Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Không dám để cho đại phu đến nhà khám bệnh cho Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm chỉ có thể chịu khó mỗi ngày ghé hiệu thuốc mua vài dược liệu lẻ tẻ rồi về tự tay sắc cho hắn.

Cũng may còn có Thường Tiểu Hi bên cạnh nên Mã Khả rất yên tâm và tin tưởng vào Tô Y Điềm.

Vết thương trên người Tiêu Cảnh Hoằng đã khô vảy, hôm nay Tô Y Điềm quyết định ghé thư quán mua một ít giấy tuyên để viết chữ.

Sắp tới là thời điểm Tiêu Cảnh Hoằng liên lạc với ám vệ của mình. Hẳn là hắn sẽ cần vài dụng cụ để liên lạc.

Tốt nhất là có người đón hắn đi sớm đi cho đỡ phiền phức.

Trong sân đàn gà đã được cho ăn đầy đủ, đang tục tục đi về phía chuồng định bụng đánh một giấc.

Bên ngoài gian nhà phía đông có đặt một mâm cơm đã được dọn rửa sạch sẽ.

Siêu thuốc trên bếp lò đã tắt than nhưng vẫn còn nóng hôi hổi.

Những thứ này chắc chắn là Thường Tiểu Hi làm.

Không ngờ vì một nam nhân xa lạ mà nàng tạ lại chịu khó hạ mình hầu hạ người ta chu đáo đến như vậy.

Bao nhiêu năm nay bị thiệt thòi dưới tay nàng ta, cũng đến lúc Tô Y Điềm đòi lại được rồi.

Để tránh bị người đàm tiếu, Tô Y Điềm không mời Mã Khả đi vào trong nhà, chỉ mỉm cười đưa cho Mã Khả hai miếng đệm đầu gối: “Chàng luyện võ mệt mỏi, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe một chút, tránh làm việc quá sức mà gây tổn hại đến gân cốt.”

Mã Khả không khỏi xúc động siết chặt nắm tay: “Nàng tốt với ta quá…”

“Chàng đừng nói thế, sắp trở thành người một nhà rồi, còn khách sáo như vậy.”

Mã Khả ngay lập tức đỏ mặt gãi đầu, rặng mây hồng trên gò má đen đúa của y khiến Tô Ý Điềm cảm thấy dễ thương đến lạ.

Tại sao kiếp trước nàng không nhận ra bên cạnh mình có những người tốt đẹp đến vậy, lại cố chấp chạy theo thứ xa hoa phù phiếm ở kinh thành hoa lệ đẫm m.á.u kia?

“Sao thế, chàng không muốn ư?” Tô Y Điềm nhỏ giọng nũng nịu, cố tình trêu ghẹo Mã Khả đã tay chân luýnh quýnh: “Không có, ta đã thông báo với mẫu thân rồi, sang năm… sang năm nhất định…”

“Nhất định cái gì nào?” Tô Y Điềm chớp mắt.

“Nhất định… sẽ nhờ bà mối đến cửa cầu thân với nàng.” Mã Khả ấp úng nói ra khiến Tô Y Điềm vô cùng hài lòng.

“Chàng đã nói rồi, không được nuốt lời đó.”

“Quân tử nhất ngôn, có thiên gia làm chứng” Mã Khả gật đầu như trống bỏi, chỉ hận không thể giơ ba ngón tay lên trời mà thề.

Có lời hứa này của Mã Khả, Tô Y Điềm không còn mong gì hơn.

Đợi tiễn được vị đại tôn phật trong nhà ra đi, nhà cửa ruộng vườn bán hết, bọn họ sẽ dọn đến Diễn Châu, đăng ký cho Mã Khả vào quân doanh, còn nàng thuê một sạp nhỏ tiếp tục thêu thùa may vá, đợi phu quân công thành danh toại trở về.

Một đời bình an cũng chỉ như thế mà thôi.

“Người đó là ai?”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện.

Tô Y Điềm không trả lời Tiêu Cảnh Hoằng, chỉ cặm cụi chọn lựa chỉ màu trong rổ.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là bước sang năm mới, đợi qua Tết nguyên đán, hẳn là Mã Khả sẽ đưa người qua dạm hỏi.

Trước lúc đó nàng muốn tự tay hoàn thành hỉ phục của mình.

Tiêu Cảnh Hoằng thấy Tô Y Điềm không để ý đến mình, đôi mắt nheo lại có chút không vui.

