Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Tô Y Điềm sợ hãi nhìn quanh, gió tuyết vẫn đang vần vũ thét gào, tuyệt không thấy bóng dáng của bất cứ ai.

Tốt quá rồi, nàng vội vàng rụt người vào, đóng cửa lại.

Mặc kệ có người bị thương nằm bên ngoài sân.

Với tốc độ tuyết rơi như thế này, Tiêu Cảnh Hoằng không c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều thì cũng c.h.ế.t vì lạnh.

Sáng hôm sau mở cửa ra, chỉ cần nàng giả bộ không biết gì, một mực khẳng định đêm qua nằm ngủ trong nhà, không hề đi ra ngoài nửa bước, ai có thể kết tội nàng đây.

Tô Y Điềm đi loanh quanh trong gian nhà trong, cố gắng trấn tĩnh.

Qua được đêm nay là xong rồi, còn lại sẽ có người đến thu dọn tàn cuộc của Tiêu Cảnh Hoằng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Y Điềm run rẩy một trận.

Sao nàng không nghĩ đến chuyện này chứ?

Thân phận Tiêu Cảnh Hoằng quá đặc thù, nếu hắn c.h.ế.t ở trong sân nhà nàng sẽ là chuyện lớn.

Hoặc là nha môn chắc chắn sẽ điều người xuống đây để điều tra, sau đó bắt tội nàng.

Nguy hiểm hơn, lỡ đánh động đến đám người ở kinh thành, chắc chắn bọn họ sẽ cho một tiểu đội sát thủ đến g.i.ế.c nàng và cướp xác của Tiêu Cảnh Hoằng.

Nguy hiểm nhất chính là bên cạnh Tiêu Cảnh Hoằng luôn có một đội ám vệ vô cùng trung thành, hành động cực kỳ quỷ dị, võ nghệ có thể so sánh với thập đại cao thủ trên giang hồ, nghe nói là chính tay An Khánh Đế lựa chọn và bồi dưỡng để đi theo phò tá hắn từ khi còn niên thiếu. Một khi tin tức đến tai của nhóm người này, Tô Y Điềm khó có thể tưởng tượng được kết cục của mình lúc đó.

Chắc chắn còn khủng khiếp hơn chén rượu độc và mảnh lụa trắng ở kiếp trước.

Mà khoảng thời gian này chính là lúc bọn họ đang ra sức tìm kiếm tung tích của Tiêu Cảnh Hoằng.

Tô Y Điềm moi móc trong não bộ của mình những mảnh ký ức vụn vỡ.

Tiêu Cảnh Hoằng không phải người đơn giản, lúc còn ẩn nấp ở trấn Thạch Đầu, hiển nhiên hắn đã bắt được liên lạc với nhóm ám vệ của mình.

Đó là lý do hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện vào nửa đêm.

Hắn bày ra một thiên la địa võng, để Thái tử Tiêu Dật tự chui đầu vào rọ. Sau đó mới chậm rãi xuất hiện như một vị thần, thu hút toàn bộ danh tiếng tốt đẹp, một đường thuận lợi ngồi lên long ỷ ở điện Thiên Chính.

Kiếp trước Tô Y Điềm ngu muội, không nhận ra được sự thâm sâu khó lường của nam nhân này.

Mà đời này, hắn lại vẫn một lần nữa xuất hiện ở trấn Thạch Đầu, còn ở ngay trong sân nhà của Tô Y Điềm, mà không phải do nàng mang về.

Đây là cái điềm báo cứt chó gì vậy?

Chẳng lẽ số mệnh của nàng bắt buộc là phải cứu hắn một phen ở nơi này?

Tô Y Điềm đau đầu bóp trán, cuối cùng cắn răng mở cửa bước ra ngoài lần nữa.

Tuyết gần như đã che phủ gần hết tấm lưng rộng của Tiêu Cảnh Hoằng.

Tô Y Điềm phải mất sức ba bò chín trâu mới lôi hắn vào được bên trong nhà.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Y phục trên người hắn đã ướt đẫm, m.á.u thịt lẫn lộn, không thể không cởi ra để băng bó vết thương.

Đời trước nàng đã làm chuyện này vô cùng thành thạo suốt cả tháng trời. Lần này, Tô Y Điềm cũng nhanh nhẹn xé rách áo bào của Tiêu Cảnh Hoằng, để lộ một mảng thân trên trần trụi.

Hơi lạnh ùa vào da thịt khiến mí mắt Tiêu Cảnh Hoằng mấp máy, lông mi run rẩy như cánh bướm đang chập chờn đậu trên gương mặt đẹp đẽ của hắn.

