Kết quả còn chưa được tung cánh bay, đã gặp phải Chu Kiều Kiều.
Cô ta khóc lóc đáng thương, sau khi nói xong chuyện ra sao, trạng thái lâng lâng của anh ta lập tức biến mất.
Đám chị dâu này thật là phiền phức.
Suốt ngày đối nghịch với Kiều Kiều và anh ta.
Ban đầu trên đường đi anh ta còn đang nói, lần này kiểu gì cũng phải khiến cho chị dâu cả và chị dâu ba đền bù một chút tổn thất cho Kiều Kiều. Kết quả lời còn chưa nói xong, lại giống như thể người đáng đời là bọn họ vậy.
Thật sự là một đám đàn bà đanh đá!
Hoàn toàn không thể nào so sánh được với người của công xã.
Trong lòng Vương Thanh Kỳ bắt đầu có sự xem thường với cả nhà này.
Vương Thủ Thành nghe thấy Vương Thanh Kỳ yêu cầu xin lỗi, cau mày lại: "Được rồi, chuyện lần này cứ như vậy đi. Thằng năm, hai chị dâu của con mặc dù có lỗi, nhưng vợ con cũng không nên nói như vậy. Hôm nay nhà ta có chuyện vui, ngày mai còn chia lương nữa.
Không được phép nhắc lại những chuyện này nữa."
"Cha, Tú Tú không sai." Vương Thanh Hoà bắt đầu chán ghét cả nhà này từ đáy lòng.
Bỗng nhiên náo loạn một trận như này, sau đó nói mấy câu, còn muốn định lỗi sai cho vợ anh.
Lời tiếp theo của Vương Thủ Thành trong nháy mắt đã ngưng lại.
"Vợ con sao..."
"Vợ con đứng trên lập trường công việc của cô ấy, đưa ra ý kiến công bằng, sai chỗ nào? Nếu như Tú Tú có lỗi, có phải cô ấy làm việc ở hiệp hội phụ nữ, hoà giải mâu thuẫn đều là sai không?" Vương Thanh Hoà luôn có cảm xúc ổn định, đầu óc rõ ràng.
Chỉ cần không liên quan đến Bạch Tú Tú, anh vô cùng bình thường.
Sắc mặt Vương Thủ Thành đã thay đổi.
Công việc ở hiệp hội phụ nữ là đàng hoàng, ai dám nói là sai chứ? Như này không phải kiếm chuyện à?
Cái mũ này vừa chụp xuống, ông ta lập tức không có động tĩnh.
"Cha, Thanh Hoà nói rất đúng. Cha đừng im lặng, cha nói là tôi không sai đi chứ." Bạch Tú Tú cũng thúc giục ông ấy tỏ thái độ.
Ông già này muốn cho cô và Triệu Thúy Hoa bị động nhận sai, còn muốn thuận tiện chèn ép Chu Kiều Kiều một chút. Tránh cho Chu Kiều Kiều bởi vì công việc của thằng năm mà bắt đầu ngạo mạn, không dễ dạy dỗ.
Ông ta muốn dạy dỗ Chu Kiều Kiều đó là chuyện của ông ta, nhưng đừng nghĩ đến việc lôi kéo cô nhận lỗi sai.
Vương Thủ Thành thật lòng hận không thể đạp hai người bọn họ ra ngoài ngay bây giờ.
Trong lòng cũng càng gấp hơn, sao vợ không chọc giận người đi chứ?
"Cha nếu cha không nói, bây giờ tôi sẽ bảo Thanh Hoà đến nhà đội trưởng, để bọn họ phân xử cho tôi. Tôi cảm thấy, cần phải để cho mọi người có một nhận biết chính xác, đội trưởng chắc là sẽ sẵn lòng dạy mọi người."
Bạch Tú Tú nói xong, Vương Thanh Hoà trực tiếp đi ra bên ngoài.
"Mày đứng lại!"
Vương Thủ Thành nào dám để nhà đội trưởng biết nhà bọn họ cãi nhau chứ?
Ngày mai vợ thằng năm còn phải đi kiểm điểm nhận sai, lại có thêm trò vui thì không cần ở trong cái thôn này nữa.
Vương Thanh Hoà căn bản không nghe lời của Vương Thủ Thành.
Mắt thấy sắp đi ra khỏi cửa chính rồi, Vương Thủ Thành không thể không kêu lên: "Được được được, vợ mày không sai. Là cha nói sai, người sai chính là vợ thằng năm còn có vợ thằng ba. Chúng mày mau chóng về phòng đi, ngày mai chia lương thực rồi, mày đừng làm loạn nữa."
Vương Thủ Thành bất đắc dĩ nhận sai.
Lúc này Vương Thanh Hoà mới quay lại, dẫn vợ mình về phòng.
Trước khi vào nhà, Bạch Tú Tú quay đầu nhìn về phía bọn họ: "Đúng rồi cha, vừa nãy mẹ quát lên làm tôi không thoải mái, chắc là bị hù dọa rồi. Tôi phải uống một bát nước trứng gà để an ủi, muốn hai quả trứng."
Triệu Quế Phân tức đến ngã ngửa.
Bạch Tú Tú sao chưa c.h.ế.t nữa! Lại muốn làm hại trứng gà của bà ta!
