Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành không ngờ rằng có thể lấy được cá thật.
Bởi vì có ích lợi, cho nên cả hai cũng phối hợp diễn trò với bà ta.
“Mẹ, mẹ đừng có nói xấu con.”
Chu Kiều Kiều xấu hổ làm nũng.
Sau khi tiếp xúc với ánh mắt của chị ba, cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
“Mọi người, đừng đứng đó nữa. Mau đến đây đi, ai khỏe thì ngồi thuyền đánh cá, không khỏe thì dùng lưới nhỏ bắt. Con nít và người già không được đến nơi nước sông, cứ ở khu vực gần bờ bắt cá nhỏ là được rồi.” Ở đầu đông, đại đội trưởng cầm loa đi ra.
Lại nhìn mấy người ở bên cạnh đường sông kêu to.
Không bao lâu sau, mọi người bắt đầu tản ra.
Bắt cá là cần có kỹ xảo, nhưng mà trong thôn cũng không có bao nhiêu người biết đánh cá.
Những người khác đều cầm lưới nhỏ dựa vào vận may mà bắt cá.
Bên phía cung tiêu xã thì mượn xe bò của đại đội, bên trên còn có vài cái thùng và cân.
Chỉ chờ lát nữa cân cá, bọn họ cũng dễ tính sổ hơn.
“Tú Tú, sao cháu cũng đến đây? Sức khỏe của cháu có ổn không đó?” Hôm nay Trần Kim Hoa cũng đến đây ghi chép sổ sách giúp đỡ mấy người bên cung tiêu xã, để tránh cho trong thôn có người đến gây sự.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú, bà ấy lập tức chào hỏi, sau đó chạy đến.
“Thím Kim Hoa, thím cũng đến à? Cháu không có việc gì, chỉ là ở bờ sông bắt ít cá nhỏ thôi. Người làm việc chân chính là chồng cháu, anh ấy đi đánh cá rồi.” Bạch Tú Tú chỉ vào Vương Thanh Hòa đã leo lên thuyền gõ.
“Ui cha, chuyện lạ nha. Từ trước đến nay chồng cháu chưa bao giờ lên thuyền đi đánh cá, toàn là đi làm mấy công việc vất vả như ở trên bờ khiêng cá thôi, sao năm nay lại lên thuyền nữa?” Trần Kim Hoa có chút kinh ngạc.
Việc vất vả nhất trong quá trình bắt cá chính là khiêng cá từ bờ sông đến chỗ cân.
Trong thôn cũng chỉ có mấy người khỏe mạnh đi làm chuyện này thôi.
Năm nào cũng có mặt Vương Thanh Hòa, không ngờ năm nay anh lại không ở trên bờ nữa.
Bạch Tú Tú cười cười không nói tiếng nào, chắc là chồng cô sợ cô sẽ rơi xuống sông, nghĩ có thuyền thì có thể cứu cô lên bờ nhanh nhất nhỉ?
Nhưng mà cô nói mình sẽ không rơi vào nước thì chắc chắn sẽ không!
Cô không chống đối với Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều chủ động muốn hại người, trừ phi là cô ta tự tay làm, nếu không chỉ là người khác giúp đỡ thì chưa chắc sẽ thành công.
“Lát nữa cháu vớt cá cũng không tiện trông con, cứ để con ở lại thím trông chút cho nhé? Thím chỉ ở đây thôi, không cần đi tới đi lui.” Trần Kim Hoa nhìn hai đứa nhỏ đi theo bên cạnh Bạch Tú Tú, trong lòng vô cùng yêu thích.
Bình thường hai đứa nhỏ này cũng không nghịch ngợm, xung quanh có không ít con nít, nhưng đều không ngoan ngoãn bằng bọn họ.
Hai đứa nhỏ đứng chung một chỗ, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
“Vậy phải làm phiền thím Kim Hoa rồi.” Bạch Tú Tú cũng lo lắng sợ hai đứa nhỏ đi theo cô đến bờ sông sẽ không an toàn, nhưng mà để con trong nhà lại càng làm cô lo lắng hơn.
Có thím Kim Hoa trông giúp cô, thật sự là giúp đỡ cô một chuyện rất lớn.
“Cháu mau đi đi.” Trần Kim Hoa dắt hai đứa nhỏ đến chỗ cân cá.
“Cảm ơn thím Kim Hoa, đúng rồi thím, lát nữa thím có thể đứng ở vị trí mà hai đứa nhỏ có nhìn thấy cháu không? Cháu sợ nơi này đông người quá hai đứa nhỏ sẽ sợ hãi, muốn tìm mẹ.”
Chu Kiều Kiều đang theo dõi cô sát sao, thấy cô quay về, vội vàng kéo chị ba đang đứng ở bên cạnh: “Cô ta về rồi kìa, chị mau đi qua đó đi! Chị nhớ kỹ, phải tìm đúng cơ hội…”
Trong lòng chị ba Chu cũng đang lầm bầm, dù sao cũng là làm chuyện xấu.
“Chị biết phải làm thế nào rồi, em cách xa chị ra trước đi.” Trong lòng chị ba Chu vô cùng bực bội, thậm chí nhịn không được mắng chồng mình. Nếu không phải chồng mình quá vô dụng, cô ta còn cần phải làm chuyện xấu giúp em chồng sao?
Chị ba Chu giả vờ không bắt được cá, dần dần nhích lại gần vị trí mà Bạch Tú Tú đang đứng.
Bạch Tú Tú dùng khóe mắt nhìn thoáng qua cô ta, sau đó giả vờ tiếp tục nghiêm túc bắt cá.
Xung quanh cũng không có quá nhiều người, chị ba Chu nhìn xung quanh, lén lút đi đến sau lưng Bạch Tú Tú.
