Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Mặt trời còn chưa xuống núi, Tô Y Điềm đã bị tiếng ồn ào ngoài cổng khiến đinh tai nhức óc.

Khương Cẩm Hoa tay chống nạnh, ánh mắt dò xét nhìn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, sau đó sồng sộc đi vô gian phòng ngủ phía trong, lục tung rương quần áo của Tô Y Điềm lên, lôi ra một bộ thanh y ưu nhã có vẻ mới, ném vào người Tô Y Điềm, cất giọng ra lệnh.

“Mặc cái này rồi vấn tóc điểm trang gọn gàng vào cho ta, lát nữa theo ta đến đình Hạnh Ngộ gặp người nhà họ Chu một chuyến.”

Dừng một lát, Khương Cẩm Hoa nheo mắt nhìn Tô Y Điềm, gương mặt lộ ra vẻ tham lam dữ tợn như thế ngay lập tức đã có thể ôm trọn gia sản của nàng: “Ngươi xem, người làm trưởng bối như ta đối xử tốt với ngươi biết nhường nào, đích thân tìm kiếm một mối hôn sự tốt cho ngươi thế kia mà.”

Tốt cái cứt chó.

Tô Y Điềm thầm chửi thề trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu sầu não nghe theo.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng, Khương Cẩm Hoa có chút ghét bỏ hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.

Trong phòng ngủ nhỏ có một lối đi tắt đến sân chung phía sau của hai giang nhà đông tây.

Tô Y Điềm gỗ nhẹ ba tiếng lên cửa gỗ: “Tối nay ta không ở nhà, phải ra ngoài một chuyến với dì ta. Làm phiền ngươi lát nữa giúp ta kiểm tra ruộng lúa đã gặt xong chưa. Túi nước cùng bánh khoai mì ta đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, lát nữa ngươi cứ cầm đi là được.”

Nói xong lại đặt khay xuống dưới đất, bên trên còn viết một mảnh giấy nhắn nhỏ.

Xong hết, Tô Y Điềm mới khoan thai bước ra ngoài, lẳng lặng nhìn Khương Cẩm Hoa hai tay xách hai con gà béo múp vừa mới bắt trong sân nhà nàng, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

“Đi thôi.”

Đình Hạnh Ngộ nằm bên bờ hồ, dưới tán cây đa cổ thụ lão làng nhất trong trấn Thạch Đầu.

Ban ngày nơi đây luôn dập dìu nam thanh nữ tú tìm vui, đặc biệt là vào những dịp lễ hội.

Nhưng thời điểm hiện tại đang là đầu năm giá lạnh, cái rét căm căm khiến không ít người chùn chân không muốn đi ra ngoài, cho nên những ngày này chỉ cần trời trở tối, nơi đây sẽ biến thành dáng vẻ hiu quạnh tiêu điều.

Khương Cẩm Hoa hẹn Chu Phóng gặp mặt Tô Y Điềm ở đây là có dụng ý hết thảy.

Chu Phóng là tên nóng nảy, lại ham mê tửu sắc, đã gần hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa có nổi một đời vợ, trong lòng lúc nào cũng hừng hừng lửa đốt.

Gặp một Tô Y Điềm mềm mại thướt tha, thế nào cũng không nhịn được tà tâm trong lòng.

Khương Cẩm Hoa sắp xếp cuộc hẹn ở nơi này cũng là để thuận lợi cho Chu Phóng hành sự.

Có Khương Cẩm Hoa là trưởng bối của Tô Y Điềm, lại được bà ngầm cho phép, đêm nay hắn ta chắc chắn không buông tha cho nàng.

Gạo đã nấu thành cơm, Tô Y Điềm gian dâm với người ta ở đình Hạnh Ngộ, chỉ có thể bấm bụng gả cho Chu Phóng với tư cách phụ nữ thất tiết, càng không được làm lễ cưới hỏi đàng hoàng.

Mà Khương Cẩm Hoa có thể vì chuyện này mà ngang nhiên vét sạch tài sản của nàng với lý do để bồi thường danh dự và tinh thần cho con cháu của nhà họ Khương.

Đúng là nhất cử lưỡng tiện, Chu Phóng khi không lấy được vợ mà không cần phải bỏ ra bất kỳ một xu nào để cưới hỏi.

Khương Cẩm Hoa vừa có tiền, lại có thể bôi nhọ danh dự của Tô Y Điềm, khiến nàng vạn kiếp bất phục.

Mưu kế này đủ độc ác.

Tô Y Điềm nắm vạt váy, vữa bẽn lẽn, vừa sợ sệt bước vào bên trong chái nhà đã được thắp nến sáng trưng.

