Trần Kim Hoa lại vô cùng vui vẻ: “Làm gì á? Chuyển nhà chứ làm gì. Sao hả? Mấy người không biết gì sao? Tú Tú đã bán căn nhà này lại cho tôi, chúng tôi cũng đã đi đóng dấu rồi, bây giờ căn nhà này là của tôi, em gái và em rể của tôi sẽ ở đây. Mà tôi nói cho mấy người biết, đừng thấy em gái và em rể tôi là người thành thật mà giở trò bắt nạt hai đứa nó, Trần Kim Hoa tôi cũng không phải là người dễ bị ức h.i.ế.p đâu.”
Trần Kim Hoa nói xong thì lập tức dắt em gái mình đi vào nhà.
Em gái của Trần Kim Hoa nhỏ hơn bà ấy rất nhiều, là đứa con nhỏ nhất của cha mẹ Trần Kim Hoa, nhỏ hơn Trần Kim Hoa gần hai mươi tuổi.
Cô ấy bước vào nhà, trong lòng vẫn còn thấp thỏm: “Chị à, thật sự để cho bọn em ở trong căn nhà này sao? Em...”
“Sợ cái gì? Em cứ yên tâm ở, còn có chị ở đây.”
Bên ngoài, Triệu Quế Phân cùng Vương Thủ Thành gần như hóa đá.
Vương Thủ Thành cảm thấy tim mình đang không ngừng rỉ máu!
Ông ta vốn đang nghĩ nếu cả nhà Vương Thanh Hòa đã dọn đi rồi thì ông ta sẽ bán căn nhà này để thu hồi chút vốn liếng, kết quả căn nhà đã sớm bị bán rồi? Hơn nữa còn bán cho người đàn bà đanh đá Trần Kim Hoa kia.
Nếu là người khác thì nhà bọn họ còn dám náo loạn, nhưng bây giờ làm gì có ai dám đi chọc Trần Kim Hoa?
“Bây giờ phải làm sao đây?” Triệu Quế Phân sốt ruột gần chết.
Người cũng đã dọn đi rồi, bà ta còn không biết bọn họ đi đâu, lỡ như mẹ mìn tới đây mà không thấy người thì có lấy cái mạng già của bà ta không?
Chuyện Triệu Quế Phân có thể nghĩ đến thì Vương Thủ Thành cũng nghĩ đến, ông ta mau chóng túm vợ quay về nhà.
Cả nhà ai cũng đã biết chuyện anh cả và chị dâu cả dọn sang nhà mới.
Triệu Thúy Hoa vô cùng hâm mộ, chẳng trách chị dâu cả lại im lặng như thế.
Cô ta nghĩ ngợi một lúc rồi thoáng nhìn Chu Kiều Kiều, phát hiện Chu Kiều Kiều đang cầm chậu rửa mặt, biểu cảm có thể phát nổ bất cứ lúc nào trông rất dọa người.
Nước trong chậu đều đã đổ hết xuống đất, nước nóng đổ vào chân cô ta mà cô ta còn không hay biết!
Trong lòng Chu Kiều Kiều cảm thấy như bị hàng ngàn cây kim đ.â.m vào.
Dựa vào đâu chứ? Bạch Tú Tú dựa vào đâu mà có thể mua được nhà mới? Cả nhà bọn họ đã dọn đi đâu rồi?
Không được, cô ta phải làm rõ chuyện này.
Chỉ cần Chu Kiều Kiều tưởng tượng đến việc sau này Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa sẽ được sống những ngày tháng mà cô ta không với tới được thì cảm thấy chuyện này so với g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta còn khó chịu hơn nhiều.
“Này vợ thằng năm, chân cô không đau à?” Triệu Thúy Hoa chỉ vào chân Chu Kiều Kiều.
Lúc này Chu Kiều Kiều mới phản ứng lại, nước nóng khiến cô ta kêu la thảm thiết.
Vương Thanh Kỳ đang ngủ nướng trong phòng cũng bị dọa cho thức giấc: “Sao? Xảy ra chuyện gì?”
Vương Thanh Kỳ chạy ra ngoài.
Vừa thấy chồng mình thì Chu Kiều Kiều lập tức giận sôi máu: “Anh cả và chị dâu cả dọn đi rồi, cha mẹ còn đang sốt ruột kia kìa, anh mau đi làm đi, sau khi tan làm thì đi hỏi thăm thử xem bọn họ đã dọn đi đâu rồi.”
Chu Kiều Kiều nói xong thì lập tức quay về phòng, vừa nhìn là biết cô ta đang tức giận, Vương Thanh Kỳ ngơ ngác không biết vì sao vợ mình lại nổi đóa như vậy.
Bên kia, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã lên tới huyện, về tới căn nhà mới của bọn họ.
Căn nhà này đã được Tiểu Trương tìm người thu dọn một lần, lúc này sạch sẽ trống trải, nhà cô chỉ cần dọn vào là ở được ngay.
Bạch Tú Tú mở cửa lớn, Vương Thanh Hòa bắt đầu khiêng đồ đạc vào nhà,
Nhà bên cạnh có một chị gái khoảng ngoài ba mươi chạy ra xem náo nhiệt. Nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang khiêng đồ, Bạch Tú Tú đứng bên cạnh xe bò giúp đỡ, cô ấy lập tức mò sang.
“Mọi người là hàng xóm mới tới sao?”
