Chờ sắp xếp xong đồ đạc của hai đứa trẻ thì trời cũng chập tối.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Anh Vương, có ở nhà không? Là tôi, Tiểu Trương, tôi tới mừng tân gia đây.” Âm thanh của Tiểu Trương từ ngoài cửa vọng vào.
Vương Thanh Hòa đi ra mở cửa cho anh ấy, còn có hai người khác đi cùng Tiểu Trương.
Một người là ông cụ đã nhường lại công việc cho Vương Thanh Hòa, đây là một người thợ già của nhà máy, ông ấy chỉ có một đứa con trai, năm trước con trai và con dâu đều c.h.ế.t ngoài ý muốn, chỉ để lại một đứa cháu nhỏ ba tuổi, ông ấy lại già cả, đến tuổi về hưu nên bắt đầu tìm người nhận lại công việc của ông ấy.
Thường người có thể nhận việc đều là thân thích trong nhà, ngay từ đầu đã thương lượng xong xuôi, bọn họ đồng ý chu cấp tiền dưỡng lão cho ông cụ, nuôi nấng cháu nội của ông cụ, cho thằng bé đi học.
Nhưng rồi một người hai người lại bắt đầu lộ ra tâm tư sói mắt trắng, một phân tiền cũng không muốn bỏ ra, thậm chí còn muốn chiếm cả căn nhà của ông cụ.
Ông cụ nản lòng thoái chí, nhà máy lại thúc giục ông ấy tìm người nhận việc.
Cũng chính vì vậy mà đã xuất hiện một công nhân Vương Thanh Hòa.
Bán công việc này với giá ba trăm đồng thật sự là quá rẻ, nhưng lại không chịu được việc nhờ vả ông ấy quan tâm của Tiểu Trương.
Hai người họ một ông lão và một đứa trẻ, ngày tháng khó khăn thế nào ông ấy là người hiểu rõ nhất.
Nếu những thân thích kia không cho bọn họ đường sống thì ông ấy và đứa cháu trai thật sự không sống nổi đâu.
Nếu ông ấy còn sống thì đỡ, nhưng sau khi ông ấy qua đời thì sao?
Tiểu Trương cũng coi như có chút quan hệ họ hàng, ông ấy cũng biết tính tình của Tiểu Trương tính tình, cho nên nếu ông ấy đã đồng ý giúp đỡ thì chắc chắn sẽ tận lực.
Hôm nay ông ấy theo tới đây cũng là ý của Tiểu Trương, hy vọng ông ấy truyền thụ kinh nghiệm làm việc mấy năm nay cho tên nhóc này.
Vì chuyện này mà ông ấy còn đặc biệt mang theo quyển sổ ghi chép bao nhiêu năm, còn có danh sách công nhân ở nhà máy cùng với mối quan hệ của bọn họ.
Ông ấy làm tất cả những chuyện này đều là vì đứa cháu nội đáng thương kia.
Còn một người nữa khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác rất thịnh hành, ngoại hình đoan chính trắng nõn, vừa nhìn là biết người chưa từng phải chịu khổ.
Tiểu Trương đứng trước hai người kia, trong tay còn cầm một rổ trứng gà.
Vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa, anh ấy lập tức cười ha hả: “Anh Vương, em không tới muộn chứ?”
“Không có, vào trong ngồi đi.”
Vương Thanh Hòa đưa bọn họ vào nhà rồi thuần thục nêm nếm gia vị cho mấy món ăn, Tiểu Vương thấy vậy thì vô cùng sửng sốt.
Tiểu Trương nhớ tới khi trước anh Vương tới Cung Tiêu Xã đi chợ một cách thuần thục, anh ấy còn trêu ghẹo anh Vương ở nhà không phải luôn phụ trách việc cơm nước đó chứ?
Anh Vương thừa nhận, lúc đó anh ấy còn nghĩ anh Vương thật là hài hước.
Kết quả thì sao? Không phải chứ, anh Vương nấu cơm thật à?
Lúc này Bạch Tú Tú cũng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Tiểu Trương còn mang theo hai người xa lạ thì trong lòng cũng rất khó hiểu, nhưng cô cũng không nói gì.
“Anh Dư, để tôi giới thiệu một chút, đây là anh Vương, là ân nhân cứu mạng của tôi. Đây là chịu dâu của tôi, vợ anh Vương.” Tiểu Trương bắt đầu giới thiệu hai vị chủ nhà cho anh chàng họ Dư kia.
Vương Thanh Hòa thoáng nhìn người họ Dư này, lúc trước Tiểu Trương từng nhắc tới người này nhưng anh không ngờ đêm nay anh ấy lại đưa người tới đây!
Đây là người ở tỉnh thành nhưng lại tới đây du lịch, nghe nói là đang trốn người nhà cho nên mới đi theo bạn của anh trai Tiểu Trương đang tìm người trên tỉnh thành, một đường chạy tới đây.
Bởi vì chung đường, hơn nữa lại cùng ở tỉnh thành nên hai nhà cũng xem như quen biết nên đã nhờ anh Trương chăm sóc cho người này.
Cuối cùng việc này lại rơi lên đầu Tiểu Trương.
Tiểu Trương thật sự không thể gạt người này sang một bên, phiền sắp c.h.ế.t nên mới nhắc tới người này với anh.
Vương Thanh Hòa nghe xong thì rất muốn xem thử rốt cuộc người này là ai.
Anh muốn dùng phương thức không rút dây động rừng để tìm hiểu tình huống trên tỉnh thành, biện pháp tốt nhất chính là ra tay từ chỗ người bạn này.
Người họ Dư kia quan sát Vương Thanh Hòa rồi lại nhìn Bạch Tú Tú, khẽ gật đầu với hai người, cười rộ lên như ánh mặt trời.
