Vụ án cưỡng h.i.ế.p của Tô Y Điềm còn chưa xét xử, bên phía Thường Tiểu Hi lại xảy ra chuyện.
Cực chẳng đã, Tô Y Điềm đành phải ở lại nha môn một đêm.
Dù không chứng kiến tận mắt nhưng Tô Y Điềm vẫn nắm bắt được chút ít tin tức.
Nghe nói lúc nha binh đến nơi, Thường Tiểu Hi chỉ còn vài tia hơi thở trên mặt đất, quần áo đã cởi ra một nửa, chỉ còn mỗi cái yếm màu đào trên người.
Bên cạnh là túi da đựng nước có chứa mê dược và một đĩa bánh còn ăn dở.
Khương Cẩm Hoa gào khóc đến khản cả cổ, nắm lấy cổ áo của người ở nha môn, ra sức kêu oan, đòi bọn họ phải tìm ra thủ phạm.
Quan phụ mẫu đau hết cả đầu lệnh cho nhóm Mã Khả điều tra xung quanh, lúc này lại nhận được một bức thư mật báo.
Chẳng biết bên trong viết cái gì, chỉ thấy mặt mũi ông ta tái mét không còn giọt máu, run rẩy đốt vội mảnh giấy rồi trợn mắt vểnh râu hét lớn.
“Điêu phụ to gan, đã âm mưu hãm hại người lành, còn dám lớn tiếng kêu oan.”
Khương Cẩm Hoa ngỡ ngàng, vội vàng khóc toáng lên: “Không có, dân phụ không có, oan quá đại nhân ơi.”
“Còn dám già mồm cãi láo, có người tố cáo đã nhìn thấy Thường Tiểu Hi, nữ nhi của ngươi lén lút đi mua mê dược, túi da này cũng do ả tự tay làm, động cơ và bằng chứng phạm tội rõ rành rành, còn gì để biện giải nữa hả?”
“Đúng là một cặp mẹ con cực phẩm, trong đầu chỉ biết tính toán dùng mưu hèn kế bẩn để cưỡng ép dân lành, người đâu, đưa hết vào nhà lao cho ta, bắt chúng khai ra cho bằng hết thì thôi.”
Với hiện trường và bức mật thư tố cáo vạch trần tội trạng của Thường Tiểu Hi, việc thẩm tra lại vụ án của Tô Y Điềm cũng không còn cần thiết nữa, quan phủ ngay lập tức nhận định lời khai của Chu Phóng là có thật, Khương Cẩm Hoa chắc chắn đã cấu kết với hắn ta làm chuyện xằng bậy.
Đây mới chính là mục đích thật sự của Tô Y Điềm.
Trấn Thạch Đầu chỉ là một trấn nhỏ lẻ, quan phủ nơi đây trước nay chủ yếu toàn tiếp nhận mấy vụ cỏn con như tranh cãi, đánh nhau, mất gà mất vịt…
Khương Cẩm Hoa lại mang danh là trưởng bối của Tô Y Điềm, cho dù xảy ra chuyện gì thì nha môn cũng chỉ coi như xử lý chuyện trong nhà, hoàn toàn không muốn xử phạt triệt để.
Mà nếu đã như vậy, thì muôn đời Tô Y Điềm cũng không thoát được khỏi nanh vuốt của đám người nhà họ Thường tham lam vô độ kia.
Thậm chí còn mang tiếng xấu, điêu ngoa đanh đá, bất kính với bề trên.
Cho nên lần này Tô Y Điềm phải làm thật mạnh tay, kéo cả Tiêu Cảnh Hoằng vào cuộc.
Với thân thế và địa vị của hắn, cho dù Khương Cẩm Hoa và Thường Tiểu Hi chưa kịp ra tay thì chắc chắn vẫn phải nhận về một án phạt thật nặng.
Tô Y Điềm đã tính toán hết thảy, nếu Tiêu Cảnh Hoằng có muốn tìm nàng tính sổ, hẳn là hắn sẽ nhận được tin tức về việc Tô Y Điềm bị người ta cưỡng bức, giờ này đang ngồi ở nha môn chờ xét xử.
Tiêu Cảnh Hoằng trốn đông trốn tây, chủ yếu là không muốn để các phe phái khác tìm thấy mình trước tiên.
Vì vậy, khi đã bị lộ tung tích, hắn bắt buộc phải thay đổi kế hoạch, cùng ám vệ rời khỏi trấn Thạch Đầu ngay lập tức, làm gì còn thời gian mà để ý đến một nhân vật nhỏ nhoi là Tô Y Điềm nữa đây.
Cứ như thế, sau sự kiện hôm nay, Tô Y Điềm không những rút lui an toàn mà còn thoát ly khỏi con đường đau khổ của kiếp trước.
Đúng như dự đoán, Thường Tiểu Hi bị đánh một chưởng rất nặng, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, hai bàn tay cũng bị đập nát, giờ đây không chỉ thành người tàn phế, có khi chẳng sống được bao lâu.
