Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

"Được rồi, nghe lời con, đều trở về nhà đi, vợ thằng hai đi nấu cơm đi." Vương Thủ Thành đồng ý chuyện này.

Chờ cả nhà đều ai về nhà nấy, ông ấy cũng thở dài.

Phiền lòng muốn chết.

Luôn cảm thấy gần đây, trong nhà ngoài nhà đều phải dựa vào ông ấy!

“Ông già, ông nói xem tiếp theo xử lý như thế nào? Vợ thằng cả căn bản cũng không trúng chiêu của chúng ta." Triệu Quế Phân lo nghĩ vô cùng.

Vương Thủ Thành cũng bực mình: "Bà không động não một chút? Đầu óc bà là củ khoai tây đấy à? Còn có, vợ thằng năm bà cũng phải trông coi một chút, đừng để nó quá tự tung tự tác. Trong nhà này, gần đây một ít chuyện bà cũng không quản được.

Còn muốn tôi phải hao tâm tổn trí.

Tôi là một người đàn ông, ở tuổi này nên hưởng phúc, bà không thể để tâm một chút sao?"

Triệu Quế Phân cũng muốn mắng người, nói thật dễ nghe, cũng không xem cả cái nhà này đều là kiểu gì.

Người này so với người kia đều khiến cho người ta bực mình, bà ta làm sao xử lý được?

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà trở về nhà, một lần nữa bắc nồi lên bếp, cả nhà ăn lót dạ trước, rồi mới đến nhà lớn ăn cơm tối.

Cơm tối không có gì ngon, nhưng lấy được chút hời của nhà ông Vương, một miếng cô cũng phải chiếm được, cho nên vẫn đến đây.

Một nhà Bạch Tú Tú được chia bốn quả trứng gà nước, dưới ánh mắt u oán của cả nhà, nghênh ngang trở về phòng.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, toàn bộ người trong thôn, không có ai là không dậy sớm.

Trần Kim Hoa thật sự đã đến thông báo với Bạch Tú Tú từ sớm, hôm nay không cần đến hiệp hội phụ nữ.

Nhà nào cũng phải chuẩn bị để chia lương thực .

Khoảng chừng sắp đến giờ, Vương Thủ Thành đã kêu gọi người trong nhà xuất phát.

Nhìn thấy Vương Thanh Hoà bế hai đứa nhỏ, còn dẫn theo Bạch Tú Tú cùng đi, trong lòng Vương Thủ Thành hoảng hốt.

Thằng cả thật sự không định bỏ lương thực cùng nhau!

Đều là vợ thằng cả làm ẫm ĩ lên, nếu không phải là bởi vì nó, sao có thể chứ?

"Thanh Hoà à, nhà ta cũng chưa tách ra, lương thực này mà tách ra, về sau hai người các con ăn cơm cùng người trong nhà cũng không tiện. Hơn nữa, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe." Vương Thủ Thành có ý định ngay tại lúc này khuyên anh một lần nữa.

Vương Thanh Hoà nhìn thoáng qua Vương Thủ Thành: "Cha, những năm này con đã kiếm đủ lương thực cho con và vợ con rồi. Chỉ là năm nay không muốn thêm vào trong nhà mà thôi. Cha muốn tính toán sổ sách những năm trước đây không? Nếu như muốn tính, vậy con cũng được."

"Mày là đồ bất hiếu, tính sổ sách gì chứ? Có gì để mà tính? Ông đây nuôi dưỡng mày đến lớn như vậy, mày hiếu thuận với ông đây một chút thì đã làm sao?" Vương Thủ Thành bị một câu của Vương Thanh Hoà làm cho nói toạc ra rồi.

Ông ấy chưa kịp mắng chửi xong, cả người đã cứng đờ rồi.

Ông ấy mắng chửi người ở đầu đường, vừa vặn hai anh em nhà họ Dương đi ngang qua.

Lúc này ánh mắt nhìn ông ấy, cũng vô cùng cổ quái.

Vương Thủ Thành lúng túng không thôi.

Đây quả thực là mất hết mặt mũi, tên nghiệp chướng này chắc chắn là cố ý.

Trên đường đi, ông ấy không tiếp tục lên tiếng nữa.

Chờ cả nhà đến rồi, hàng ngũ đã xếp được một đoạn rồi.

"Tú Tú, các cháu đã tới rồi à?" Lúc này Trần Kim Hoa cũng đang xếp hàng, chồng bà ấy phải phụ trách việc chia lương thực, người trong nhà bận làm việc, từ già đến trẻ, cũng chỉ có bà ấy đến thu xếp.

Bạch Tú Tú vừa vặn xếp hàng ở sau lưng bà ấy: "Thím Kim Hoa, nhà thím chỉ có một mình thím đến à?"

"Còn không à? Thím vừa mới nhờ hai thằng nhóc nhà họ Dương, để bọn họ lát nữa khiêng về nhà cho thím. Đúng rồi, lương thực nhà cháu thật sự sẽ tách ra à?" Trần Kim Hoa là vui thay cho Bạch Tú Tú, nhưng cũng lo lắng cha mẹ chồng cô càng quá đáng hơn.

Bạch Tú Tú gật đầu: "Phải tách ra, nếu không về sau không chừng sẽ nói không rõ được."

