bước vào cổng là có ngay không gian để nấu ăn, tuy thuận tiện nhưng mùi khói dầu bay vào nhà vẫn khiến người ta nghẹt thở.
Lúc trước căn nhà quá nhỏ nên không có cách nào, bây giờ chuyển được phòng bếp ra ngoài thì đã khá hơn rất nhiều.
Hai đứa nhỏ chạy ra sân vui đùa vô cùng vui vẻ, trong nhà, Vương Thanh Hòa chuẩn bị làm cơm chiều, liếc mắt một cái là có thể trông thấy hai đứa nhỏ, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì.
Căn phòng phía đông, Bạch Tú Tú bố trí đồ đạc xong xuôi thì lại đi tới căn phòng của hai đứa nhỏ.
Tiểu Trương làm việc vô cùng nhanh nhẹn, trong căn phòng phía tây, giường đất đã được ngăn cách thành hai không gian riêng cho hai đứa nhỏ, tủ quần áo đặt ở góc tường, bàn nhỏ được đặt dựa vào tường.
Nhìn vào góc tường, Bạch Tú Tú cảm thấy cần phải mua thêm cho hai đứa nhỏ một chiếc bàn thấp.