Khương Cẩm Hoa bị phạt đánh năm mươi trượng, còn bị lưu đày cùng với Chu Phóng.
Thường Chấn nhận được tin sợ c.h.ế.t khiếp, ngay trong đêm vội vàng gom bạc dắt Thường Triết và mẫu thân của mình chạy trốn vì sợ bị liên lụy.
Bỏ mặc Thường Tiểu Hi nằm bẹp dí trên giường bệnh không ai chăm sóc.
Còn Tô Y Điềm lúc này đã hoàn thành việc bán nhà bán đất, thu gom được một số tiền kha khá, bắt đầu trù tính kế hoạch tương lai của bản thân.
Nàng nhớ rõ thời điểm này Vệ giáo úy ở Diễn Châu đang tuyển quân. Sau đó trong một trận phục kích quân phiến loạn mà thành danh, những binh lính dưới trướng cũng đồng loạt được phong quan tấn chức.
Không bỏ lỡ cơ hội, nàng nhanh chóng hối thúc Mã Khả lên đường đi đến Diễn Châu để đăng ký gia nhập quân ngũ.
“Trấn Thạch Đầu dù sao cũng chỉ là một nơi hẻo lánh, có cố gắng cả đời ở đây thì cũng chẳng khá hơn là bao. Chẳng lẽ chàng cam tâm cả đời làm một nha binh. Chi bằng chúng ta đi đến Diễn Châu lập nghiệp. Chàng giỏi võ như vậy, chỉ cần một lần lập công ở nơi sa trường là có thể mang về vinh quang cho cả dòng họ. Về mẫu thân của chàng thì không phải lo, tay nghề thêu thùa may vá của ta tốt lắm, chắc chắn sẽ có đất dụng võ. Chỉ cần chàng không cô phụ tấm lòng của ta thì ta sẽ trở thành bến đỗ của chàng.”
Mã Khả cũng nghe bùi tai lắm, chỉ là phận làm con cần phải có sự đồng ý của phụ mẫu, nên có chút chần chừ, chưa dám ra quyết định vội.
“Nàng cho ta mấy hôm để ta về bẩm lại với mẫu thân, sau đó sẽ thu dọn cùng nàng đi Diễn Châu nhé.”
Tô Y Điềm gật đầu, trong lòng chắc mẩm chuyến đi đến Diễn Châu chỉ là sớm hay muộn mà thôi, sau này nàng sẽ có một gia đình của riêng mình.
Chỉ là không ngờ người tính không bằng trời tính.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Chuyện Tô Y Điềm bị Chu Phóng cưỡng h.i.ế.p ở đình Hạnh Ngộ đã lan tràn khắp trấn Thạch Đầu.
Ban đầu Tô Y Điềm không quá lo lắng, đêm đó Mã Khả là người chứng kiến tất cả, chỉ cần y tin tưởng mình vẫn còn trong sạch thì nàng không cần thiết phải quan tâm đến những lời bàn tán bên ngoài.
Nhưng không ngờ, chướng ngại lớn khó khăn nhất lại không phải đến từ Mã Khả mà là mẫu thân của y.
Vừa nghe nói Tô Y Điềm y phục xộc xệch rách nát, trải qua một đêm dữ dội với Chu Phóng ở đình Hạnh Ngộ, cho dù có giải thích đến mức nào, bà cũng không chịu để vào tai, ra sức phản đối quyết liệt chuyện của hai người.
Bà nói Tô Y Điềm có thể đẩy trưởng bối trong nhà vào lao ngục, đây có thể gọi là tội bất hiếu.
Đã vậy nàng còn chung chạ với nam tử xa lạ một đêm, thân thể có chắc còn có thể gọi là trong sạch hay không?
Tâm thân đều dơ bẩn, làm sao có thể trở thành một con dâu tốt.
“Ta nói con nghe, Tiếu Tiếu có chỗ nào thua kém nàng ta, vừa đẹp người đẹp nết, gia cảnh lại không tồi, trước nay cũng chưa từng có bất kỳ điều tiếng gì, tại sao con cứ nhất quyết phải cưới Tô Y Điềm kia? Nó từ nhỏ đã mồ côi, không ai dạy dỗ, tính tình ương ngạnh, ngay cả dì của nó mà nó cũng tống vào tù thì nó có coi chúng ta ra gì…”
“Với lại, con thực sự tin tưởng nó không có gì với gã họ Chu ư? Nếu không thì tại sao nó lại đồng ý đi đến đình Hạnh Ngộ với Khương Cẩm Hoa chứ. Họ Khương đó đâu phải mới như thế ngày một ngày hai, bao nhiêu năm nay mụ ta đã huênh hoang như thế, suốt ngày đòi gả Tô Y Điềm đi để lấy gia sản của nó, cả trấn Thạch Đầu này ai cũng biết, chẳng lẽ Tô Y Điềm bỏ qua được sao?”