“Hừ, đừng nói với ta là cô nhìn trúng tên đó nhé.”

Tiêu Cảnh Hoằng khịt mũi ra vẻ khinh thị: “Dáng vẻ thô kệch, khí chất tầm thường.”

Trang phục lính lệ trên người hiển nhiên càng thêm khiến hắn coi thường Mã Khả.

Không bằng một góc của hắn.

Vậy mà lúc nãy, qua khe cửa, cách một khoảng sân rộng, Tiêu Cảnh Hoằng vẫn có thể nhận ra sự hạnh phúc ngập tràn của Tô Y Điềm qua đôi mắt lấp lánh như sao trời của nàng.

Chẳng lẽ bị thương một trận, mị lực của Tiêu Cảnh Hoằng hắn đã giảm sút rồi sao, đến một tiểu cô nương thôn dã cũng không quyến rũ nổi.

Nghĩ đến đây, chút không vui nhỏ nhặt đã biến thành cỗ bực dọc lan tràn khắp toàn thân.

Tiêu Cảnh Hoằng đã mất tích được một tháng, giờ này bên ngoài kia hẳn có rất nhiều phe phái đang tìm kiếm mình.

Đây chưa phải là thời cơ thích hợp để lộ diện.

Hắn còn chưa tìm ra được bằng chứng g.i.ế.c người diệt khẩu của Tiêu Dật, tốt nhất là nên trốn thật kỹ càng, đợi đến lúc đối phương chìm trong sự tự mãn cao độ mà bộc lộc dã tâm của mình, đó chính là sơ hở để Tiêu Cảnh Hoằng một chiêu chí mạng.

Không ngờ kế hoạch còn chưa đi được nửa đường đã đụng phải đầu đất Tô Y Điềm.

Nàng không những chần chừ không chịu cứu hắn ngay, còn muốn đuổi hắn đi trong khi vết thương còn rịn máu.

Bây giờ Tiêu Cảnh Hoằng rất cần một thân phận giả để trú ngụ tại trấn Thạch Đầu, hiện tại hắn là một người có lai lịch bất minh đang lưu lạc nơi này, nếu dính vào đợt kiểm tra hộ khẩu của nha môn trên trấn thì chắc chắn hắn sẽ bị đưa đi ngay lập tức.

Thực ra Tiêu Cảnh Hoằng có thể tìm một người khác để giúp mình hợp thức hóa sự có mặt ở trấn Thạch Đầu, như Thường Tiểu Hi chẳng hạn.

Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn luôn có một cỗ bài xích không tên với những người còn lại.

Chỉ trừ mỗi Tô Y Điềm.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Đôi mắt nàng nhìn hắn phẳng lặng như đầm nước mùa thu, lạnh lẽo và không hề gợn sóng.

Nó như một sự kích thích Tiêu Cảnh Hoằng bắt buộc phải là nàng chứ không thể ai khác.

“Tô Y Điềm, cô có thể có mắt như mù, nhưng không thể đói bụng ăn quàng như vậy.”

“Ý gì?” Tô Y Điềm liếc mắt nhìn cái người đang âm dương quái khí nói chuyện với mình.

Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày: “Cô không xinh đẹp, cũng chẳng có tài đức gì nhưng cô rất may mắn vì đã gặp được ta, đã vậy thì sao không nghĩ xa hơn một chút…”

“Có ta hậu thuẫn cho cô, chắc chắn sẽ giúp cô một bước lên mây.”

Những lời nói ngạo mạn thế này, có vẻ như Tiêu Cảnh Hoằng đã không muốn giấu giếm Tô Y Điềm về thân thế thật sự của mình.

Quyền lực tuyệt đối, cao quý không ai bằng.

Như thể chỉ cần hắn gật đầu, mọi vinh hoa phú quý đều thuộc về nàng.

Tô Y Điềm bĩu môi chê cười: “Chỉ một thương nhân nhỏ nhoi mà cũng mạnh miệng ghê.”

Tiêu Cảnh Hoằng lừ mắt nhìn Tô Y Điềm: “Cơ hội quý báu không đến hai lần, suy nghĩ cho thật kỹ trước khi nói ra.”

“Ý ngươi là ta muốn gì cũng được sao?” Tô Y Điềm vẻ mặt dò hỏi.

Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày có chút khinh thường nói: “Nếu ta vui thì cũng có thể…”

“Vậy đưa cho ta một ngàn lượng vàng cùng mười vạn lượng bạc, ta sẽ cung phụng ngươi như cha như mẹ.”

Tiêu Cảnh Hoằng mặt mũi sa sầm, không nhịn được chửi rủa: “Mắt đã không tốt mà còn ngu như heo. Đúng là thứ bùn nhão không thể nào trát tường được mà.”

Tô Y Điềm nhếch khóe môi, cũng không lấy gì làm tức giận trước những lời nói nặng nề của đối phương.

Không phải kiếp trước nàng đã làm như ý hắn nói sao, mưu cầu thứ vinh hoa phú quý không thuộc về mình, kết cục chẳng phải c.h.ế.t đến thê thảm ư.

Tiêu Cảnh Hoằng lúc nào cũng vậy, hắn cực kỳ giỏi trong việc chơi đùa với tâm trí và dục vọng của con người, cho nên không chỉ một mình Tô Y Điềm mà còn rất nhiều người khác đều rơi vào cái bẫy c.h.ế.t người của hắn đến mức tan xương nát thịt.

Đời này nàng chỉ muốn kiếm bạc thật nhiều rồi yên bề gia thất, sống một cuộc đời bình an mà thôi.

Không dụ dỗ được Tô Y Điềm che giấu giúp mình nhưng ít ra nàng đối đãi với hắn cũng không tệ.

Nhìn xấp giấy Tuyên trên bàn gỗ, Tiêu Cảnh Hoằng rũ mắt nâng bút lông lên chậm rãi viết chữ.

Cuộc nói chuyện của hai người đêm đó như gió thoảng mây bay, ai cũng không nhắc đến.

Cuối năm, Tô Y Điềm càng thêm bận rộn.

Chuyện buôn bán ở chợ tốt hơn rất nhiều, mấy mẫu áo ngắn, hài nhung và cả khăn tay đều bán đắt như tôm tươi. Thậm chí vài tiểu thư nhà giàu còn đặt hàng cho nàng may cả ngoại bào, bởi không chỉ đường kim mũi chỉ tinh xảo mà mẫu mã cũng đa dạng và mới lạ.

Tất cả đều là do Tô Y Điềm tích lũy trong trí nhớ lúc ở kinh thành cùng với Tiêu Cảnh Hoằng trong kiếp trước.

Việc trong nhà cũng không ít.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Thường Tiểu Hi thấy không lay động được Tiểu Cảnh Hoằng nên suốt ngày la hét than thở thậm chí còn chỉ trích Tô Y Điềm không chịu giúp đỡ mình.

Bên phía Khương Cẩm Hoa thì suốt ngày thúc giục nàng ta đi gặp mặt tên huyện thừa họ Doãn kia.

“Thêu thêu thêu, tỷ suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào đống vải vóc này, có nghe ta nói không vậy?” Thường Tiểu Hi khóc toáng lên: “Nếu ta bị ép gả cho tên họ Doãn kia thì Tiêu công tử phải làm sao đây?”

Tô Y Điềm đưa tay ngáp một cái, vẻ mặt không thể giấu được sự ghét bỏ: “Thì sao, liên quan gì đến ta, nhà mở cửa cho muội vào, người cũng giao cho muội, muội không khiến hắn yêu thích mình là lỗi của muội, hà cớ gì lại đổ lên đầu ta. Chẳng lẽ còn muốn ta trói hắn lại đưa lên giường của muội để hai người gạo nấu thành cơm thì muội mới hài lòng?”

Thường Tiểu Hi cắn môi, bật thốt ra một câu: “Cách này nghe qua cũng có vẻ được.”

Tô Y Điềm cười gằn: “Muội muốn làm chuyện phạm pháp thì đừng có lôi ta vào.”

Thường Tiểu Hi lại trơ tráo giở giọng đe dọa: “Nếu tỷ không giúp ta có được Tiêu công tử thì đừng trách ta phanh phui những chuyện của tỷ ra.”

“Ta tự hỏi sống đến bây giờ chưa làm chuyện gì thất đức để sợ bị phanh phui cả.”

“Được, tỷ cứ ở đó nói cứng đi, có chuyện gì xảy ra thì đừng có quỳ xuống van xin ta giúp đỡ nhé.” Thường Tiểu Hi không thể lay chuyển được Tô Y Điềm, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Advertisement
';
Advertisement