Thế nhưng bên phía Tiêu Cảnh Hoằng mấy hôm nay lại không yên ổn.
Hiện tại, từ chuyện quét dọn phòng ốc, đưa cơm, thậm chí là thay trang phục và băng bó vết thương cho người ở gian nhà phía đông, Tô Y Điềm đều đẩy hết cho Thường Tiểu Hi.
Tiểu cô nương vui vẻ hớn hở ra mặt, ngày nào cũng chăm chỉ chạy qua bên này hí hoáy cả buổi.
Nhưng Tiêu Cảnh Hoằng thì không thể chịu đựng nổi.
Âm thanh vật nặng ngã xuống đất rõ lớn, cách một khoảng sân mà Tô Y Điềm vẫn nghe được rõ ràng.
Thường Tiểu Hi nức nở òa khóc, nhìn Tô Y Điềm bó tay nhún vai ra vẻ bất lực, chỉ có thể ôm mặt chạy về nhà.
Biết sao được bây giờ, nhìn Tiêu Cảnh Hoằng một thân cẩm y ngọc thực, hắn sao có thể hạ mình mà nếm thử món canh dưa rau dại của trấn Thạch Đầu chứ.
Thường Tiểu Hi quá là tự tin rồi.
Đời trước, Thường Tiểu Hi trách Tô Y Điềm mặt dày, bám riết lấy Tiêu Cảnh Hoằng không buông cho nên nàng ta mới không có cơ hội quyến rũ hắn.
Kiếp này Tô Y Điềm dâng lên hai tay, kết cục cũng có khác là bao đâu.
Nhưng Tô Y Điềm cũng không muốn nhắc nhở, chẳng may lại ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội bao nhiêu năm nay của hai người.
Cứ để tự nàng ta tự nghiệm ra rồi sẽ sáng mắt thôi.
Đang lặng lẽ ăn cơm, cánh cửa gian nhà chính bị người đạp mạnh một cái, mở toang.
Gương mặt sầm sì của Tiêu Cảnh Hoằng hiện rõ dưới ánh nến vàng leo loét, càng thêm âm trầm nguy hiểm.
“Tại sao cô lại để cho nữ nhân kia vào phòng của ta? Cô có biết người đó muốn làm gì ta hay không?”
Tô Y Điềm à lên một tiếng, điềm nhiên như không: “Ta đã nói rồi mà, Thường Tiểu Hi là biểu muội của ta, nàng ta mỗi ngày đều qua đây phụ giúp ta mấy việc lặt vặt, bao gồm cả gian nhà phía đông bên kia…”
Tiêu Cảnh Hoằng mím môi, cảm giác như cơn tức giận không có chỗ bùng nổ, quai hàm căng chặt, hai bên thái dương nảy lên.
“Được, cô ta muốn dọn dẹp thì dọn dẹp, tại sao lại động tay động chân với ta.” Tiêu Cảnh Hoằng rủ mi, giọng nói đột nhiên thay đổi trở nên vô cùng ấm ức.
Tô Y Điềm cười một tiếng, thờ ơ hỏi: “Nàng ta chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, có thể làm gì được ngươi chứ?”
Huống chi, nàng biết rõ nhìn bên ngoài Tiêu Cảnh Hoằng là công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng thân thủ của hắn rất tốt, không phải kiểu bay bướm hoa lệ như các vị đại hiệp hành tẩu giang hồ mà vô cùng tàn độc, là kiểu nhất kích tất sát, một đường ra tay ắt phải lấy mạng đối phương bất kể dùng cách gì.
Cái gì mà tinh thần thượng võ, đều là thứ bỏ đi.
Trên đời này chỉ có người thắng và kẻ thua mà thôi.
Đó là cách mà hắn tồn tại và đánh bại kẻ thù.
Thấy Tô Y Điềm không hề quan tâm mình, Tiêu Cảnh Hoằng tức giận áp sát đến trước mặt nàng, hai cánh tay rắn chắc quây lại thành một thành trì vây nàng lại bên trong, ánh mắt tóe lửa.
“Ả ta dám đụng vào người của ta, còn muốn cởi áo bào của ta ra.”
Nói xong hắn dùng một tay giật phăng y phục cột lỏng lẻo trên người ra, để lộ thân trên trần trụi không mặc trung y bên trong.
Tô Y Điềm dù đã trải qua nhiều năm bên cạnh Tiêu Cảnh Hoằng, giờ phút này vẫn không nhịn được nhíu mày quay mặt về hướng khác.
Kiếp này nàng vẫn còn được tính là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể đối diện với nam tử đang khỏa thân cơ chứ.
Tiêu Cảnh Hoằng càng ngày càng ép sát, ngón tay nắm lấy cằm thon bắt nàng nhìn thẳng vào hắn: “Cô đã mang ta về đây, cô phải chịu trách nhiệm với ta, không được để cho nữ tử khác nhảy nhót trước mặt ta mới phải.”
