Vương Thanh Hòa vốn dĩ đang rất phiền, bình thường anh cũng không thèm để ý đến anh ta, càng miễn bàn là lúc này.
Anh chỉ ôm con đi theo bước chân của vợ, không nhanh không chậm bước đi.
“Anh cả, anh không nói tiếng nào là có ý gì hả?” Vương Thanh Kỳ bị ngó lơ lại càng tức giận hơn.
“Không nói tiếng nào chính là chê chú ngu, chê chú phiền, chú năm à, nếu chú không biết cách nói chuyện thì biến đi xa một chút.” Bạch Tú Tú mỉa mai lại anh ta.
Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều đúng là phiền c.h.ế.t đi được.
Một người thì muốn g.i.ế.c cô, một người lại muốn bắt chồng cô phải làm trâu làm ngựa.
Chẳng có thứ nào là tốt lành cả.
“Chị cả chị…”
“Vợ tôi nói không sai, chú cách xa chúng tôi ra.” Vương Thanh Hòa nói xong, lập tức kéo anh ta đi ra phía sau.
Vương Thanh Kỳ không cao lớn bằng Vương Thanh Hòa, bị anh lôi đi một cách dễ dàng.
Chờ đến khi bị quăng ra đằng sau sau, Vương Thanh Kỳ đờ ra.
Anh ta vừa xấu hổ lại vừa bực bội.
“Anh đừng có kiếm chuyện nữa, cảm thấy mình chưa đủ mất mặt đúng không.” Chu Kiều Kiều quan sát toàn bộ quá trình, thấy chồng cô ta lại chuẩn bị đi cãi nhau, vội cản anh ta lại.
Bình thường Chu Kiều Kiều trông rất ngoan ngoãn nhiệt tình, gương mặt cũng rất ngây thơ đáng yêu.
Lúc này ánh mắt cô ta lạnh nhạt, trông có chút đáng sợ.
Chu Kiều Kiều không muốn nhìn chồng cô ta làm trò hề nữa, càng không muốn cành mẹ đẻ cành con. Sau ngày hôm nay, cô ta muốn cho hai người Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đều phải khổ sở. Tốt nhất hôm nay Bạch Tú Tú sẽ c.h.ế.t ở nơi này, c.h.ế.t trước mặt hai đứa con của cô.
Vậy mới tốt đó!
Cho nên Vương Thanh Kỳ tốt nhất là đừng có kiếm chuyện cho cô ta.
Nếu thật sự chọc tức Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, làm hai người bọn họ quay đầu về nhà, vậy thì mọi kế hoạch coi như đi tong.
Vương Thanh Kỳ bị vợ mình dọa sợ: “kk, sao em lại nói chuyện như thế với anh?”
Chu Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, lại khôi phục lại dáng vẻ đáng yêu, mặt đầy vẻ tủi thân giải thích với anh ta: “Em chỉ là đang lo lắng bọn họ không muốn đi làm việc nữa thôi mà. Thanh Kỳ, có chuyện gì chúng ta chờ về nhà lại nói. Ở bên ngoài, cha cũng không thể giúp đỡ chúng ta được. Anh cả lại khỏe như thế, nhìn kiểu gì cũng sẽ cảm thấy chúng ta thiệt thòi, em chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà.”
Vương Thanh Kỳ hài lòng: “Vẫn là vợ của anh thông minh nhất, biết suy nghĩ cho anh.”
Cả gia đình đi đến đại đội lấy lưới đánh cá, sau đó lập tức đi đến bờ sông.
Lúc này ở bờ sông còn chưa có quá nhiều người trong thôn đến, nhưng mà nhìn sơ qua cũng có mấy chục người.
Chu Kiều Kiều vừa đi đến bờ sông đã chỉ thẳng về phía tây nói: “Cha mẹ, chúng ta qua bên kia đi được không? Con thấy người nhà mẹ đẻ của con cũng ở bên kia, chúng ta qua bên đó, đôi bên cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ của con lấy lương thực công điểm của con đi rồi, hôm nay con phải bảo bọn họ đưa cá nhỏ cho chúng ta mới được. Ít nhiều gì cũng phải bồi thường nhà chúng ta một chút.”
Chu Kiều Kiều tìm cớ, để cho hành vi của mình trông có vẻ không quá khác lạ.
Vương Thủ Thành vừa nghe có chỗ tốt, vậy không có gì để không đồng ý.
Dù sao đều là đồ trong thôn, bọn họ làm ít một chút, cá bị bắt lên, đổi thành đồ đạc thì bọn họ cũng sẽ không bị chia ít đi cái gì.
Cái này là nhà nào cũng có, ông ta cũng đã nghĩ kỹ năm năm trong nhà đổi cái gì từ lâu rồi.
Còn chuyện chỗ con dâu chỉ có bắt được cá hay không, vậy càng không phải vấn đề.
Tốt nhất là có thể để bọn họ nghỉ ngơi một chút mới tốt.
Bờ sông, chị ba Chu vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, làm cho mấy người khác trong nhà họ Chu đều liên tục nhìn về phía cô ta.
Điền Tiểu Lan thấy con dâu lại nhìn ngang nhìn dọc nữa, lập tức đến gần: “Vợ thằng ba, con đang nhìn cái gì đó?”
Chị ba Chu đang suy nghĩ xem lát nữa phải ra tay như thế này, đột nhiên bị hỏi như thế, sợ hãi nói: “Hả? Cái gì? Con có nhìn cái gì đâu. Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Không phải mẹ nói muốn vớt ít cá nhỏ trước sao?”
