Chờ đến tối Vương Thanh Hoà từ trên núi về, cũng không thấy hai đứa trẻ con đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh trở về, Vương Thủ Thành đầu tiên đi qua nhìn giỏ xách trước, xác nhận một chút, giống như bình thường, cái gì cũng không có!
"Thằng cả, bây giờ đã bao nhiêu ngày rồi?" Vương Thủ Thành nhìn vậy cũng đã cảm thấy bực mình.
Còn chưa chia nhà, một chút đồ thằng cả cũng không cầm về được, hiện tại bọn họ còn đang ăn trong nhà đây này.
Cảm xúc của Vương Thanh Hoà hoàn toàn ổn định như trước đây, không sợ người khác làm phiền giải thích: "Cha, trước đó con nói rồi, trên núi có nhiều người, không săn được mồi. Năm nay người đi săn thú cũng nhiều, hay là mọi người cũng lên trên núi đi!"
Vương Thủ Thành bị nghẹn họng không lên tiếng nổi.
Nhưng ông ta cũng không cam chịu: "Bây giờ mày không săn được thú về, còn muốn tách biệt chuyện chia lương thực trong nhà. Nếu mày nói như vậy, thì lại không được."
"Vậy, cha, cha cho con tách ra à?" Vương Thanh Hoà hỏi lại ông ta.
Vương Thủ Thành lập tức không lên tiếng, tách ra thì phải chia tiền, nhất định phải để cho bọn nó phạm sai lầm trước, đến lúc đó mượn việc này, một xu cũng không cần cho.
Để nó còn sống là sai lầm lớn nhất của họ Vương nhà ông ta, còn có thể cho bọn nó tiền hay sao??
Vương Thủ Thành không nói lời nào, Vương Thanh Hoà cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, anh bỏ giỏ xuống rồi về nhà.
Vừa vào nhà, đã thấy vợ đang đan áo, còn có hai đứa con đang chơi vui vẻ.
Bạch Tú Tú nhìn thấy anh trở về, cũng bỏ việc trong tay xuống.
"Tú Tú, hôm nay không có việc gì chứ?" Vương Thanh Hoà nghĩ đến chuyện sáng sớm nay, có hơi lo lắng cho cô.
Anh vừa nói, vừa thuần thục bắt đầu đốt bếp.
Bạch Tú Tú ngồi cạnh giường, nói ra chuyện ngày hôm nay.
"Em cảm thấy, đại khái là bà ta có chủ ý này đấy." Bạch Tú Tú nói ra nghi ngờ của mình với chồng.
Vương Thanh Hoà ngừng đốt củi lại, nghĩ một chút: "Tú Tú, bắt đầu từ ngày mai anh không ra ngoài nữa nhé? Nếu không thì hai ngày, chuyện này qua đi một thời gian. Hai ngày này, anh không muốn em và con xảy ra chuyện."
Bạch Tú Tú suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy được.
"Được, cũng là lúc khiến bọn họ ghét chúng ta hơn. Anh ở nhà ngay cả cửa cũng không ra, vừa vặn để bọn họ tức tối." Bạch Tú Tú nghĩ đến cảnh cả nhà tức giận, đã cảm thấy thoải mái.
Vương Thanh Hoà trở về không bao lâu, những người khác đã trở lại rồi. Lúc Chu Kiều Kiều đi vào, mắt cô ta đục đỏ ngầu, hai người Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Phú định đi vào trong thành phố cũng theo cô ta trở về.
Vừa bước vào sân, Vương Thanh Kỳ đã kêu la: "Chị dâu cả và chị dâu ba đâu? Cha mẹ, hai người gọi bọn họ ra đây, bọn họ thật quá đáng. Vợ con cực khổ vì cái nhà này, bọn họ thì hay rồi, không giúp đỡ thì thôi, vợ con muốn giải vây cho mình một chút, mà bọn họ còn phá, làm hại vợ con phải viết kiểm điểm, như này không phải là đòi mạng của cô ấy hay sao? Chuyện này không xong đâu!"