Tô Y Điềm nhíu mày nhìn bàn tay trắng bệch của hắn đang giữ chặt lấy tay mình, sau đó không lưu tình ấn mạnh nhúm cỏ đã được nhai nát lên vết thương kéo từ bả vai xuống giữa lưng của Tiêu Nhiên.

Nàng thật sự cũng không muốn động vào hắn, sau khi qua loa quấn một lớp băng vải cho Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm quăng lên người hắn một tấm chăn bông dày, còn bản thân thì đi vào gian phòng ngủ ấm áp bên trong tiếp tục giấc mộng gặp Chu Công.

Tính ra nàng cũng không phải bỏ rơi Tiêu Cảnh Hoằng giữa trời đông tuyết lạnh, còn lại hắn có qua khỏi hay không thì phải để ông trời.

Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng không ai có thể trách tội được nàng.

Mệt mỏi cả đêm, sáng nay Tô Y Điềm thức dậy khá trễ. Cho đến khi ánh mặt trời đã leo qua mái nhà, len qua khe hở đổ thành những vệt nắng xiên xẹo, nàng mới mơ màng mở mắt.

Tô Y Điềm xỏ giày định bụng ra ngoài sân nhìn đàn gà một lát. Mấy hôm nay, đêm nào gió cũng rất lớn, dù đã che chắn chuồng gà kỹ càng, nàng vẫn sợ bọn chúng bị lạnh chết, sáng nào tỉnh dậy, việc đầu tiên luôn là đi ra xem xét đàn gà.

Ánh nắng hôm nay rất vàng, dường như muốn xua tan đi mây mờ của những đêm đông lạnh giá trước đó.

Tô Y Điềm chưa thích ứng được, muốn giơ tay lên che mắt, lại thấy một bóng râm to lớn đổ xuống đầu.

Nam nhân m.á.u me đầm đìa đêm qua nằm vạ vật trong sân nhà đang đứng trước mặt nàng, nở nụ cười đẹp đẽ.

“Cô nương, đã tỉnh rồi?”

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Tô Y Điềm giật mình lùi lại mấy bước, mím môi lướt nhìn đối phương một vòng.

Kiếp trước Tiêu Cảnh Hoằng bị thương rất nặng, hôn mê tận ba ngày mới tỉnh lại. Chính một tay nàng chăm sóc không rời mới nhặt được một mạng của hắn về từ quỷ môn quan.

Bây giờ nhìn hắn nhẹ nhàng đứng đó, gương mặt tuy còn tái nhợt nhưng có vẻ vết thương không quá nặng, chỉ nằm trên bề mặt da thịt, không hề đụng đến gân cốt và lục phủ ngũ tạng.

Dường như sau khi sống lại, có một số thứ đang chậm rãi thay đổi.

“Có vẻ ngươi đã không vấn đề gì rồi…!” Tô Y Điềm cười nhạt.

Tiêu Cảnh Hoằng vẫn mặc trên người tấm áo rách đêm qua, nửa phần thân trên lõa lồ, biểu cảm lại vô cùng thoải mái trước một nữ tử xa lạ: “Đa tạ cô nương đã cứu kẻ hèn này, ơn này không biết lấy gì báo đáp…”

Tô Y Điềm nhìn vẻ mặt giả vờ giả vịt của Tiêu Cảnh Hoằng mà cảm thấy khó chịu.

Ai chứ nàng rất rõ ràng tính nết của tên này. Ngoài mặt tươi cười hòa ái, bên trong, thâm hiểm khó dò. Ở bên cạnh hắn một thời gian dài, Tô Y Điềm biết Tiêu Cảnh Hoằng không phải là người tốt, thậm chí phải nói là người có khuynh hướng bạo lực, biến thái. Chỉ cần không vừa mắt ai đó, hắn sẵn sàng xuống tay một cách tàn nhẫn nhất.

Nàng chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Cho nên vẻ mặt hòa nhã này của hắn lúc này khiến Tô Y Điềm ghê tởm vạn phần, chẳng thà hắn cứ trưng cái vẻ băng sương ngàn năm như kiếp trước, có khi Tô Y Điềm còn đỡ phản cảm hơn bây giờ.

Nàng bây giờ chỉ muốn hắn rời đi thật nhanh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

“Nếu đã như vậy…”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Tiêu Cảnh Hoằng nâng mắt nhìn Tô Y Điềm, nắm tay đưa lên môi ho nhẹ một tiếng rồi cười khẽ: “Xin mời cô nương nói trước.”

