Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Đang chăm chú hoàn thành những đường kim cuối cùng cho bức uyên ương hồ điệp trên bộ hỉ phục của mình, ngoài cổng đã vang lên âm thanh ồn ào huyên náo.

Khương Cẩm Hoa như một mụ chanh chua xách váy hùng hổ xông vào sân nhà của Tô Y Điềm, giọng hằm hừ: ‘Được lắm, Tô Y Điềm, con nhỏ này mày nghĩ là nhà họ Khương c.h.ế.t hết rồi hay sao để cho mày muốn làm gì thì làm à?”

Tô Y Điềm điềm tĩnh đặt khung thêu xuống bàn, đon đả đứng lên cúi đầu chào: “Dì à, có chuyện gì khiến dì không vui vậy?”

Khương Cẩm Hoa liếc mắt nhìn quanh một vòng nhà, thấy bộ hỉ phục còn đang thêu dang dở trên bàn, ngay lập tức vồ lấy ném vào mặt Tô Y Điềm.

“Cái này là cái gì hả? Mày âm mưu cái gì, đừng tưởng tao không biết, mày là người nhà họ Khương, không có phụ mẫu dưỡng dạy thì vẫn còn tao là trưởng bối, mọi chuyện của mày đều phải do tao định đoạt. Muốn tự mình định hôn hả, trừ khi đem hết tiền bạch và khế ước nhà đất ra đây thì tao cho mày đi.”

Đúng là lòng tham vô đáy, nghe Thường Tiểu Hi thẽ thọt vài câu đã không nhịn được mà bộc lộ dã tâm của mình rồi.

Tô Y Điềm giả vờ hốt hoảng ôm lấy bộ hỉ phục vào lòng: “Ấy dì ơi, dì có tức giận thì cứ trút vào con đây, đừng làm hư hại bộ váy này chứ, nếu không Tiểu Hi đã giận con lắm đấy.”

Nói đây đây, vẻ mặt lộ ra chút sợ sệt.

Khương Cẩm Hoa trợn mắt chỉ vào bộ hỉ phục đã dúm dó trên tay Tô Y Điềm, bán tín bán nghi nói: “Cái này… ngươi làm cho Tiểu Hi nhà ta?”

“Đúng vậy, Tiểu Hi chưa nói với dì hay sao, muội ấy đã có người trong lòng rồi, còn tính toán đến chuyện thành thân với người ta nữa mà, cho nên con quyết định may một bộ hỉ phục tặng cho muội ấy.”

“Có chuyện đó sao, thế mà ta lại nghe Tiểu Hi nói rằng ngươi lén gia đình thông đồng với nam nhân khác bên ngoài đấy.” Khương Cẩm Hoa chống nạnh hằm hè.

“Ôi chao, dì là trưởng bối duy nhất của nhà họ Khương, con có làm gì cũng không qua mắt được dì, nhưng mà con với chàng ấy…”

Tô Y Điềm tính toán trong lòng, Khương Cẩm Hoa nãy giờ chỉ giơ tay chửi đổng, điều đó chứng tỏ Thường Tiểu Hi cũng không nói rõ với bà ta người đàn ông của Tô Y Điềm là ai.

Dù gì Mã Khả coi như cũng nằm trong biên chế của nha môn, trước mặt mọi người hai chúng ta đều hữu lễ có thừa, nếu Thường Tiểu Hi hớ hênh điều gì, không bằng không chứng mà bôi nhọ người khác, nếu kéo đến công đường nhẹ thì phạt trượng, nặng có khi còn đi tù cũng nên.

Mà từ đầu đến cuối đều là Tô Y Điềm nói nhăng nói cuội với Thường Tiểu Hi mỗi khi hai tiểu cô nương ngồi tâm sự riêng với nhau.

Thường Tiểu Hi có chân mệnh thiên tử trong lòng, Tô Y Điềm đương tuổi thiếu nữ hoài xuân, chẳng lẽ không được.

Khương Cẩm Hoa híp mắt quan sát vẻ mặt cuống quýt của Tô Y Điềm, trong lòng đã tám chín mười phần tin tưởng những lời nữ nhi nhà mình nói, gương mặt nở nụ cười dữ tợn.

“Muốn tự do yêu đương thì từ bỏ hết gia sản tiền bạc, ta sẽ đồng ý viết thiếp canh cho ngươi. Còn không thì ngoan ngoãn ngồi chờ gả ra ngoài cho ta.”