Chị ba Chu di chuyển đến sau lưng Bạch Tú Tú rồi, hồi hộp đến mức lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.
Bờ sông vô cùng náo nhiệt, toàn là tiếng người khác bắt được cá lớn hoặc cá nhỏ, cô ta vừa mới vòng đến sau lưng Bạch Tú Tú, đã lập tức có người đi ngang qua cô ta.
Chị ba Chu sợ đến mức nhanh chóng né tránh, tránh cho bị người khác phát hiện ra gì đó.
Bạch Tú Tú vẫn cứ không hề nhúc nhích, giả vờ như đang tập trung tinh thần bắt cá nhỏ.
Vị trí cân cá, Trần Kim Hoa dỗ hai đứa con của Bạch Tú Tú xong, thỉnh thoảng lại dẫn hai đứa nhỏ nhìn ra bờ sông một lần.
Để bảo đảm hai đứa nhỏ có thể nhìn thấy mẹ, sẽ không quấy khóc.
Bà ấy nhìn xong cũng cảm thấy có chút quái lạ, sao con dâu thứ ba nhà họ Chu cứ thích nhích lại gần chỗ Tú Tú thế nhỉ.
Cô ta có chuyện gì à?
Trong lòng Trần Kim Hoa có chút khó hiểu, nhưng mà cũng không nghĩ theo hướng xấu kia, dù sao thì hiện tại nhiều người như thế, ai mà dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn đó ngay trước mặt nhiều người như thế chứ?
Bờ sông, chị ba Chu đã trốn tránh vài nhóm người.
Lòng bàn tay ướt đẫm như vừa mới rửa tay xong, Chu Kiều Kiều đang lén quan sát, ước gì có thể lao đến mắng cô ta một trận, cái đồ ngu này, không phải chỉ cần giơ tay đẩy một cái là được rồi sao?
Còn đứng đó chờ cái gì nữa.
Thấy càng ngày càng có nhiều người hơn, chị ba Chu cũng sắp không chờ nổi nữa rồi.
Nếu như chờ đến khi bắt cá xong thì sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Nghĩ đến đây, chị ba Chu âm thầm cổ vũ bản thân, giả vờ như không để ý lại vòng ra sau lưng Bạch Tú Tú, đột nhiên giơ tay đẩy mạnh vào sau lưng Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú đã đề phòng cô ta từ lâu rồi, xung quanh cô toàn là nước, ít nhiều gì cũng sẽ phản chiếu lại một chút hình ảnh, ngay khoảnh khắc chị ba Chu giơ tay chạm vào phần lưng Bạch Tú Tú, Bạch Tú Tú lập tức hơi nghiêng người, nhìn về phía một vị trí không quá sâu trên bờ sông, cố ý dẫm qua đó.
Cô quay đầu tức giận mắng: “Ai đẩy tôi đó?”
Cô đột nhiên nghiêng người tránh đi như thế, cũng làm chị ba Chu trực tiếp ngã xuống sông.
“Cô làm cái gì đó hả!” Trần Kim Hoa lại đột nhiên quát to.
Trần Kim Hoa đang cân cá ở bên kia đã nhìn về phía Bạch Tú Tú một lúc lâu.
Chị ba Chu giơ tay đẩy người như thế, cũng làm bà ấy sợ hết hồn.
Bà ấy kêu xong, kéo hai đứa con của Bạch Tú Tú chạy về phía bà sông.
Còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy chị ba Chu ngã xuống nước tạo ra một tiếng ùm thật to, làm tất cả mọi người đều giật mình nhìn sang bên đó.
“Mau đi cứu người! Có người rơi vào nước rồi!” Cũng không biết ai hô to, mọi người nhanh chóng nhào lên cứu người.
Trần Kim Hoa dẫn theo hái đứa con của Bạch Tú Tú, đi đến bên cạnh Bạch Tú Tú.
Bà ấy sốt ruột nhìn Bạch Tú Tú: “Tú Tú, cháu có bị làm sao không?”
“Thím Kim Hoa, cháu không bị sao hết, thím, là ai bị rơi vào nước thế? Lúc nãy người này vừa mới đẩy cháu xong, nếu không phải cháu đứng vững thì chắc cũng đã rơi vào trong nước rồi. Cháu tránh sang một bên, người này mới ngã xuống nước.” Bạch Tú Tú ra vẻ không biết đó là ai, tức giận nhíu chặt mày lại.
“Là chị dâu thứ ba nhà mẹ đẻ vợ thằng năm nhà cháu đó.”
Trần Kim Hoa cũng sợ hãi, nhanh chóng kéo cô lên bờ: “Cháu đứng cách xa mặt nước một chút, sắp sửa vào đông rồi, nước lạnh lắm. Lúc nãy cô ta đẩy cháu, thím đã nhìn thấy hết rồi. Không biết cô ta suy nghĩ cái gì nữa, lại còn muốn đẩy cháu xuống nước.”
“Nhanh lên, mấy người đến đây nhanh lên, còn chưa có vớt được người lên nữa.”
Trong sông có người vội vã gọi thêm người.
Tuy rằng nước con sông không quá xiết, nhưng trời lạnh nước lạnh, không cần đến giữa sông cũng đã có thể nhấn chìm một người rồi.
Ai rơi vào nước đều phải chịu khổ.
“Mau chèo một con thuyền đến đây đi.”
Lúc này đại đội trưởng cũng chạy qua, vội vã kêu người chèo thuyền đến.
Kết quả ngẩng đầu lên nhìn, tất cả các con thuyền đều cách nơi này rất xa, chờ thuyền chèo đến nơi thì người đã bị nước sông cuốn trôi rồi.