Tô Y Điềm như không tin nổi vào tai mình.
Nàng xoay người lại, gương mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Cảnh Hoằng.
Hình ảnh dáng vẻ khinh khỉnh của hắn khi đối diện với nàng, âm thanh không chút độ ấm len lỏi vào trong màng nhĩ khiến mỗi lần nhớ đến đều khiến nàng sợ hãi.
Tất cả biến đi đâu rồi?
Dường như Tiêu Cảnh Hoằng này giống mà lại không giống so với Tiêu Cảnh Hoằng mà nàng từng được biết.
Nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà mình đã từng trải qua, Tô Y Điềm không khỏi thở dài xót xa.
Kiếp trước không đợi hắn mở lời cảm tạ, nàng đã ngang ngược bức ép đối phương trở thành phu thê với mình.
Chưa dừng lại ở đó, nàng còn gióng trống khua chiêng đưa rất nhiều người tới đây để chứng kiến cảnh hắn yếu ớt nằm trên giường của mình, quần áo xộc xệch, chỉ có thể đợi được nàng chăm sóc.
Cảnh tượng ám muội như vậy, còn liên quan đến danh tiếng của nữ tử nhà lành, Tiêu Cảnh Hoằng chỉ có thể im lặng mà nhận mệnh.
Nhìn hắn không có ý phản bác, Tô Y Điềm lúc đó mừng lắm, dù biết thái độ Tiêu Cảnh Hoằng đối với mình luôn là một bộ thờ ơ không mặn không nhạt, nhưng nàng nghĩ hai người sớm chiều ở chung, nàng lại hết lòng hết dạ với hắn như thế, sẽ có ngày tảng băng ngàn năm kia cũng tan chảy.
Giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân sao mà ngây thơ khờ khạo đến thế.
Tiêu Cảnh Hoằng có thân phận cao quý như thế nào, nơi kinh thành xa xôi kia còn biết bao giai nhân đang mong chờ hắn, một nhành cỏ dại ven đường như Tô Y Điềm làm sao có khả năng với được tới mây xanh.
Chỉ là thời điểm này hắn đang trong tình trạng bất lợi, thân cô thế cô, nhất định phải tìm một nơi ẩn náu thật tốt, một quân cờ hữu dụng để che chắn cho bản thân.
Đúng kẻ ngu thì thường hay c.h.ế.t sớm.
Mà kiếp trước trùng hợp nàng lại chính là đứa úng não đó.
Nhớ lại những đau khổ mà mình đã phải chịu đựng, Tô Y Điềm nhịn không được nhếch khóe môi, tiếng cười tràn qua kẽ răng nghe sởn gai ốc.
“Ngươi cho ta là một cô nương quê mùa không biết gì hết sao? Đôi giày ngươi mang dệt bằng tơ đen bọc da, lót lông thú thượng hạng, chỉ thêu là chỉ ngũ sắc lấy từ đuôi chim công. Chưa hết, áo bào bên ngoài của ngươi chính là dệt từ gấm mây, thử hỏi một dân đen bình thường lấy đâu ra bạc để mua được một tấm vải quý giá như vậy?”
“Cho nên ngươi chớ giả bộ với ta. Có lòng thì trả cho ta mười lượng bạc rồi đi đi, không cần ở đây bày đặt diễn trò.”
Tô Y Điềm khoát tay, ra vẻ không muốn giữ người.
Tiêu Cảnh Hoằng hơi nhíu mày, nhìn biểu cảm không mấy thân thiện của đối phương có chút bực dọc.
Tại sao nữ tử này lại không hành xử như những người bình thường khác?
Hắn đã bất cẩn trong khâu xử lý nào rồi?
Tiêu Cảnh Hoằng không tin, từ trước đến nay, bất kỳ ai khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ và dáng vẻ nho nhã này của hắn đều không nhịn được muốn đến gần.
Hắn đã hạ mình với Tô Y Điềm đến mức này, không thể thất bại được.