Tô Y Điềm khép mi, ngón tay chỉ ra phía cổng, chậm rãi thở ra từng chữ: “Mời người nhanh chóng rời đi, chỗ ta không tiện giữ nữa.”

Tiêu Cảnh Hoằng dường như đang rất chờ đợi câu nói của Tô Y Điềm, chỉ là sau khi lời nàng nói ra miệng, khóe môi đang vẽ ra một vòng cung đẹp mắt từ từ sụp xuống, mím lại thành một đường mỏng, đôi đồng tử khẽ nheo lại, bên trong là một màu đen đặc u ám.

“Cô muốn đuổi ta đi?”.

“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta chỉ có một thân một mình, giữ ngươi lại đây vô cùng bất tiện, nếu ngươi đã tỉnh lại, lát nữa ta có thể thuê một chiếc xe bò, đưa ngươi lên y quán ở trên trấn.” Tô Y Điềm gật đầu.

Chỉ thấy Tiêu Cảnh Hoằng cười rộ lên, sau đó vạt áo rách nát từ từ rơi xuống đến eo, nếu không có đai lưng giữ lại, có khi trên người hắn giờ đây chỉ còn một chiếc quần lụa trong màu trắng.

“Cô nương nói lời này có phải là quá muộn rồi không, chúng ta ở cạnh nhau cả một đêm, thân thể của ta cũng đã bị cô đụng chạm qua rồi, còn sợ bất tiện chi nữa?”

“Huống gì…” Nói đến đây Tiêu Cảnh Hoằng ngừng lại một chút, đầu lưỡi hé ra l.i.ế.m nhẹ lên cánh môi nhợt nhạt đã có vài đường nứt nẻ, ánh mắt xoáy sâu vào Tô Y Điềm như mãnh thú đang khóa chặt con mồi: “Ta còn muốn báo đáp ân tình của cô nương, không thể cứ thế mà đi được.”

Tô Y Điềm nghe xong thì cười nhạt một tiếng phất tay: “Chỉ là tiện tay, cũng chẳng phải giúp đỡ gì cả, không biết bằng cách nào mà người lại có thể lết được đến tận đây, gục ngã ở trước cửa nhà của ta, ta không thể không cứu, cũng không muốn bị mang tiếng, ngươi c.h.ế.t ở đây, ta lại phải lên nha môn trình báo một phen, rất phiền phức.”

Tiêu Cảnh Hoằng nghe nàng nói xong cũng không tức giận, chỉ nhướng mày chỉ tay lên trời: “Thiên gia có mắt, đã khiến cho ta có thể tìm đến được đây, gặp được cô nương, lại được cô cứu chữa kịp thời, như thế vẫn là có ân với tại hạ, không thể không báo đáp.”

Miệng lưỡi của Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng lợi hại, hắn có thể nói đến mức quan lại trên triều phải dập đầu khóc lóc, đen thành trắng, đúng thành sai.

Nhiều lúc Tô Y Điềm phải dựng ngón cái lên khen ngợi, nếu hắn không xuất thân trong hoàng thất, hắn có thể đi làm trạng sư, dùng sự lươn leo lắt léo này mà kiếm tiền, chẳng mấy chốc mà giàu có.

Không muốn dây dưa nữa, Tô Y Điềm xoa trán, thuận theo ý đối phương mà hỏi: “Vậy ngươi muốn báo đáp thế nào, ta cũng không cần nhiều, tính toán một chút, coi như tiền thuốc men và tiền trọ, đưa ta 10 lượng bạc là đủ rồi.”

Tô Y Điềm biết rõ thân phận của Tiêu Cảnh Hoằng, đối với hắn vàng bạc châu báu không bao giờ là thiếu, cho dù bây giờ hắn chật vật ẩn nấp ở đây, nhưng cũng không khiến hắn thiếu mấy đồng bạc lẻ đó.

Nghĩ như vậy, Tô Y Điềm thản nhiên chìa tay ra.

Lại nghe phía đối diện vang lên tiếng cười.

“Cô nương đánh giá cao tại hạ quá, ta bị người đuổi g.i.ế.c rơi xuống sườn núi, thân mang trọng thương, đào đâu ra bạc để trả cho cô chứ.”

“Vậy ngươi còn ầm ỹ đòi trả ơn làm gì?” Tô Y Điềm nhăn mày, có chút bực dọc khi thấy đối phương dông dài.

“Ta không có bạc trên người, nhưng ta có một thứ...” Tiêu Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn nàng, sóng mắt dịu dàng như nước: “Lấy thân báo đáp cho cô, cô thấy có được không?”

 

Advertisement
';
Advertisement