“Người đừng có nói bậy, ta với ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, không có chút quan hệ, người đừng có làm ô danh của ta.” Tô Y Điềm quắc mắt nhìn đối phương.
Tiêu Cảnh Hoằng dùng sức kéo mạnh bàn tay nhỏ của Tô Y Điềm chạm vào vết thương đã đóng vảy trên bả vai của hắn, tà mị nói: “Hai chúng ta sớm chiều ở cùng nhau, cô cũng là người đầu tiên chạm vào ta như thế này, cô dám ra ngoài nói chúng ta không có quan hệ? Hử?”
Nói đến đây, Tiêu Cảnh Hoằng ngừng lại, hai phiến môi kề sát một bên gò má của Tô Y Điềm, âm thanh rít ra từ kẽ răng: “Bây giờ cô ngay lập tức giải quyết chuyện của nữ tử kia cho ta, đừng để ta nhìn thấy ả lượn lờ ở đây thêm lần nào nữa.”
Nhìn vẻ mặt như phủ đầy sương mù cùng giọng nói ác liệt của đối phương, Tô Y Điềm biết mình đã chọc đến giới hạn của Tiêu Cảnh Hoằng.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Hắn trước nay đều có bệnh sạch sẽ, dù không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn coi thường người khác không bằng mình. Tính đa nghi đứng thứ hai thì không ai trong thiên hạ này dám đứng thứ nhất.
Việc phải tiếp xúc với một nữ tử nhà bần nông không quen không biết đúng là muốn bức c.h.ế.t hắn đây mà.
Tô Y Điềm đã lỡ hứa hẹn với Thường Tiểu Hi, không thể để cho nàng ta gây chuyện ầm ỹ được, lúc này đành phải dịu giọng dỗ dành vị đại tôn phật trước mặt.
“Ngươi thấy đấy, ta chỉ có một thân một mình, không thể cùng lúc vừa chăm sóc cho người, vừa phải lo lắng cho sạp hàng ở ngoài chợ, cho nên mới để biểu muội giúp đỡ một chút, để ngươi ở nhà một mình ta không yên tâm…”
“Cô là đang lo lắng cho ta?” Tiêu Cảnh Hoằng bán tín bán nghi.
“Tất nhiên, dù gì cũng đã nhặt một mạng của người về đây, sao có thể để cho ngươi có chuyện gì nữa, vả lại nhìn tướng tá của ngươi là biết không quen làm việc nhà bao giờ, thêm một người hỗ trợ thì càng tốt chứ sao.” Tô Y Điềm bĩu môi, vừa nói vừa bày ra dáng vẻ yếu đuối đến bất lực.
Tiêu Cảnh Hoằng ngẫm nghĩ một chút, thấy nói nàng cũng không phải không có lý, nhưng hắn trước nay rất ghét chung đụng với người lạ, bây giờ phải cắn răng nhường nhịn mấy phần, nếu không đại sự khó thành.
“Được rồi, ta sẽ không làm khó cô, nhưng ta có một yêu cầu, không được đụng chạm vào đồ vật của ta, không được đến gần ta quá mười thước, nếu đến đưa cơm nước cứ để trước cửa phòng là được, ta không muốn nhìn thấy cô ta.”
Cái này mà một yêu cầu gì chứ, một tá yêu cầu thì có.
Vì để xoa dịu Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý đâu.
Phía Tiêu Cảnh Hoằng đã xong, nàng lại phải tìm cách đánh lừa Thường Tiểu Hi.
Tiêu Cảnh Hoằng không thích Thường Tiểu Hi, điều này là không thể bàn cãi.
Với nhan sắc và bản tính của nàng ta, sao có thể lọt vào mắt của vị lục hoàng tử này chứ.
Nhưng Thường Tiểu Hi lại không cho là như vậy.
Dưới sự giáo dục của Khương Cẩm Hoa, nàng ta vô cùng kiêu căng, những thứ mà nàng ta đã yêu thích, Thường Tiểu Hi nhất định phải có được.
Còn nếu không thể, đó là do có người ngoài bày kế hãm hại tranh đoạt.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Trấn Thạch Đầu nhỏ như vậy, thiếu nữ như hoa cũng không có được mấy người, cho nên Tô Y Điềm nghiễm nhiên trở thành đối tượng để so sánh với Thường Tiểu Hi.
Tô Y Điềm là trẻ mồ côi, sao mà đấu được Thường Tiểu Hi có Khương Cẩm Hoa đứng đằng sau chỉ đạo, lần nào cũng vậy, kết quả đều luôn bị Thường Tiểu Hi dẫm dưới gót giày, giành lấy món đồ mà mình yêu thích.
Hồi bé là chiếc trống lục lạc mà phụ thân để lại cho nàng.