Chu Phóng vừa nhìn thấy Tô Y Điềm thì hài lòng vô cùng, hai bàn tay thô to đen đúa xoa vào nhau đầy thèm thuồng, hàm răng ố vàng nhe ra cười hềnh hệch một tiếng lấy lòng.

“Tiểu mỹ nhân này ta thực là hài lòng, ngày mai nhất định sẽ cho bà mai đến nhà hỏi cưới nàng.”

Tô Y Điềm giả vờ giãy nảy lên, gọi với theo Khương Cẩm Hoa đang lùi lại phía sau, muốn đóng cửa gỗ lại: “Dì à, dì đừng đi, đừng bỏ lại con mà, con không gả cho người này đâu.”

Nhưng Khương Cẩm Hoa chỉ trưng một vẻ mặt âm hiểm nhìn nàng một cái rồi quát lên: “Đây là số kiếp của ngươi, nhận mệnh đi.”

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Tô Y Điềm khóc toáng lên, đập rầm rầm vào cánh cửa gỗ đã đóng im lìm, sau đó lại vội vàng tránh đông né tây, để Chu Phóng không bắt được mình.

Trước khi đến đây, Chu Phóng đã uống rượu, giờ này trong lồng n.g.ự.c đã phừng phừng lửa nóng, càng ra sức muốn bắt Tô Y Điềm làm chuyện dâm dục.

“Không được qua đây, ngươi không được qua đây…!!!” Vừa nói, Tô Y Điềm vừa ra sức giãy dụa kịch liệt, ngoại bào trên người cũng bị nàng vô tình hay cố ý xé rách mấy đường, trông vô cùng thê thảm.

Tất nhiên, để đề phòng trường hợp này, Tô Y Điềm đã mặc đên hai lớp áo bên trong, cho nên nhìn có vẻ như váy xống đã xộc xệch nhưng lại không hề lộ ra chút da thịt nào.

Hành động của Tô Y Điềm đã kích thích sự bạo lực trong lòng Chu Phóng, hắn ta bây giờ không khác gì một con thú chỉ muốn phát tiết, ra sức nhào lên trên người Tô Y Điềm, muốn đè nàng xuống đất.

Rầm.

Cánh cửa gổ văng ra, gãy làm đôi.

Mã Khả dắt thêm hai nha binh đến, nhanh chóng lôi Chu Phóng ra, đ.ấ.m cho hắn hơn một chục cú vào mặt đến ứa máu.

“Dám cưỡng h.i.ế.p dân lành, không coi vương pháp ra gì.”

Chu Phóng la oai oái, gào thét ra vẻ vô tội: “Không có, ta không có, nàng ta là thê tử tương lai của ta, do chính Khương Cẩm Hoa dẫn đến, nói là muốn gả cho ta…”

“Nói láo, đã muốn hỏi cưới thì phải có bà mối đến nhà gửi thiếp canh, làm gì có chuyện đêm hôm khuya khoắt gặp mặt nơi đình làng, còn xé áo xé quần của cô nương nhà người ta.” Một nha binh bất bình lên tiếng.

“Đúng mà, là dì của nàng dắt đến đây…” Chu Phóng hét lên.

“Không có, ta không có quen biết Chu Phóng, mọi người có thể lên trên trấn hỏi thăm, từ trước đến nay ta còn không nói chuyện với hắn ta một câu, sao có thể hẹn gặp mặt được chứ…” Tô Y Điềm nặn ra vài giọt nước mắt, trong đáng thương vô cùng.

“Ngươi còn dám xảo biện, đứng lên, theo đi về nha môn, tội cưỡng h.i.ế.p dân nữ nhà lành không nhẹ, ngoài việc bị đánh cho tàn phế thân dưới thì sẽ bị đi lưu đày năm nay tại mỏ khai thác đá, người cứ chờ đó.” Mã Khả trợn mắt đe dọa.

Chu Phóng biết chuyện này không thể giấu giếm, vội vàng trưng ra bằng chứng Khương Cẩm Hoa muốn bán Tô Y Điềm cho hắn làm vợ với giá mười lượng bạc.

“Giấy trắng mực đen ở đây, ta không có nói dối, đúng là Khương Cẩm Hoa đã hứa gả Tô Y Điềm cho ta.”

Vừa dứt lời, Tô Y Điềm hét lên ngã ngồi xuống đất ra chiều vô cùng uất hận: “Cái này… cái này còn không phải buôn người trắng trợn hay sao. Ta dù mất cha mất mẹ nhưng là người dân lương thiện, không phải người phạm trọng tội, càng không mang nô tịch trên người, làm sao dì ta có thể ngang nhiên bán ta cho ngươi với mười lượng bạc được chứ. Ngươi nói dối!!!”