Dù gì cũng là mẫu thân của mình, Mã Khả không thể không nghe, nhưng cả ngày đều bị những lời nói này của bà dày vò tâm trí, rốt cục đến bản thân y cũng bắt đầu tự nghi ngờ.
Phải chăng Tô Y Điềm quả thật đã thất thân với Chu Phóng nên mới vội vàng muốn gả cho mình.
Bên này Tô Y Điềm không hề biết được những suy nghĩ lệch lạc ngấm ngầm như cơn sóng trào của Mã Khả, nàng chỉ một lòng lo lắng thu vén tiền bạc để tích trữ cho hành trình sắp tới.
Nhìn cái tráp nặng tay, bên trong toàn bạc trắng và ngân phiếu, Tô Y Điềm vui vẻ nhón lấy một thỏi, muốn lên trấn mua ít khúc vải may quần áo mới cho huynh đệ Mã Khả và mẫu thân của y, tiện thể sắm thêm đôi chăn bông và gối mềm để người lớn tuổi cảm thấy thoải mái trên đường đi.
Lần gặp trước, thái độ mẹ của Mã Khả không quá thân thiện, mấy ngày nay nàng cũng không gặp được y, nhân cơ hội này mang chút quà sang biếu, tạo dấu ấn tốt cũng là chuyện nên làm.
Vừa cầm làn trúc quẹo vào ngõ nhỏ vắng người, giữa làn khói mỏng mênh m.ô.n.g của bếp lò đang thổi lửa, Tô Y Điềm liền thấy bóng dáng cao lớn vững chắc của Mã Khả đang đứng bên cạnh một nữ tử trẻ tuổi.
Tô Y Điềm biết nàng ta, là Lâm Tiếu Tiếu của nhà làm đậu hũ, cũng là thê tử của Mã Khả ở kiếp trước.
Nỗi bất an dâng lên trong lòng, nàng rón rén lại gần, ghé sát tai vào vách tường nghe ngóng.
“Thật ra… ta dự định đăng ký nhập ngũ ở Diễn Châu, không tính ở lại nơi này…” Giọng nói của Mã Khả vang lên ngập ngừng.
Lâm Tiếu Tiếu cười hiền lành, bẽn lẽn cầm lấy ống tay áo của y, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng không thành vấn đề, nếu đã gả cho chàng, chúng ta là phu thê, chàng đi đến đâu thì ta theo đó. Về mẫu thân trong nhà, ta có thể đảm đương chăm sóc được, chàng cứ yên tâm hành quân.”
Những lời này y đúc như những gì Tô Y Điềm đã nói với Mã Khả mấy ngày trước.
“Hôm qua mẹ của chàng đã dẫn bà mai qua nhà thăm hỏi, cũng đề cập đến chuyện này rồi. Cha mẹ của ta đều không có ý kiến gì cả, chỉ cần nạp đủ sính lễ thì ta liền có thể theo chàng đến Diễn Châu rồi.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Mã Khả mím môi, nhìn Lâm Tiếu Tiếu đang vui vẻ hoa chân múa tay vẽ ra một tương lai đẹp đẽ của bọn họ, đôi mắt lấp lánh như sao.
Trong lòng y lại nhảy lên một dáng hình nhỏ nhắn khác đang ân cần dặn dò mình.
“Mẫu thân của ta… mẫu thân đã đưa bà mai sang nhà nàng rồi à?” Trong lời nói thốt ra có chút mơ hồ.
“Đúng thế, hai bên cũng đã bàn xong sính lễ và của hồi môn cho ta mang theo rồi, mọi thứ rất thuận lợi.”
“Vậy… vậy là được rồi, để ta về bàn bạc với mẫu thân tiếp.” Mã Khả ậm ừ nói, cũng không phản bác lời nào, dường như đã nhận mệnh.
Nghe đến đây Tô Y Điềm đột nhiên thấy buồn cười, cũng cảm thấy không cần thiết phải ở lại nơi này thêm nữa.
Nhìn thái độ của Mã Khả, hẳn là y cũng đã chấp nhận mối hôn sự này rồi.
Dù sao Mã Khả trước nay nổi tiếng là đứa con nhị thập tứ hiếu, nếu không thì y đã cứng rắn phản đối chuyện mẫu thân đưa bà mai qua nhà người ta dạm hỏi mà chưa thông qua ý kiến của mình.
Đến lúc này Tô Y Điềm tự hỏi, có phải cũng những thứ ông trời đã sắp đặt rồi, nàng có làm cách mấy cũng không thể thay đổi không?
Như việc chạm trán Tiêu Cảnh Hoằng ở trấn Thạch Đầu.
Hay việc gả cho Mã Khả.
Tất cả đều không như mong muốn của Tô Y Điềm.
Nhìn quan căn nhà đã chẳng còn chút đồ đạc nào. Tô Y Điềm nhẩm đếm số bạc mình có trong người, sau đó buộc chặt vào ngực, thay xiêm y thoải mái, lặng lẽ thuê một chiếc xe ngựa để sáng sớm hôm sau lên đường rời khỏi trấn Thạch Đầu.