Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Vài người đàn ông cao to mau nhảy xuống kéo người lên đi. Người nhà ai bị rơi xuống nước thế? Mau kéo lên.” Đại đội trưởng cũng sốt ruột.

Chu Kiều Kiều đứng ở góc khuất nhìn lén, trong lòng cũng luống cuống.

Tại sao lại như thế?

Bạch Tú Tú giống như là đã biết trước vậy, không ngờ còn tránh được nữa chứ?

Sao chị ba lại xui xẻo như thế?

Nếu chị ba được cứu lên bờ… Lại khai ra cô ta, chẳng phải cô ta sẽ tiêu đời sao?

Không được, tuyệt đối không được.

Nếu chị ba không được cứu lên thì tốt biết bao nhiêu.

Chu Kiều Kiều thật lòng ngóng trông cô ta không được cứu lên.

Những người ở giữa sông cứu người cũng cảm thấy rất quái dị.

“Lạ thật, sao người này lại nặng thế này? Mau kéo lên đi, nếu còn không kéo lên, chờ thêm lúc nữa sẽ c.h.ế.t cóng mất.”

Bên bờ sông, Bạch Tú Tú loáng thoáng đã đoán được gì đó.

Nếu là bình thường muốn cứu người sẽ không khó khăn như thế, giống hệt như cô lúc trước vậy.

Nếu cô bị rơi vào trong sông, đại khái cũng sẽ rất khó cứu giống như chị ba Chu.

Dù sao thì đối với Chu Kiều Kiều mà nói, cô rơi xuống nước chỉ có chỗ lợi cho cô ta mà thôi.

Mà chị ba Chu… Nếu chị ba Chu được cứu lên, đối với Chu Kiều Kiều mà nói chỉ có chỗ xấu, nếu chị ba Chu c.h.ế.t đi, vậy chính là c.h.ế.t không có đối chứng, không ai biết được vì sao chị ba Chu lại muốn đẩy cô xuống nước.

“Thím Kim Hoa, sao không thấy người nhà họ Chu đến đây thế. Bạch Tú Tú quay đầu lại hỏi.

Trần Kim Hoa nghe thế cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chứ còn gì nữa.”

“Người rơi vào trong sông là vợ của đứa con trai thứ ba nhà họ Chu, mấy người mau gọi người nhà cô ta đến đây.”

Bên này đã rất ồn ào, không bao lâu sau người nhà họ Chu đều đã biết tin.

Vừa nghe nói con dâu nhà mình bị rơi vào trong nước, dự cảm chẳng lành trong lòng Điền Tiểu Lan lại càng nhiều hơn nữa.

Bà ta liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy được con gái đang đứng bên ngoài đám đông, kéo cô ta đến gần nói: “Con ngẩn người làm gì? Người bị rơi vào nước chính là chị ba của con đó, mau chạy lên đằng trước đi.”

Điền Tiểu Lan nói không nhỏ, Bạch Tú Tú và Trần Kim Hoa đều nghe thấy.

Bạch Tú Tú xuyên qua đám đông, nhìn về phía Chu Kiều Kiều đang chột dạ: “Thím năm, sao thím không đi lên đằng trước nhìn xem đi? Đó chính là chị dâu nhà mẹ đẻ của thím đó, thím đứng đằng sau nhìn làm cái gì?"

“Tôi sợ đi ra đằng trước sẽ cản trở người khác.”

Hiện tại Chu Kiều Kiều đã không dám nhìn Bạch Tú Tú nữa.

Bạch Tú Tú tìm kiếm Chu Kiều Kiều cũng không phải vì nói cái này, cô ta nhìn Chu Kiều Kiều, như có thâm ý gì đó mà nói: “Thím sợ cản trở người khác hay là đang ước gì cô ta đừng bị cứu lên thế?”

Cô chỉ nói một câu đã làm Chu Kiều Kiều sợ hãi quýnh lên, cô ta nắm chặt lấy ống tay áo của mẹ ruột.

“Sao có chuyện đó được chứ? Đó chính là chị dâu nhà mẹ đẻ của tôi đó, sao tôi có thể nghĩ thế được? Tôi đương nhiên là hi vọng chị ấy được cứu lên rồi!”

Có được câu nói mà mình muốn, Bạch Tú Tú cũng không nói thêm gì nữa.

Có những lời này của Chu Kiều Kiều, có lẽ sẽ cứu người lên dễ hơn. Cho dù dùng cách gì, chỉ cần cô có được những lời này là được rồi. Dù sao thì nếu chị ba Chu c.h.ế.t thật thì sẽ là c.h.ế.t vô đối chứng thật.

“Vậy cô còn không mau đi giúp đỡ đi! Chị Điền à, chị cũng mau đi ra đằng trước giúp đỡ đi.” Trần Kim Hoa gọi hai mẹ con này đi đến đằng trước.

Điền Tiểu Lan dẫn theo con gái đi đến bờ sông, trong lòng cũng bắt đầu nói thầm.

Chuyện này… Đừng có nói là có liên quan đến con gái của bà ta thật đó nha.

Rốt cuộc thì hai người bọn họ đã lén giấu bà ta làm cái gì thế.

Hai mẹ con đi ra đằng trước giúp đỡ, Trần Kim Hoa cũng có chút do dự, theo lý thuyết thì bà ấy cũng nên đi sang đó.

Nhưng mà Tú Tú vừa mới bị người ta đẩy xong.

“Tú Tú, em có sao không?” Vương Thanh Hòa chèo thuyền cập bờ rồi đến ngay, vội vàng chạy đến.