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Thủ Thành có chỗ nào đó không hợp lý.
Vương Thanh Kỳ vừa định nói, đã nghe thấy tiếng loa phóng thanh của thôn vang lên: "Thôn dân của thôn Hạ Hà chú ý, trưa mai thôn chia lương thực chia tiền. Trưa mai mọi người dẫn theo một người có thể làm việc trong nhà tới xếp hàng."
Sau khi loa phóng thanh trong đại đội phát hai lần, lại nói đến một chuyện khác: "Sáng sớm ngày kia, thôn Thượng Hà, thôn Hạ Hà, còn có thôn Trung Hà, ba thôn mò cá tập thể. Sáng sớm ngày kia mọi người đến kho lúa trong thôn lấy lưới đánh cá, một nhà ít nhất phải có một người."
Hai thông tin phổ biến kết thúc, Vương Thủ Thành mới hỏi lại Vương Thanh Kỳ lần nữa: "Thằng năm, xảy ra chuyện gì?"
Chu Kiều Kiều khóc lóc kể lại mọi chuyện một lần nữa, sau khi nghe xong, Triệu Quế Phân là người đầu tiên tức tối gọi người: "Vợ thằng cả, vợ thằng ba đâu, chúng mày cút ra đây cho tao."
Triệu Quế Phân gọi xong, một chút động tĩnh cũng không có.
Trong phòng, Vương Thanh Hoà vừa lấy bánh bao và bánh màn thầu còn có thịt kho tàu mua được ở quán cơm quốc doanh lúc vào thành phố từ trong tủ quần áo ra, dùng cặp lồng bảo quản vô cùng kín đáo.
Bạch Tú Tú tìm ra một ít dầu đậu nành lấy được khoảng mấy tháng trước.
Cô bôi dầu vào nồi, chuẩn bị rán bánh màn thầu.
Một nhà bốn người vây quanh bếp lò, đều đang chờ đợi được ăn. Nghe thấy bên ngoài đang kêu gọi, Bạch Tú Tú nhíu mày: "Chắc là thím năm về rồi, em đi xem một chút."
"Anh ra cùng em." Vương Thanh Hoà đặt nồi xuống, đậy bếp lò lại.
Bạch Tú Tú cũng không từ chối, để hai đứa nhỏ lên giường lúc này mới chuẩn bị ra ngoài.
Bên ngoài, một lúc lâu Triệu Quế Phân cũng không được đáp lại, cảm thấy mất mặt vô cùng.
"Đi đâu hết rồi? Điếc rồi à? Hai đứa chúng mày ăn cây táo rào cây sung, bắt nạt em dâu, dám làm còn không dám thừa nhận?" Triệu Quế Phân lại hùng hổ một trận nữa.
Đúng lúc gặp Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà cùng nhau đi ra ngoài, trong phòng Vương lão tam, Triệu Thúy Hoa vừa nhìn thấy chị dâu cả đi ra, lập tức cảm thấy có chỗ dựa nên cũng đi ra.
Triệu Thúy Hoa vừa ra, đã tụ tập vào trong đống người: "Mẹ, mẹ tìm con và chị dâu cả làm gì? Hôm nay không phải chúng con nấu cơm, cũng chưa tới giờ ăn cơm mà?"
"Mày còn mặt mũi đòi ăn cơm à? Nếu tao là mày, tao đã tự đ.â.m c.h.ế.t mình rồi. Hôm nay mày đã làm gì? Vì sao mày không giúp vợ của thằng năm, hại nó phải đi viết bản kiểm điểm?" Triệu Quế Phân chỉ vào Triệu Thúy Hoa, rồi hỏi liền ba câu.
Hỏi đến mức Triệu Thúy Hoa cũng nổi trận lôi đình.