Phía trước, đại đội trưởng đã cầm bảng công điểm đến: "Mọi người, lương thực còn lại của thôn chúng ta đã được thống kê ra, công điểm cũng đã tính ra rồi. Bây giờ bắt đầu chia lương thực!"

Trong tay đại đội trưởng cầm sổ ghi công điểm, ông ấy cũng không nói quá nhiều, nhưng mà người dân trong thôn nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều.

Trần Tráng Thực nghe mọi người hoan hô, nghĩ năm nay được mùa, cũng yên lòng theo. Hôm qua lúc ông ấy tính công điểm xong thì cũng vui vẻ đến mức ngủ không được.

Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, ông ấy cũng đã bò dậy.

Năm nay lương thực được mùa, hạt giống cất trong kho hàng cũng tốt hơn năm ngoái, năm sau chắc chắn sẽ tốt hơn năm nay, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

“Năm nay đại đội chúng ta, cả ba thôn đều được mùa. Năm nay thôn chúng ta, trẻ nhỏ dưới mười tuổi, một đứa nhỏ được chia một trăm cân lương thực. Trẻ nhỏ từ mười tuổi trở lên và những người lớn tuổi trung bình một ngày kiếm được ba công điểm một năm được chia ba trăm cân. Những người lao động kiếm được từ tám đến mười công điểm một năm được chia sáu trăm cân. Lấy từ năm đến bảy công điểm, một năm bốn trăm cân. Công điểm năm nay của thôn chúng ta, một công điểm có thể đổi thành tám hào. Thôn chúng ta làm việc hai trăm bốn mươi ngày, nhưng mà người làm dưới bảy điểm chỉ tính trung bình một trăm năm mươi ngày. Mười điểm trung bình hai trăm ngày.”

Lúc nói ra những lời này, Trần Tráng Thực cảm thấy vô cùng tự tin.

Đi hỏi thăm hết tất cả các đại đội ở xung quanh xem, cũng không có thôn nào có thu hoạch tốt bằng thôn bọn họ.

“Số lượng lương thực mỗi người đều là cố định. Trong âm thầm mọi người muốn làm thế nào thì tôi không quan tâm, ở bên đại đội chúng tôi chia lương thực thì nhất định phải chia theo quy định. Bây giờ bắt đầu chia lương thực, đừng có sốt ruột, từng người một thôi. Cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không lãng phí thời gian của mọi người.”

Trần Tráng Thực thấy người trong thôn đều chen lấn muốn nhào lên trước, nhanh chóng la to, để tránh cho chen lấn làm bị thương nhau.

Đều là người cùng một thôn, nếu thật sự làm người khác bị thương, sau này có còn nhìn mặt nhau được nữa hay không?

Nếu nói sốt ruột thì hiện tại ông ấy là người sốt ruột nhất!

Dù sao thì hai thôn còn lại còn đang chờ ông ấy đi qua đó nữa.

“Thanh Hòa, anh canh chừng con cho cẩn thận, em đi qua đó giúp đỡ.” Bạch Tú Tú và Miêu Miêu còn phải giúp đỡ kế toán thẩm tra đối chiếu công điểm, như vậy thì có thể chia lương thực nhanh hơn.

Vương Thanh Hòa đồng ý.

Nhìn vợ mình đi đến đằng trước giúp đỡ, lúc ở nhà Tú Tú không làm việc, chờ anh về nhà anh thấy cô rất đẹp. Nhưng hôm nay cô đi ra ngoài làm việc, dáng vẻ tinh thần phấn chấn của cô cũng rất đẹp.

Thật đúng là nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

“Chị Tú Tú, chị đến rồi, em còn tưởng là chị sẽ đi xếp hàng không đến nữa chứ.” Miêu Miêu thấy cô đến, vô cùng kích động.

Việc này rất rườm rà, một mình cô ấy giúp đỡ kế toán Uông, khó tránh khỏi sẽ có chút sai sót.

Hai người cùng nhau làm thì có thể giảm thiểu sai lầm.

Trong đám người, Chu Kiều Kiều đứng ở bên cạnh chồng mình, thấy Bạch Tú Tú ở đằng trước, tức giận đến mức bấu chặt móng tay vào cánh tay của Vương Thanh Kỳ.

“Shh… Vợ à, em làm cái gì thế?” Vương Thanh Kỳ đang nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mốt đi báo danh làm việc, bị vợ bấu chặt như thế, đau đớn lấy lại tinh thần.

Chu Kiều Kiều cũng không hé răng, thu tay lại.

Nếu không có Bạch Tú Tú thì công việc ở hiệp hội phụ nữ này chắc chắn là của cô ta.

Vậy hiện tại người đứng ở đằng trước chủ trì công việc chính là cô ta rồi.

Chuyện quang vinh như thế, vốn dĩ phải để cô ta làm mới đúng.

Trong thôn Hạ Hà có hơn ba trăm hộ gia đình, nhưng mà đại đội tổ chức rất nhiều người phụ trách chia lương thực.

Chỉ trong chốc lát đã chia đến lượt Vương Thanh Hòa.

“Năm nay hai vợ chồng son nhà cháu không lãnh chung với cả gia đình à?” Trần Tráng Thực nhìn Vương Thanh Hòa, thấy anh còn đang ôm hai đứa nhỏ, vỗ nhẹ lên cánh tay anh.

“Trong thôn chúng ta, cháu là một trong số những người làm việc giỏi giang nhất.”

Advertisement
';
Advertisement