"Nếu như không có trứng gà, ngày mai có khả năng tôi sẽ ốm mất. Chuyện đêm nay, lúc tôi xin nghỉ phép nhất định phải nói rõ ràng." Bạch Tú Tú lại bồi thêm một câu.
Triệu Quế Phân tiếc trứng gà của mình, thế nhưng không dám nói gì cả.
Như này rõ ràng là muốn lừa để lấy trứng gà của bà ta, thế nhưng nếu cô nói ra, đội trưởng sẽ biết chuyện không hay này của nhà bà ta.
Bà ta nhìn lão chồng, ý đồ xin giúp đỡ.
Vương Thủ Thành cũng bực mình: "Được rồi, chúng ta biết rồi. Mày nhanh về nhà đợi đi, lát nữa bảo vợ thằng hai chuẩn bị cho mày."
Lúc này Bạch Tú Tú mới đóng cửa vào nhà.
Triệu Thúy Hoa không nghĩ tới, chuyện này còn có thể giải quyết như thế?
Cô ta cũng động tâm, đáng tiếc, cô ta và chị dâu cả không giống nhau. Chị dâu cả làm trong hiệp hội phụ nữ, anh cả lại nghe lời.
Chồng cô ta bây giờ còn đang trốn tránh không dám lên tiếng kìa!
Chu Kiều Kiều không thể tin được, rõ ràng là Bạch Tú Tú sai, hiện tại thế mà còn phải đưa cho Bạch Tú Tú nước trứng gà.
Vậy cô ta thì sao?
"Cha mẹ, con đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế." Chu Kiều Kiều khóc lóc thút thít.
Vương Thủ Thành mặc dù cũng rất muốn ở trước mặt mọi người bảo vợ đền bù một chút tổn thất cho vợ thằng năm, nhưng nếu như thật sự cho đoán chừng vợ thằng cả sẽ lại ồn ào, vẫn là nhẫn nhịn hai ngày đi.
"Được rồi, chuyện này cũng không phải con không sai, sao con có thể nói như vậy chứ? Cho dù có là thật, con cũng nhất định phải che giấu.
Để cho người khác nghe được, nhà ta về sau còn có thể ngẩng đầu lên được ở cái thôn này hay không?
Bình thường nhìn thấy con rất thông minh, làm sao lúc này lại hồ đồ như thế? Suy cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, về sau thằng năm đến nhà máy công xã đi làm, con ở nhà chăm chỉ học tập với mẹ con một chút, làm thế nào để sống chung với người trong thôn.
Đừng cho là mình có chút bản lĩnh rồi, thì cái gì cũng không cần phải để ý đến.
Con nhìn hôm nay mà xem?"
Vương Thủ Thành đã bắt đầu giáo dục Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều vốn dĩ còn đang nghĩ có thể có người nào làm chủ cho cô ta, kết quả là một trận giáo dục. Hơn nữa rõ ràng là chê cô ta bình thường không phối hợp với trong nhà, không nghe lời.
Rõ ràng Bạch Tú Tú cũng như vậy!
"Cha nói con có nghe lọt không?" Vương Thủ Thành thấy cô ta cúi đầu không nói lời nào, cũng truy hỏi cô ta.
"Con biết rồi." Chu Kiều Kiều bất đắc dĩ.
"Biết thì tốt, chuyện mà trước đó con nói, ngày mai nhà chúng ta được chia lương thực, thì có thể bắt đầu chuẩn bị rồi. Chuyện ngày kia đi mò cá các con cũng không cần đi, để thằng cả đi một mình." Vương Thủ Thành suy nghĩ, lần này nói thế nào cũng phải lợi dụng thằng cả một chút.
Về sau tìm cơ hội tách người ra riêng, thì sẽ không lợi dụng được nữa.
Bây giờ thằng cả suốt ngày không mang đến lợi ích gì cho gia đình.
Góp chút sức lực cũng không quá đáng chứ ?
"Không được! Cha mẹ lần này mò cá, cả nhà chúng ta đều đi. Gần đây con luôn được nghe thấy người ta nói nhà ta đều dựa vào anh cả làm việc, nếu như mò cá còn không đi, vậy không phải là thật sự giống như lời bọn họ nói à?
Chồng con và anh hai sau này đều là công nhân, nhà ta cũng cần thể diện.
Đều phải đi."
Chu Kiều Kiều vội vàng yêu cầu.
Nếu như chỉ để cho Vương Thanh Hoà đi, Bạch Tú Tú nhất định sẽ ở trong nhà lười biếng, hoặc là đến đại đội.
Nhất định cả nhà phải đi, như vậy mới có thể đảm bảo Bạch Tú Tú tuyệt đối sẽ không ở nhà ngồi không.
Đây chính là cơ hội tốt nhất của cô ta, vì để không xảy ra bước ngoặt, tất cả mọi người nhất định phải đến.
Vương Thủ Thành cau mày, vợ thằng năm sao lại nhiều chuyện như thế chứ?
Nhưng. . . Cũng không phải là không có đạo lý, muốn tách riêng nhà thằng cả ra, còn không cho bọn nó tiền, bọn họ phải có tiếng tốt.
Cùng lắm thì đến lúc đó mọi việc đều để thằng cả đi làm.