Lớn lên khi thì là đôi giày vải thêu kim tuyến, lúc là chiếc trâm gỗ khắc hình hoa sen bán trên chợ.
Tô Y Điềm nhớ đến đời trước cũng vậy, rõ ràng Tiêu Cảnh Hoằng thể hiện thái độ vô cùng ghét bỏ với Thường Tiểu Hi, nàng ta lại chỉ vào mặt nàng hô hoán lên mình bị biểu tỷ cướp lang quân.
Còn vu cho Tô Y Điềm lẳng lơ, dụ dỗ em rể tương lai, chưa được sự đồng ý của trưởng bối, chưa cưới gả đàng hoàng đã ăn nằm với dã nam nhân, đánh mất trinh tiết của nữ tử.
Những lời hàm hồ của Thường Tiểu Hi có rất nhiều điểm nghi vấn, còn nhận vơ Tiêu Cảnh Hoằng ở trong nhà của Tô Y Điềm là lang quân của mình, hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e, còn gửi nhau lời ước hẹn trăm năm qua bức thư nguệch ngoạc chẳng biết là do ai viết.
Thế nhưng với sự phụ họa của Khương Cẩm Hoa, thêm một đám họ hàng bên nhà họ Thường, sự việc được đẩy lên đến đỉnh, chẳng ai buồn nghe Tô Y Điềm thanh minh nữa.
May mắn lúc đó Tô Y Điềm cũng táo bạo, ngay lập tức kéo Tiêu Cảnh Hoằng mặc hỉ phục bái đường thành thân với nàng, gạo nấu thành cơm trước mặt mọi người.
Nếu không nàng đã phải chịu cảnh tròng lồng heo thả trôi sông rồi.
Sau này Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên biến mất, để nàng lẻ loi trong căn nhà tranh vách đất.
Thường Tiểu Hi được gả đi cho huyện thừa ở trấn trên.
Tô Y Điềm lần nữa trở thành trò cười của cả trấn Thạch Đầu dưới sự rêu rao của Khương Cẩm Hoa.
Vậy mà nực cười thay, cũng chính bà ta lại dám mặt dày viết thư nhận họ nhận hàng với Tô Y Điềm sau khi biết được thân phận thật sự của Tiêu Cảnh Hoằng, dường như đã quên mất bọn họ đã từng đối xử tồi tệ với nàng ra sao trong quá khứ.
Bà ta cùng Thường Tiểu Hi hết khóc lóc lại kể lể trách móc trong thư, chủ yếu là muốn Tô Y Điềm cầu xin Tiêu Cảnh Hoằng ban cho nam nhân trong nhà họ một chức quan ngon nghẻ để bọn họ nở mày nở mặt.
Thậm chí bà ta còn không biết xấu hổ khi yêu cầu Tô Y Điềm đón Thường Tiểu Hi lên kinh thành ở với mình, ẩn ý mong muốn cho Thường Tiểu Hi một vị trí thiếp thất ở vương phủ, nói cái gì mà tỷ muội chung chồng, có phúc cùng hưởng.
Nghĩ lại, Tô Y Điềm lại càng thêm ớn lạnh với một nhà Khương Cẩm Hoa.
Bây giờ nàng còn đang ấp ủ kế hoạch của bản thân, không thể để Thường Tiểu Hi lầm ầm ỹ lên được.
Cho nên nàng giả bộ nói với nàng ta việc Tiêu Cảnh Hoằng đã hồi phục, muốn để hắn ra ngoài liên hệ với người thân.
Mỗi lần Thường Tiểu Hi qua bên đây, đều sẽ đúng dịp Tiêu Cảnh Hoằng đi ra ngoài, sau đó nàng sẽ chỉ cho nàng ta một phương hướng, lại vui vẻ nhìn điệu bộ nhảy chân sáo của nàng ta đi tìm tình lang trong mộng.
Nhưng qua một thời gian, Thường Tiểu Hi chắc chắn sẽ nhận ra được thái độ của Tiêu Cảnh Hoằng cũng như những sơ hở trong lời nói của Tô Y Điềm.
Lúc này, nàng lại bắt đầu dỗ ngọt nàng ta bằng hoa phục phấn son đắt tiền.
Tiếp theo là lôi kéo tâm tư của Thường Tiểu Hi bằng những thói quen và sở thích của Tiêu Cảnh Hoằng.
Sau đó khuyến khích Thường Tiểu Hi làm theo để từ từ lấy lòng đối phương.
Tô Y Điềm vô cùng tích cực góp ý cho Thường Tiểu Hi, nàng ta bị dẫn dắt xoay vòng vòng trong mớ ảo tưởng do mình tự thêu dệt.
Làm gì còn tâm trí để phân định được đâu là lời thật, đâu là lời giả của Tô Y Điềm.
Mọi thứ sau đó đã được nàng sắp xếp chu toàn rồi.
Chỉ cần gắng gượng một một thời gian ngắn nữa thôi.