Cái quái quỷ gì vậy?
Chỉ có Chu Kiều Kiều là người, cô ta không phải sao?
"Mẹ, mẹ nói như này, thím năm bắt đầu đã không có não nói rằng đồ trên núi đều là của cô ta, sau đó đánh nhau với người ta, sau khi làm lớn chuyện, lại úp nồi cho con, nói cái gì mà con nghe nhầm rồi. Đây không phải là muốn làm cho con mất mặt hay sao?
Đều là mất mặt, người nào mất mà chẳng như nhau?
Vốn dĩ chính là do tự thím ta chuốc lấy!"
Triệu Thúy Hoa kích động hận không thể cào mặt mẹ chồng.
Gần đây cả nhà đều không nói tiếng người!
"Mày cũng có thể so sánh với vợ của thằng năm sao? Sau này thằng năm sẽ làm công nhân, vợ nó cũng cần mặt mũi. Mày không vì vợ thằng năm, thì mày cũng phải vì thanh danh của cái nhà này, tiền đồ của thằng năm chứ, sao mày lại không để ý chứ? Sao mày lại ác như vậy chứ?"
Triệu Quế Phân nghĩ đến lúc vợ thằng năm khóc lóc nói cũng sẽ có ảnh hưởng đến thanh danh của thằng năm, bà ta chỉ muốn bóp c.h.ế.t đứa con dâu này, rồi bóp c.h.ế.t vợ của thằng cả đã giúp đỡ cô ta.
"Dựa vào cái gì con phải nghĩ cho bọn họ? Sao bọn họ không nghĩ cho con? Chú năm và vợ chú ấy sắp có cuộc sống tốt đẹp rồi, con vẫn phải làm người ở trong thôn mà." Triệu Thúy Hoa cũng không phục.
"Mày!"
Triệu Quế Phân bị vợ của thằng ba oán giận lên đầu, quay đầu lại hỏi Bạch Tú Tú: "Còn có mày, vợ thằng ba không hiểu chuyện, sao mày cũng gây hoạ cho người khác chứ? Còn bảo người này làm chứng, người kia làm chứng, mày muốn Kiều Kiều phải đi c.h.ế.t à?"
Bạch Tú Tú nghe vậy thì buồn cười: "Mẹ, chuyện này không thể nói lung tung được. Nếu cô ta muốn chết, vậy tuyệt đối cũng không phải là tôi bảo cô ta làm như vậy, dù sao tôi không quản được sự sống c.h.ế.t của người khác.
Về phần làm chứng ấy à?
Nếu cô ta không làm, vậy thì chẳng phải là không xảy ra chuyện gì hay sao?
Cô ta tự nói, vậy thì mất mặt cũng là đáng mà?
Chẳng lẽ là tôi bắt ép cô ta nói?"
So với Triệu Thúy Hoa đang tức giận vì cả nhà bất công, Bạch Tú Tú không hề tức giận một chút nào. Dù sao, con người thì làm sao có thể giống như súc vật được?
"Mẹ, mẹ xem bọn họ kìa. Như này rõ ràng là bắt nạt vợ con, còn không định xin lỗi." Vốn dĩ Vương Thanh Kỳ đã làm tốt chuyện công việc rồi, mặc dù chỉ là xếp hàng hoá ở nhà kho, nhưng trước đó cậu đã liên hệ xong cho anh ta rồi.
Chờ hai năm sau nhân viên quản lý nhà kho nghỉ hưu, là anh ta có thể lên chức.
Đây chính là nhà máy đóng đồ hộp, về sau đồ tốt không phải là có thể tuỳ ý lấy à?
Lúc anh ta đi ra từ trong nhà máy đóng hộp, cảm giác mình quả thực là người chiến thắng trong cuộc đời. So với anh hai trực tiếp được đưa đến làm việc ở dây chuyền sản xuất, công việc này của anh ta tốt biết bao nhiêu.