“Mẹ thấy con cứ nhìn chằm chằm sang bên kia, con có tâm sự gì hả? Vợ thằng tư nói dạo gần đây con rất hay chạy đi tìm Kiều Kiều. Không lẽ là Kiều Kiều bảo con làm cái gì hả? Mẹ nói cho con biết, con ranh c.h.ế.t tiệt kia đã đặt toàn bộ lực chú ý về phía nhà họ Vương rồi, con không được nghe lời nó. Coi chừng nó hại con mà con còn không biết nữa đó.”
Điền Tiểu Lan biết rõ đức hạnh của con gái nhà mình, cũng biết con dâu là loại người như thế nào, mấy ngày nay bà ta cũng có chút không yên lòng mất tập trung theo.
Chị ba Chu có chút chột dạ, cô ta cũng biết cô em chồng đang hại cô ta, nhưng mà cô ta thật sự quá muốn để chồng mình vào thành làm việc.
Lúc trước cô ta còn có chút do dự, nhưng mà nhìn thấy lão nhị nhà họ Vương, còn có chồng của em chồng đều làm công nhân hết rồi, cô ta cũng động lòng theo.
Chồng của cô ta giỏi hơn lão nhị và lão ngũ nhà họ Vương nhiều lắm.
Chỉ là thiếu đi một chút vận may mà thôi!
Cho nên cho dù cô ta biết chuyện này có vấn đề thì vẫn cứ muốn thử một lần.
Dù sao cũng chỉ là đẩy người xuống sông mà thôi, còn có thể có vấn đề gì chứ?
Cùng lắm thì bồi thường chút tiền.
Trong lúc chị ba Chu đang khuyên nhủ bản thân thì Chu Kiều Kiều đã đi theo cả gia đình đến bên này.
Nhìn thấy cả gia đình nhà họ Vương, trong lòng Điền Tiểu Lan bắt đầu dâng lên dự cảm chẳng lành, bà ta quá hối hận vì hôm nay đã dẫn theo mấy đứa con dâu đến.
Nếu không phải chạy về giữa chừng như thế không tốt lắm thì hiện tại bà ta rất muốn dẫn theo mọi người trong nhà chạy về!
“Chị sui!” Điền Tiểu Lan nhiệt tình chào hỏi với Triệu Quế Phân.
Triệu Quế Phân vẫn rất vui vẻ vì nhà họ Chu chịu cho con trai mượn tiền. Cho nên khi đối mặt với chị sui Điền Tiểu Lan này, cũng rất hài lòng.
“Đã lâu rồi không gặp chị, chị sui cũng đến bắt cá à? Việc này không phải cứ để cho mấy đứa con trai đi làm là được rồi soa? Nếu như thật sự không được thì chị cũng có thể thương lượng với nhà tôi, để nhà tôi đi làm thay là được rồi.” Triệu Quế Phân bắt đầu nói chuyện khách sáo.
Điền Tiểu Lan nghe thế, suýt chút nữa đã nhịn không được buột miệng chửi ngay.
Thương lượng với nhà bà ta?
Hiện tại trong thôn có ai mà không biết nhà bọn họ chứ? Cả gia đình một đống người lại chỉ được chia một chút xíu lương thực.
Nếu năm nay mùa thu không có thu hoạch vụ thu thì nhà bọn họ sẽ bị c.h.ế.t đói.
Một đống thanh niên trai tráng như thế, vậy mà người nào cũng lười muốn chết.
Xem ra trước kia thật sự là một mình con trai cả nuôi sống cả gia đình của bọn họ, may mà con rể sắp đi làm công nhân, con gái cũng không đến mức bị đói bụng.
Trong lòng lèm bèm, Điền Tiểu Lan vẫn chừa lại một chút mặt mũi cho người nhà họ Vương: “Cả gia đình chúng tôi ở trong nhà cũng rảnh rỗi, còn không bằng đi ra giúp đỡ trong thôn một chút. Hơn nữa trong nhà vừa mới được chia lương thực, mấy đứa con trai đều đòi muốn ăn cơm trộn tương cá. Cho nên tôi mới phải đi ra đây nè, kiếm một ít tương cá về…”
“Mẹ, đừng làm tương cá, không phải mấy anh trai của con nói rất thích ăn dưa chua sao? Nhà chồng con làm rất nhiều dưa chua, có gì chúng con lấy cho bọn họ một ít dưa chua về ăn, mẹ làm tương cá cho con đi.” Chu Kiều Kiều nói một cách đương nhiên.
Điền Tiểu Lan tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng mà cũng không thể làm con gái mất mặt được.
Quan trọng nhất là bà ta còn đang trông chờ vào việc nhà họ Vương tìm cho nhà bọn họ hai công việc nữa.
Nghĩ thế, Điền Tiểu Lan quyết định giữ gìn hình tượng yêu thương con gái của mình một chút!
“Cái con bé này, sao cứ như trước đây, có cái gì cũng giành với mấy anh hết vậy hả? Được rồi, cho con hết. Lát nữa anh và chị dâu con bắt được cá nhỏ, đều cho nhà con hết.” Nói xong, Điền Tiểu Lan lại thở dài.
“Chị sui, con gái của tôi bị tôi chiều hư rồi, bình thường anh chị nhớ yêu thương con bé một chút.”