Chu Phóng thấy Tô Y Điềm cuồng loạn như không muốn chấp nhận sự thật, hắn ta cắn răng kể tất tần tật mọi chuyện, kể cả việc Khương Cẩm Hoa là người đưa ra chủ ý sẽ dắt Tô Y Điềm đến đình Hạnh Ngộ để Chu Phóng dễ dàng ra tay xâm hại nàng, từ đó có thể dễ dàng ép buộc nàng phải nhắm mắt đưa chân, gả cho hắn ta.

“Không ngờ lại có người độc ác đến như vậy, dù gì cũng là cháu ruột của mình mà bà ta vẫn có thể đang tâm hãm hại cho được.” Một nha binh cảm khái.

Đoàn người vừa áp tải Chu Phóng đến nha môn, bên ngoài lại vang lên tiếng hét thất thanh của Khương Cẩm Hoa.

“Cứu với, cứu con gái của ta với!!!”

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Tô Y Điềm nhìn dáng vẻ hoảng hốt đến mức thất kinh hồn vía của Khương Cẩm Hoa, biết là kế hoạch của mình bên kia cũng đã thành công tốt đẹp.

Không phải Thường Tiểu Hi si mê Tiêu Cảnh Hoằng đến phát rồ sao, vậy thì nàng sẽ tặng cho ả ta một cơ hội.

Tô Y Điềm tính toán hết thảy, đợi Khương Cẩm Hoa bên này ra tay với mình, nàng ta cũng lừa gạt Tiêu Cảnh Hoằng một phen.

Trước đó Thường Tiểu Hi đã đe dọa Tô Y Điềm phải giúp mình có được Tiêu Cảnh Hoằng.

Tốt lắm, nàng cầu còn không được.

Trong túi da chứa nước Tô Y Điềm đã bỏ một ít mê dược vào trong đó.

Mê dược là do Thường Tiểu Hi mua, túi da cũng là nàng ta tự may lấy.

Việc Thường Tiểu Hi suốt ngày chạy qua nhà Tô Y Điềm cũng có rất nhiều người chứng kiến.

Tô Y Điềm không sợ Thường Tiểu Hi sẽ cung khai ra nàng.

Trong lúc Tô Y Điềm cùng Khương Cẩm Hoa đi đến đình Hạnh Ngộ thì bên này Thường Tiểu Hi cũng đã lén lút theo sau Tiêu Cảnh Hoằng đi đến nhà tranh dựng tạm bên cạnh ruộng lúa.

Nếu Tiêu Cảnh Hoằng trúng mê dược, để cho Thường Tiểu Hi làm loạn, với tính cách của hắn, không sớm thì muộn, Thường Tiểu Hi sẽ c.h.ế.t mất xác.

Còn nếu Tiêu Cảnh Hoằng không trúng mê dược thì sao?

Vậy thì càng tốt.

Ngay khi phát hiện Thường Tiểu Hi muốn bẫy mình, Tiêu Cảnh Hoằng sợ là sẽ ra tay xóa sổ nàng ta ngay tại chỗ.

Đừng nhìn vẻ ngoài nho nhã có phần lạnh nhạt của Tiêu Cảnh Hoằng mà nghĩ hắn ôn nhu dễ chịu.

Thật ra Tiêu Cảnh Hoằng là một tên điên khát m.á.u và tàn nhẫn vô cùng.

Một khi đã chạm vào giới hạn của hắn, thứ mà hắn suy nghĩ chỉ là làm thế nào để khiến đối phương đau đớn nhất trước khi bước vào quỷ môn quan.

Nhìn Khương Cẩm Hoa sợ hãi đến tím tái mặt mày thế kia, hẳn là Thường Tiểu Hi đã gặp chuyện rồi.

Đừng trách Tô Y Điềm nàng độc ác, bao năm nay nàng đã chịu đựng sự giày vò của bọn họ.

Nếu chỉ là những lời mỉa mai mắng nhiếc bình thường, nàng sẽ nhẫn nhịn.

Ai bảo bọn họ dám tính kế nàng, còn muốn nuốt sạch gia sản của nàng, âm mưu khiến nàng sống không bằng chết.

Vậy thì nhận lãnh hậu quả đi.

Còn Tiêu Cảnh Hoằng, khoảng thời gian chung chạ với hắn khiến Tô Y Điềm thực chán ngán lắm rồi.

Nàng không muốn kéo dài thêm được nữa.

Nhân cơ hội này để Tiêu Cảnh Hoằng tự bại lộ thân phận ở trấn Thạch Đầu, cho ám vệ ra tay đón hắn về kinh thành đi.

Như vậy nàng cũng không cần phải chìm trong cơn ác mộng mỗi đêm.

Duyên phận của cả hai người kiếp này cắt đứt tại đây.

 

Advertisement
';
Advertisement