“Đừng mà, dì ơi, sao dì nỡ lòng nào đối xử với con như vậy. Toàn bộ nơi này không chỉ là của nả do phụ mẫu mất sớm để lại mà con là tiền mồ hôi nước mắt bao nhiêu năm nay con cặm cụi tích lũy. Dì thương tình thành toàn cho con đi được không?”

Thấy Tô Y Điềm mắt mũi lem nhem khuỵu xuống gào khóc thương tâm, Khương Cẩm Hoa đắc ý lắm.

Thời nay coi trọng đạo hiếu lễ nghĩa cấp bậc, gia đạo không nghiêm thì lấy gì trị quốc. Cho nên con cháu trong nhà không thể nào cãi lời trưởng bối.

Huống chi Khương Cẩm Hoa trong trấn Thạch Đầu nổi tiếng là điêu ngoa, người nhà họ Thường cũng rặt mỗi phường già mồm cãi láo. Không có bao nhiêu người muốn dây vào bọn họ.

Cho dù biết rõ Khương Cẩm Hoa chèn ép cháu gái ruột duy nhất còn lại của tỷ tỷ ruột thịt, nhưng ai nấy đều chỉ dám mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Bởi vậy mà Khương Cẩm Hoa càng thêm càn quấy, ngang nhiên muốn chiếm đoạt hết toàn bộ gia sản của nhà họ Khương mới hài lòng.

Bà ta đã lên kế hoạch cả rồi, chỉ gần gả Tô Y Điềm cho tên đổ phân Chu Phóng, họ hàng bên đằng nội của nhà họ Thường, thì không chỉ căn nhà và mảnh đất đằng sau sẽ thuộc về mình mà bà còn có thể thuận lợi đòi một khoản tiền sính lễ của Tô Y Điềm.

Tên đó nổi tiếng là thô lỗ cục cằn, lại thích động chân động tay với nữ tử, Tô Y Điềm gả qua đó ắt không có lối thoát, chỉ có thể cả đời bị giam cầm trong chái bếp nhà họ, còn cơ hội để trở về ầm ĩ với bà ta và Thường Tiểu Hi sao?

“Đừng có năn nỉ, vô ích thôi. Hôn sự của ngươi ta đã tính toán xong xuôi cả rồi. Mấy hôm nữa ngươi lo ăn diện điểm trang để ta dắt qua bên đó gặp mặt.”

Nói xong câu này, Khương Cẩm Hoa sảng khoái quay người bỏ đi.

Thấy bóng dáng mập mạp của đối phương đã khuất sau rặng tre, lúc này Tô Y Điềm mới đứng dậy, lau sạch gương mặt dính đầy bụi bặm.

Kiểu này có vẻ Khương Cẩm Hoa đã quyết định ra tay rồi.

Hừ, muốn tính kế với nàng, phải xem bọn họ có khả năng đó hay không đây.

Chờ đi, xem nàng chơi c.h.ế.t đám người sống chó này.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

***

Năm mới đã đến, mặc dù công việc thêu thùa may vá thuê của Tô Y Điềm rất tốt, nhưng nàng vẫn không quên trong nhà còn một mảnh ruộng đang canh tác đã đến kỳ thu hoạch.

Vì vậy dạo gần đây Tô Y Điềm hay đi sớm về khuya, chỉ để lại Thường Tiểu Hi chạy qua nhà chăm lo bếp núc, điều này khiến Tiêu Cảnh Hoằng không khỏi bực dọc.

Cho đến khi mặt trăng đã leo đến gấp ba ngọn sào tre, thấy Tô Y Điềm lững thững vác cuốc trở về nhà, Tiêu Cảnh Hoằng mặt mày như sương giá nhanh chóng đi đến chặn đứng nàng lại, giọng điệu chất vấn: “Mấy ngày nay cô đi đâu? Lại bỏ ta cho nữ nhân không biết liêm sỉ kia?”

Tô Y Điềm quắc mắt không muốn nói chuyện với người này, thờ ơ đáp một chữ gọn lọn: “Bận.”

“Bận cái gì mà đi mất biệt đến đêm hôm khuya khoắt mới về?”

Tô Y Điềm nổi đóa: “Thưa ngài, ngài có thể ở nhà ăn không ngồi rồi nhưng tiểu nữ thì không được phúc phần như vậy, mấy sào lúa còn chưa gặt xong, đợi qua tháng thì úng hết.”

Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày: “Thuê người đi.”

Tô Y Điềm phá lên cười: “Đại gia, ngài có tiền thì nghĩ ai cũng giàu như ngài chắc? Ta có tiền thuê người canh tác thì còn phải nai lưng ra cày sâu cuốc bẫm làm cái gì?”