“Tại hạ không giấu gì cô nương, ta vốn xuất thân là thế gia ở kinh thành, trong nhà cũng có chút của nả, trên đường đi kiểm tra sản nghiệp của gia phụ ở Diễn Châu thì bị một nhóm đạo tặc dữ tợn chặn đường cướp xe ngựa. Toàn bộ nô bộc lứa bị c.h.ế.t thảm, lứa chạy tứ tán, bản thân ta cũng nhận một đao của bọn chúng, rơi xuống vách núi, may mắn giữ được một mạng này, còn gặp được cô nương tận tình cứu chữa. Hiện tại trên người quả thật không còn gì cả, chỉ mong cô giúp người giúp cho trót, cho tại hạ tá túc ở nơi này một thời gian, ơn này mãi không quên, nguyện lấy thân báo đáp.”
Đây là lần thứ hai Tiêu Cảnh Hoằng đề cập đến việc lấy thân báo đáp với Tô Y Điềm.
Người có lòng một chút, nghe vào tai hẳn cũng phải hiểu được đôi phần.
Hai người đều là trai chưa vợ, gái chưa chồng, còn có gì phải ngần ngại mà không tiến tới với nhau luôn đi.
Chỉ cần hợp thức hóa thân phận của hắn ở trấn Thạch Đầu, việc che giấu danh tính một thời gian để qua mặt được Tiêu Dật là chuyện chẳng khó khăn gì.
Coi như là đi nghỉ dưỡng xả hơi vậy.
Huống chi Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng tự tin với vẻ ngoài của mình, hắn chưa bao giờ chấp nhận việc bản thân bị người khác từ chối.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Tô Y Điềm nhíu mày, trong lòng cân nhắc một hồi.
Quả thật thời điểm này hắn đang bị truy lùng gắt gao, phe phái nào cũng muốn tìm thấy Tiêu Cảnh Hoằng trước tiên, không cần biết tốt xấu, chỉ cần rơi vào tay người khác, số phận của hắn, thậm chí là cả Bắc Bình quốc sẽ trời long đất lở.
Tiêu Cảnh Hoằng có lỗi với nàng nhưng hắn không có lỗi với thiên hạ.
Vạn dặm giang sơn này cần có hắn, dân chúng Bắc Bình này cần có hắn.
Phải đảm bảo được người tìm được đến đây đầu tiên là nhóm ám vệ Tiêu Cảnh Hoằng. Đợi hắn an toàn rời đi, nơi này của nàng cũng chuyển giao cho người khác.
Duyên phận mong manh ngắn ngủi của hai người cứ thế đứt đoạn, không bao giờ gặp lại nhau.
Tô Y Điềm thở dài, đây có lẽ là sắp xếp của ông trời, nhất định bắt nàng phải ra tay tương trợ cho vị đế quân tương lai mới có thể sống yên ổn một kiếp.
“Cái báo đáp kia thì ta không cần, nhưng ngươi có thể ở lại đây dưỡng thương. Sau khi khỏe lại thì cứ rời đi, không cần phải thông báo cho ta biết.”
Nàng đã thông suốt, cũng không lấn cấn trong lòng nữa, giọng điệu nhẹ như gió thoảng.
“Thời gian này phải ủy khuất ngươi ở tạm gian nhà phía đông, chỗ gần kho củi. Lát nữa ta sẽ dọn dẹp một chút cho ngươi. Từ đây đến lúc rời đi, không có chuyện gì thì không cần tìm ta, cũng đừng tự tiện đi ra ngoài, việc thuốc thang và ăn mặc ta sẽ sắp xếp cung cấp cho ngươi mỗi ngày.”
Nghe đến đây, nét mặt của Tiêu Cảnh Hoằng không hề giãn ra, mà dường như có phần u ám hơn: “Cô để ta ở trong gian nhà chứa đồ phía đông đó sao?”