Chị gái mặc áo bông màu lam, tóc được tết thành hai b.í.m tóc đuôi sam, đôi mắt không ngừng quan sát gương mặt xinh đẹp của Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn cô ấy, nhiệt tình chào hỏi đối phương: “Đúng vậy, chúng tôi mới dọn tới hôm nay. Tôi họ Bạch, chồng tôi họ Vương, không biết phải xưng hô với chị thế nào?”
“Tôi á? Tôi là con dâu thứ của nhà họ Lâm bên cạnh, tên là Ninh Mai Mai, cô gọi tôi là chị Ninh được rồi. Tôi nói cô hay, mấy hôm trước thân thích của mẹ chồng tôi cũng tới xem căn nhà này nhưng lại bị bà cụ chủ nhà đuổi đi. Lúc mẹ chồng tôi về nhà đã rất tức giận, mắng mỏ hai ngày liền. Tôi vẫn luôn tò mò không biết người mua căn nhà này là người như thế nào.”
Ninh Mai Mai đánh giá Bạch Tú Tú, trong lòng âm thầm tán dương, nàng dâu nhỏ này trông thật xinh đẹp.
Bên trong nhà, Vương Thanh Hòa đặt hết đồ đạc xuống đất rồi cũng ra ngoài.
Trông thấy anh, đôi mắt của Ninh Mai Mai lập tức trợn tròn.
Tại sao người đàn ông này cũng tuấn tú như vậy chứ?
“Tú Tú, bên ngoài lạnh lắm, em vào nhà đi. Anh mang xe bò vào trong sân đã.” Vương Thanh Hòa nhìn thấy gương mặt có chút ửng đỏ của vợ thì rất đau lòng nên mới bảo cô vào nhà.
“Không cần, lát nữa là phải trả xe bò rồi, mang vào sân phiền phức lắm, chúng ta mau dọn đi thôi, vốn cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc. Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, hai người các con theo cha vào nhà trước đi.” Bạch Tú Tú giao hai đứa nhỏ cho anh.
Vương Thanh Hòa thấy cô không muốn vào nên dứt khoát dọn một lần nhiều đồ hơn, vác tận mấy cái túi trên vai.
Này, này này, sao sức lực của người này lại lớn như vậy?
“Đây là chồng cô sao?” Đợi đoàn người vào nhà xong thì Ninh Mai Mai mới hỏi.
Bạch Tú Tú gật đầu: “Ừ.”
“Ngoại hình của hai người thật là đẹp, tôi biết nguyên cô bảy, chính là bà cụ kia đó, bán căn nhà này cho hai người rồi. Bà cụ này yêu cái đẹp mà.” Ninh Mai Mai cảm khái.
“Vợ thằng hai, mẹ tìm cô về nấu cơm kìa. Hôm nay đến lượt cô nấu cơm, đừng trễ nãi việc dùng cơm trưa của đám đàn ông nhà ta.” Một người phụ nữ tuổi tác chẳng khác biệt Ninh Mai Mai là bao bước ra từ căn nhà bên cạnh.
Gương mặt cô ta đầy mệt mỏi, ánh mắt nhìn ai cũng tràn ngập ý bắt bẻ, mái tóc khô vàng được cắt ngắn.
Khi nhìn thấy Ninh Mai Mai đứng bên cạnh Bạch Tú Tú thì cô ta lại càng soi mói, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Cô đừng có mà lúc nào cũng nói chuyện với người khác, mau về ngay đi. Tôi sẽ không giúp cô làm việc đâu, thà dùng chút thời gian đó làm thêm ít quần áo cho con trai tôi.”
Cô ta nói xong thì quay trở vào nhà.
“Ngại quá, chị dâu cả của tôi nói chuyện có chút khô khan, vậy tôi về trước đây, hôm nào sẽ tới tìm cô tâm sự.” Ninh Mai Mai nói xong thì cũng mau chóng chạy về nhà.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủn nhưng Bạch Tú Tú đã có ấn tượng sâu sắc đối với hai đứa con dâu nhà hàng xóm.
Ninh Mai Mai là một người tương đối rộng rãi thích nói cười còn chị dâu của cô ấy thoạt không dễ ở chung.
Vương Thanh Hòa mau chóng dọn hết mọi thứ vào nhà.
Anh vừa mới dọn xong thì hai thanh niên tới giúp bọn nhà cũng vội vàng đánh một chiếc xe bò khác tới nơi.
“Anh Vương, chị dâu, để chúng tôi dắt hai người vào trong. Còn chiếc xe bò này nữa.” Hai cậu thanh niên này thường đi theo giúp đỡ Tiểu Trương làm việc, đã sớm được Tiểu Trương dặn dò nên việc gì cũng tranh làm.
Thêm hai người giúp đỡ nên đồ đạc trong nhà được sắp xếp thỏa đáng một cách nhanh chóng.
“Tú Tú, anh và bọn họ mang xe bò về thôn đây.” Vương Thanh Hòa lo lắng nhìn Bạch Tú Tú.
“Mau đi nhanh đi nào, em đâu phải con nít ba tuổi đâu mà sợ ở nhà một mình chứ? Lát nữa mọi người quay về, chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn một đi.” Bạch Tú Tú biết anh lo lắng cô ở nhà một mình sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
“Vậy anh đi trước đây, trong nhà có việc gì thì cứ để đó anh về làm cho, em tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.” Vương Thanh Hòa lưu luyến dời bước, cứ dặn dò mãi mới chịu đi.