“Ta sẽ trả tiền thuê nhân công, ngươi đi tìm người làm là được.” Tiêu Cảnh Hoằng không cho đây là vấn đề to tát.

“Nhưng có thuê nhân công vẫn phải có người canh giữ, lỡ như bọn họ ăn bớt ăn xén thì sao?”

Tô Y Điềm giả vờ khó nghĩ: “...vậy cũng như không, ta vẫn phải sáng chạy đằng đông tối chạy đằng tây thôi.”

“Hay là…” Nói đến đây Tô Y Điềm cắn môi liếc mắt một cái, hạ giọng nói: “Ngươi dù sao cũng đã hồi phục, ta biết ngươi cũng không thích ở nhà cùng với biểu muội Tiểu Hi. Nhưng quả thật ta không có ai để cậy nhờ, nếu không thì ngươi có thể giúp ta chuyện này…”

Tiêu Cảnh Hoằng biết ý của Tô Y Điềm là gì, hắn híp mắt nhìn ra ngọn đồi đen xì ở phía xa dưới bóng trăng nổi lên như một con quái thú im lìm, trong có đôi phần suy nghĩ.

“Được rồi, dù gì ở không mãi trong người cũng có chút uể oải…”

“Tốt, ngày mai ta sẽ lên chợ dán thông báo tìm thợ, khi nào kiếm được người ta sẽ nói ngươi, chúng ta cố gắng hoàn thành trong một ngày là được.”

Tiêu Cảnh Hoằng không trả lời, chỉ nhún vai quay trở về nơi ở của mình.

Bên phía Tiêu Cảnh Hoằng đã thuyết phục xong, Tô Y Điềm nở nụ cười độc ác.

Chỉ còn chờ Khương Cẩm Hoa ra tay nữa là như ý nguyện.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Mùa đông năm nay đã đến sớm, lại khắc nghiệt hơn bội phần, thực phẩm hoa màu không đạt được sản lượng như mong muốn, một số hộ gia đình trong trấn Thạch Đầu liền lâm vào cảnh khó khăn.

Nhà Khương Cẩm Hoa tuy không làm nông nhưng vì ảnh hưởng của mùa màng nên mọi người đều bắt đầu chắt bóp tiết kiệm, bến tàu vắng bóng người, chẳng ai kêu Thường Chấn đi làm nữa, thành ra năm nay mọi thứ không được dư dả như những năm trước.

Chính điều này càng khiến Khương Cẩm Hoa đỏ mắt thèm thuồng mỗi khi nhìn qua căn nhà rộng rãi sạch sẽ tim tươm, đàn gà béo tròn mơn mởn và mảnh vườn xanh mướt của Tô Y Điềm.

Ngày xưa, khi Khương Mỹ Vân còn sống, Khương Cẩm Hoa không chỉ đòi lấy hết tiền bạc, ngay cả căn nhà ba gian của họ Khương cũng giành lấy, bán đi rồi dọn lên trung tâm trấn Thạch Đầu, chỉ để lại mảnh ruộng khô cằn ở tít phía chân đồi.

Khương Mỹ Vân may mắn có tay nghề thêu thùa tốt, sau lại gả cho một nam nhân chất phác đã mất đi song thân phụ mẫu, hai người chí thú làm ăn cũng gom góp xây được căn nhà ba gian tươm tất này.

Chỉ là ông trời bạc đãi người hiền, chẳng để Tô Y Điềm hưởng thụ được gia đình hạnh phúc được bao nhiêu năm, một lúc đã tước đi hai người thân yêu nhất trên đời của nàng.

Dù gì sau này Tô Y Điềm cũng phải gả đi, chẳng lẽ để nàng tay không dâng hết gia sản cho người ngoài.

Khương Cẩm Hoa không chấp nhận.

Dù gì đó cũng là nhà của Khương Mỹ Vân, là đất của Khương Mỹ Vân, đồ của muội muội mình, bà ta nghiễm nhiên phải có quyền thừa kế.

Càng nghĩ, Khương Cẩm Hoa càng cảm thấy đúng, bà ta cắn môi, ánh mắt lóe lên tia tính toán, bước chân không ngừng đi ra cửa.

Chuyện cưới gả của Tô Y Điềm phải tiến hành càng sớm càng tốt, như vậy mới có lợi trong việc tích cóp cho tương lai của Thường Tiểu Hi.

Advertisement
';
Advertisement