“Ngươi xuất thân thế gia, học đủ tứ thư ngũ kinh, chẳng lẽ không biết danh tiếng của nữ tử quan trọng thế nào? Ta đã có lòng giữ ngươi lại, một gian nhà chứa đồ thôi mà ngươi cũng muốn so đo, chẳng lẽ muốn giành lấy nhà chính, bắt nữ chủ nhân ta đây xuống làm người hầu cho ngươi như lúc còn ở phủ trạch tại kinh thành.” Tô Y Điềm đanh giọng vặn ngược lại.
“Tại hạ không có ý đó, được cô nương giúp đỡ đã may mắn lắm rồi, sao có thể có suy nghĩ thiếu đạo đức như vậy chứ, chỉ là gian nhà phía đông kia…”
Tiểu Cảnh Hoằng mím môi, khó có thể nói hết câu, chẳng lẽ bây giờ lại huỵch toẹt ra là hắn muốn ở chung với Tô Y Điềm trong gian nhà chính sạch sẽ ấm áp kia ư?
Như vậy mới có thể dễ dàng tạo dựng thân phận mới cho mình mà không bị người bên ngoài nghi ngờ.
Nhưng cái này cần để cho chính chủ mở lời mời trước chứ hắn không thể mặt dày mà phá bỏ lễ nghi truyền thống được. Nếu không thì Tiêu Cảnh Hoằng khác gì loại cường hào ác bá, cưỡng bức nữ tử nhà lành.
Hắn cũng chưa đến mức ép uổng một nữ tử phải thất tiết vì mình.
Huống chi Tô Y Điềm cũng chẳng có gì xuất sắc nổi bật.
Thấy đối phương không tiếp tục lên tiếng, chỉ đứng đó sa sầm nét mặt, Tô Y Điềm biết hắn không có cách nào phản bác được nữa, bèn phất tay đi vào trong nhà: “Cứ như vậy đi, nếu không thì cứ việc rời đi, bổn cô nương ta đây không giữ.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
*****
Chuyện Tiêu Cảnh Hoằng xuất hiện ở trấn Thạch Đầu chắc chắn không thể giấu được.
Ở đây còn có gia đình của Khương Cẩm Hoa, với tính cách của bà ta và cả Thường Tiểu Hi, chắc chắn những ngày sau đó sẽ thường xuyên đến dây dưa làm phiền nàng và Tiêu Cảnh Hoằng.
Nhưng Tô Y Điềm càng không muốn chuyện này rùm beng như đời trước, cho nên một mặt yêu cầu Tiêu Cảnh Hoằng phải nghe lời nàng, mặt khác nàng đi tìm Mã Khả, đánh tiếng với hắn một chút để tránh làm mọi người hiểu lầm.
Chuyện của nàng với Mã Khả vẫn còn chưa xong, nàng cần phải cho y thấy được tấm lòng của mình, nhân tiện nhờ y giúp đỡ mình một tay.
“Nhìn bộ dạng sạch sẽ trắng trẻo như ngọc ngà thế này, hẳn phải là công tử nhà giàu có ở kinh thành, không biết làm sao lại lưu lạc đến đây.”
Thường Tiểu Hi càng ngắm càng si mê, luôn miệng thương tiếc cho Tiêu Cảnh Hoằng.
Kể từ hôm đó, nàng ta thường trốn Khương Cẩm Hoa để chạy qua bên này, khi thì giả bộ quét tước, khi thì lấy cớ đưa gạo, lần nào đến cũng phải ngồi hơn canh giờ mới chịu về.
Tô Y Điềm không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn ôn hòa cùng nàng ta tám chuyện.
Có Thường Tiểu Hi chứng kiến, lại thả ra cho nàng ta chút tiếng gió về mối quan hệ của nàng và Mã Khả, tất nhiên nàng ta thật sự vui vẻ mà giúp đỡ Tô Y Điềm giữ gìn thanh danh, nhân tiện giấu giếm giúp nàng với Khương Cẩm Hoa.
Dù gì đi nữa nàng ta đã nhận định nam nhân này rồi, nếu lỡ hắn xảy ra tai tiếng gì với Tô Y Điềm thì rất khó để nàng ta có thể ra tay trói buộc Tiêu Cảnh Hoằng.