Cứ như vậy coi như là chào hỏi.
Gương mặt của Tiểu Trương hơi trầm xuống, trong lòng mặc niệm không thể tức giận không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không thể tức giận!
Nghe nói người này chính là một tên hỗn thế ma vương, không thể đắc tội người từ tỉnh thành tới, không thể đắc tội!
Tiểu Trương mặc niệm mấy lần rồi mới quay sang giới thiệu ông lão: “Chị dâu, đây là chú sáu Triệu, chính là người đã nhường công việc là cho anh Vương, lần này ông ấy tới đây là vì muốn nói với anh Vương một số chuyện ở nhà máy, bằng không sau này anh Vương vào nhà máy làm, cái gì cũng không rõ thì không hay lắm.”
Tiểu Trương giới thiệu người cho Bạch Tú Tú, trong nhà này, anh Vương nghe lời chị dâu, chị dâu mới là chủ gia đình.
Bạch Tú Tú nghe vậy thì khách sáo nói cảm ơn, sau đó lại mời mọi người ngồi xuống nói chuyện: “Chú sáu mau ngồi đi, Tiểu Trương cũng ngồi đi, tới đây rồi thì cứ xem như là nhà của mình, đừng câu nệ.”
Còn người họ Dư này, cô vẫn chưa xác định được đó là ai.
Nhìn thoáng qua Vương Thanh Hòa, xem ra anh đã biết người nọ.
Bạch Tú Tú rót trà cho mọi người, Vương Thanh Hòa cũng mau chóng làm xong thức ăn.
“Đồ ăn còn phải đợi một lát nữa, uống chút trà đi.”
Vương Thanh Hòa cũng không tính là quá nhiệt tình nhưng lúc này có thể nhìn thấy được ý tốt của anh.
Tiểu Trương quan sát căn nhà này, so với lúc cô bảy ở đây thì đã nhiều thêm không ít đồ vật, ngay cả ghế dựa cũng đã được thêm vào.
“Sau khi anh Vương dọn tới căn nhà này thì trông nó càng ngày càng ra dáng.” Tiểu Trương cảm khái.
“Căn nhà này không tệ, nhìn rất thoáng.” Người đàn ông họ Dư cũng đánh giá nơi này, lại luôn lén lút quan sát Vương Thanh Hòa, nói không phải chứ họ Vương này trông thật quen mắt. Nhìn qua thì có vẻ nhỏ tuổi hơn anh ấy, diện mạo cũng không phải thuộc loại nam tính bừng bừng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đây không phải là một người dễ chọc.
Quan trọng là cặp mắt kia thật sự rất quen thuộc.
Ánh mắt của họ Dư kia không hề kiêng dè người khác, Vương Thanh Hòa cũng không e dè nhìn anh ấy: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Vương Thanh Hòa không biết tên đối phương, nhìn bộ dáng của đối phương cũng không phải là muốn qua lại thân thiết với bọn họ.
Người đàn ông họ Dư nghe vậy thì mau chóng đáp lại: “Xin lỗi, chỉ là tôi nhìn cậu có chút quen mắt thôi. Nên xưng hô với cậu thế nào?”
“Vương Thanh Hòa, đây là vợ tôi, Bạch Tú Tú.” Vương Thanh Hòa tiếp được tín hiệu của đối phương, cũng không quên đề cập tới vợ mình.
“Cái tên này thật không tệ, vừa nghe đã biết là một người không tranh thế sự. Tôi lại là người rất thích kết bạn với những người không thích tranh đoạt. Tôi tên Dư Thành, cha tôi bình thường hay nói tôi là một đứa được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, cậu và em dâu đều nhỏ tuổi hơn tôi nên cứ gọi tôi là anh Dư đi, nếu sau này có cơ hội thì anh Dư mời hai người ăn cơm.”
Dư Thành đột nhiên nhiệt tình hơn rất nhiều, cả Tiểu Trương cũng ngơ ngẩn cả người, anh ấy đi theo Dư Thành đã hai ngày, chưa từng nhìn thấy người này nhiệt tình lễ độ với ai như vậy đâu.
“Vậy tôi và Tú Tú cảm ơn anh Dư trước.”
Vương Thanh Hòa cũng rất khách sáo.
Tiểu Trương là người đưa Dư Thành tới đây cũng vô cùng bối rối.
Tại sao câu chuyện lại bắt đầu một cách đột ngột như vậy?
Sao trông cứ sai sai ở đâu đó.
“Tôi còn có thể rong chơi ở đây mấy ngày, trước khi ông Tề về tỉnh thành thì tôi vẫn có thể ở đây. Thật không dám giấu giếm, tôi chạy tới đây là vì muốn tránh người nhà giục hôn, thật là phiền c.h.ế.t đi được. Nghe nghe bọn họ nói đang âm thầm làm việc mua bán nhỏ gì đó, có thể kiếm được tiền nên tôi mới muốn tới thị trường chợ đen bên này xem sao, nói không chừng có thể kinh doanh gì đó, hai người đều là người bản địa, nếu có việc làm ăn mau phát tài thì phải nói với tôi đó.”
Sau khi Dư Thành và Vương Thanh Hòa tự giới thiệu bản thân thì anh ấy lập tức trở nên phóng khoáng, giống như đây là nhà của anh ấy vậy, tự do tự tại đề cập tới chuyện của mình.
Tiểu Trương không tỏ thái độ, lại tới nữa rồi.
Hai ngày này anh ấy phát hiện ra trong đầu người đàn ông này toàn chữ là chữ, nói mãi cũng không hết, căn bản là nói không hết!
Người này thật sự không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng đều có thể nói ra.