Anh vừa đến đã nhìn thấy ống quần vợ mình ướt đẫm nước, nhanh chóng vắt khô nước trên ống quần của cô.

Sau đó anh lại cởi giày mình ra đưa cho cô nói: “Em mang giày của anh trước đi, tuy rằng hơi rộng, nhưng mà lát nữa anh sẽ cõng em về nhà, sẽ không ngã.”

“Không được… Hay là em về nhà ngay luôn đi.” Vương Thanh Hòa nhíu mày nói.

Trần Kim Hoa thấy Vương Thanh Hòa đến, lập tức yên tâm nói: “Tú Tú, cháu đi theo chồng cháu về nhà đi, thím đi giúp cứu người trước đã, cháu cứ yên tâm, chuyện này thím nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cháu.”

“Thím, cháu muốn ở lại nơi này chờ xem, cháu sợ có biến cố gì đó.” Bạch Tú Tú không chịu về, cô còn chưa hỏi tối người muốn đẩy cô rơi vào nước mà.

Kế hoạch sắp sửa thành công đến nơi rồi, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố gì vào lúc này được.

“Cháu thật là… Vậy cũng được, thím đi trước.” Trần Kim Hoa lo lắng cho cô, nhưng mà nhìn thấy Vương Thanh Hòa đứng bên cạnh cô, cũng cảm thấy sẽ không có chuyện gì. Vương Thanh Hòa đối xử với Tú Tú thật sự không có gì để chê. Có anh ở chỗ này thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Vương Thanh Hòa thấy vợ mình không muốn về, cũng không thể nói gì cô.

Ít nhất cô cũng thay giày của anh, sẽ không bị lạnh.

“Vợ à, không phải chúng ta đã nói là em sẽ không xuống nước sao?” Vương Thanh Hòa cũng không dám nhớ lại cảnh lúc nãy, lúc nãy khi người kia giơ tay đẩy cô, trái tim của anh như sắp rơi ra ngoài.

Bạch Tú Tú có chút chột dạ nhìn anh cười cười: “Là em cố ý đó, dù sao thì cũng phải diễn thật một chút, chỉ là bị ướt giày thôi.”

“Sau này không được phép làm thế nữa.”

Vương Thanh Hòa phát hiện anh thật sự không có cách nào với vợ mình.

Có Chu Kiều Kiều ở đừng trước giúp đỡ, không bao lâu sau cô ta đã được cứu lên.

“Đã cứu lên được rồi, mau cứu người đi! Trương lão đầu đâu rồi? Áo bông đâu? Ai có áo bông mau cho người ta mượn thay đi, mấy người mau đi tìm cái gì che chắn một chút. Cô là người trong nhà, mau đi lại chăm sóc một chút. Kim Hoa, bà mau đi tìm nước ấm cho cô ta uống.”

Đại đội trưởng ở đằng trước bận rộn muốn điên.

Trương lão đầu chỉ huy Điền Tiểu Lan và Chu Kiều Kiều, để hai người bọn họ hỗ trợ làm cô ta phun nước ra, lại châm cứu, làm chị ba Chu tỉnh táo lại.

Sau khi chị ba Chu tỉnh táo lại, nhìn thấy mình đang mặc áo bông của người khác, còn có mẹ chồng và em chồng đang ở bên cạnh mình, có chút ngơ ngác.

“Chị ba, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị làm em và mẹ sợ muốn chết. Chị nói coi sao đang yên đang lành chị lại rơi xuống nước chứ?” Chu Kiều Kiều khóc bù lu bù loa, trong lòng hoảng muốn chết.

Hiện tại đã đến nước này, chỉ có thể cắn răng c.h.ế.t cũng không nhận.

Lúc nãy Trần Kim Hoa quát lên như thế…

Cũng không biết có phải Trần Kim Hoa đã nhìn thấy hay không nữa.

Chu Kiều Kiều nhìn về phía mẹ ruột cầu cứu, lúc nãy trong lúc cứu người, cô ta đã nhỏ giọng giải thích cho mẹ ruột biết đầu đuôi mọi chuyện.

Đây chính là mẹ ruột của cô ta, gặp phải chuyện này, bà ta cũng không thể giúp đỡ chị ba được đúng không?

Chị dâu thì sau này còn có thể đổi, nhưng con gái thì lại không đổi được.

Suy nghĩ của Chu Kiều Kiều giống hệt với những gì Điền Tiểu Lan đang nghĩ.

Trong lòng Điền Tiểu Lan cũng sốt ruột muốn chết, nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, bà ta thật sự ước gì con dâu có thể c.h.ế.t quách đi cho rồi.

Còn sống là còn có chuyện!

“Tỉnh rồi hả?”

Trần Kim Hoa mới vừa đi xin nước ấm xong, nghe được bên này có tiếng khóc, lập tức hỏi thăm chồng mình.

“Tỉnh rồi, may mà không xảy ra chuyện gì.” Đội trưởng Trần thật sự cảm thấy dạo gần đây thôn Hạ Hà rất khác thường, rất là quái dị luôn!

Lên núi thì trong núi có lợn rừng, thậm chí còn cãi nhau với quả phụ Hạ ở thôn kế bên. Đi làm việc thì đến cả đống phân trong thôn cũng bị phá hoại. Bây giờ đi vớt cá, bắt cá thôi mà cũng có người rơi vào trong nước được.

Đáng sợ nhất chính là những chuyện này đều có liên quan đến vợ của đứa con trai thứ năm nha Vương Thủ Thành!

Lần này người bị rơi vào nước chính là chị dâu nhà mẹ đẻ cô ta!

Advertisement
';
Advertisement