Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Sự dịu ngoan của Tô Y Điềm khiến một nhà Khương Cẩm Hoa vô cùng hài lòng.

Giả vờ ngây ngốc để đổi lấy thời gian yên tĩnh thế này, nàng cảm thấy xứng đáng.

Lần này, Tô Y Điềm nhịn đau cắt một khối bạc vụn ra để mua vải và chỉ tơ bóng làm cho Thường Tiểu Hi hai bộ trang phục mới, Khương Cẩm Hoa nào dám làm phiền sạp hàng của Tô Y Điềm nữa chứ.

Thậm chí bà ta còn khen nàng đến tận mây xanh, rau cá trứng gà cũng cắt qua cho nàng một ít, gọi là quan tâm đến con cháu trong nhà.

Rất nhanh gió lạnh đã bắt đầu càn quét, ban đêm nằm trong nhà mà Tô Y Điềm vẫn nghe rất rõ tiếng hú ma mị trên dãy Cửu Sơn.

Lần này nàng có sự chuẩn bị kỹ càng, đàn gà con trong sân đã lớn, tốc độ đẻ trứng cũng rất đều đặn.

Thời gian qua Tô Y Điềm nhận được một đơn hàng của một vị tiểu thư nhà giàu trên trấn, tay nghề khéo léo khiến nàng ta rất vừa lòng, thưởng cho ít bạc cùng hai xâu thịt. Coi như mùa đông này không thiếu thịt để ăn.

Năm con cá đổi ngoài chợ đã được ướp muối phơi khô, rau cải cũng đã được ngâm và nén lại kỹ càng, chỉ cần lấy ra là ăn được.

Sáng nay nàng lại dùng ba đấu gạo đổi lấy thêm củi khô trong nhà.

Coi như mọi thứ đã đầy đủ, chỉ còn quấn chăn nằm chờ cho qua một tháng mùa đông giá lạnh nhất trong năm này.

Lễ Trùng Cửu năm nay, Khương Cẩm Hoa cũng không ngại mời Tô Y Điềm sang nhà nội tổ mẫu của Thường Tiểu Hi ăn tiệc.

Đây là một trong những dịp mà tất cả người của nhà họ Thường ở quanh trấn Thạch Đầu tề tựu lại để thăm hỏi các bậc cao niên trong nhà.

Nhân dịp này, Khương Cẩm Hoa dự tính sẽ gán ghép Tô Y Điềm với một người họ hàng xa của Thường Chấn.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa và chỉ được đăng tải bản đầy đủ tại Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Chuyện này cũng không qua mắt được Tô Y Điềm, nhưng nàng vẫn đồng ý tham gia.

Bởi vì nàng đang muốn gặp lại một cố nhân ở đó.

Đúng như Tô Y Điềm dự đoán, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy Mã Khả.

Đời trước, nàng ngu muội, không nhìn ra người tốt ở bên cạnh mình.

Nội tổ mẫu nhà họ Thường đã cắm rễ ở trấn Thạch Đầu này cả một đời người.Tốt xấu gì bà cũng nhìn rõ được vài thứ.

Mã Khả hiện chỉ là một nha binh quèn, nhưng tính tình cương trực, thân hình cao lớn, mang lại cảm giác vững chắc an toàn.

Nội tổ mẫu nhà họ Thường muốn Thường Tiểu Hi kết đôi với Mã Khả, bà tin tưởng nam nhân này sẽ là bờ vai che mưa che nắng cho nàng ta.

Nhưng Khương Cẩm Hoa lại muốn trèo cao, dù sao Thường Tiểu Hi nhà bà ta cũng có chút ít nhan sắc, trước nay đều nổi tiếng là mỹ nhân đứng hàng thứ nhất thứ hai ở trấn Thạch Đầu, sao có thể vùi mình trong bãi phân trâu nhà họ Mã được chứ.

Mà Tô Y Điềm kiếp trước đã nhìn thấy Mã Khả kết hôn, thê tử của Mã Khả là con gái nhà làm đậu hủ trong trấn. Sau này lại nghe nói Mã Khả xin gia nhập quân ngũ dưới trướng của Vệ giáo úy ở Diễn Châu, một nhà bốn người cùng chuyển đến đó, sống rất sung túc và hạnh phúc, Mã Khả được phong hàm thất phẩm càng khiến cả nhà họ Mã nở mày nở mặt.