“Chuyện tỷ nhờ, muội nhất định giữ kín miệng, không hó hé với bất kỳ ai.” Thường Tiểu Hi cười híp mắt chọc chọc Tô Y Điềm: “Nhưng mà không nghĩ đến, tỷ với Mã đại ca lại…”
“Suỵt!!!” Tô Y Điềm đưa tay lên ra hiệu với Thường Tiểu Hi, sau đó ghé tai lại nói nhỏ với nàng: “Chuyện chưa đâu vào đâu, đừng có la lớn, bọn ta còn cần chờ một thời gian để huynh ấy sắp xếp trên dưới trong nhà ổn thỏa, như vậy mới có khả năng rước ta về.”
Gia cảnh Mã Khả cũng không dư dả gì, trên có mẹ già, dưới có em thơ, lương bổng của một nha binh thì có bao nhiêu chứ, huống chi hắn chỉ mới làm việc được có hai năm.
Muốn cưới vợ cũng cần có sính lễ, bạc lót tay cho bà mối, thêm Khương Cẩm Hoa công phu sư tử ngoạm ở đây, Thường Tiểu Hi là người hiểu rõ nhất tình cảnh của hai người này.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
“Được rồi, tỷ đợi đó, đến khi muội gả vào nhà quý tộc kinh thành, chút tiền nhỏ nhoi này có là gì, thậm chí muội có thể giúp tỷ có một hôn lễ hoành tráng nhất trấn Thạch Đầu này.”
Thường Tiểu Hi ưỡn n.g.ự.c vỗ vỗ mấy cái lên vai Tô Y Điềm, ngón tay lén lút chỉ ra phía khoảnh sân nhỏ phía đông: “Nhưng tỷ cũng phải giúp muội một chút đó, có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Tô Y Điềm cười cười, cũng không tỏ ý từ chối.
Tiểu cô nương ngây thơ quá đỗi, tưởng rằng vài lời bâng quơ có thể nắm lấy trái tim vị hoàng đế tương lai của Bắc Bình quốc sao?
Vì có Tiêu Cảnh Hoằng ở đây, tạm thời Tô Y Điềm không để cho Mã Khả thường xuyên đến nhà. Chỉ để Thường Tiểu Hi mỗi ngày một thân hoa phục phơi phới, gương mặt phấn son chạy qua đây làm việc vặt.
Phía của y, nàng vẫn không quên nhờ Mã Khả nghe ngóng xem gần đây có ai muốn tìm người mất tích hay không?
Chuyện thành thân, Tô Y Điềm cũng bàn bạc với Mã Khả một phen, bên phía Khương Cẩm Hoa, nàng không hề giấu giếm điều gì, chuyện bà ta muốn ép gả nàng cho mấy người họ hàng rách nát hay chuyện bà ta dòm ngó mảnh đất và sạp hàng của nàng, tất cả đều một hơi kể hết cho Mã Khả nghe.
Hiện tại trong nhà nhảy ra một tên nam nhân xa lạ, chuyện thành thân của hai người nhất định phải đợi sau khi hắn rời đi mới có thể tiến hành, lại càng không thể để lộ chút tiếng gió nào cho Khương Cẩm Hoa biết.
Bà ta mà nghe được bất kỳ chuyện gì, dù là chuyện của Tiêu Cảnh Hoằng, hay chuyện của Mã Khả thì đều sẽ làm ầm ỹ đến gà bay chó sủa, sau đó lấy thân phận trưởng bối ép nàng nhả toàn bộ tiền bạc gia sản ra cho bằng hết.
Thậm chí có khi còn buộc thêm cho nàng mấy cái tội danh lẳng lơ thất tiết, vậy thì nàng nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch được.
Mã Khả làm người thật thà bao nhiêu năm nay, lúc này ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Tô Y Điềm, một lời phản đối cũng không có, khiến nàng rất là hài lòng.
Nam tử như vậy mới có thể yên tâm mà sống chung cả đời chứ.