Chuyện này do chính miệng Khương Cẩm Hoa viết thư than thở với Tô Y Điềm, bởi vì ngày xưa nông cạn, không nhìn ra được người tài ở bên cạnh, để Thường Tiểu Hi gả qua nhà huyện thừa Cửu Sơn, suốt ngày đánh nhau với mấy thị thiếp trong nhà.

Nếu ngày ấy biết hạ mình xuống một chút, Thường Tiểu Hi giờ này có thể là chính thê của quan lại tòng thất phẩm.

Tô Y Điềm ghi nhớ rất kỹ lời này của Khương Cẩm Hoa.

Chính nàng lúc ấy cũng cảm thấy tiếc nuối thay bản thân mình.

Vậy thì đời này, nàng phải cố gắng nắm lấy sợi dây may mắn mà ông trời ban tặng.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa và chỉ được đăng tải bản đầy đủ tại Ổ Mèo Mụp Sữa, vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Mã Khả này, con người của y có vẻ khô khan bộc trực, nhưng lại rất chân thật. Trải qua nhiều sóng gió, Tô Y Điềm giờ lại cảm thấy yêu thích tính cách này của y.

Lần đầu tiên bị một nữ nhân tiếp cận chào hỏi, gương mặt y ửng đỏ, đôi mày giật giật như không dám tin.

“Tiểu nữ là Tô Y Điềm, lần trước nhờ có huynh mà sạp hàng không bị bầy heo nhà lão Trương giẫm nát, hôm nay gặp ở đây xin bày tỏ lòng biết ơn, mong huynh nhận cho.”

Trên tay Tô Y Điềm là một bao quấn cổ tay cho người tập võ, nhìn ra được nữ tử trước mặt rất dụng tâm cảm tạ.

Mã Khả lúng túng quệt mũi, cánh tay cứ đưa ra lại thụt vào, muốn nhận mà lại không dám: “Cô nương chớ khách sáo, đây là bổn phận của taị hạ…”

Tô Y Điềm ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, đôi mắt mang theo vẻ mong đợi thấp thỏm mở to, bên trong lấp lánh như có triệu vì sao.

“Huynh…như vậy là không muốn nhận tấm lòng của tiểu nữ? Có phải vì tiểu nữ chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, cho nên không xứng với người nhà binh như huynh?”

“Không…không phải, cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ…tại hạ chỉ cảm thấy món quà có chút quý giá…!!!”

Tô Y Điềm mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bao hộ tay, nhỏ giọng nói: “Tiểu nữ chỉ có một tay may vá thêu thùa, không biết làm gì có thể xứng với huynh, cho nên mới mạo muội làm ra bộ bao tay này, từng đường kim mũi chỉ đều là tấm lòng của tiểu nữ.”

Nói đến đây rồi, Mã Khả không thể không cầm lấy, trên gương mặt vuông vức vô thức nở một nụ cười bẽn lẽn.

Tô Y Điềm nghĩ thầm, nam tử này quả thật chưa trải qua tình ái bao giờ, nhìn y cười ngốc nghếch như đứa trẻ vậy.

Thường Tiểu Hi đứng một bên nhìn thấy một màn này, vội vàng lôi kéo Tô Y Điềm nói nhỏ: “Tỷ tỷ à, đừng nói với muội là tỷ chấm cái tên mãng phu này đó nha.”

Tô Y Điềm không thể hiện thái độ rõ ràng, chỉ liếc mắt nhìn nàng ta nói: “Có chấm hay không chấm thì cũng không liên quan đến muội.”

Thường Tiểu Hi bĩu môi, vẻ mặt thể hiện rõ sự khinh thường: “Nghĩ kỹ, người như tỷ cũng chỉ xứng với hạng người thô kệch như Mã Khả, sao có thể trèo cao vào nhà quan được chứ.”

“Đúng vậy, cho nên người tỷ này đây cầu chúc muội có thể gả được vào nhà cao cửa rộng, sau này còn có thể cho ta một nơi nương tựa.”

Thường Tiểu Hi hài lòng nghe những lời này của Tô Y Điềm, cười cười vỗ vai của nàng rồi rời đi.

Bước đầu tiếp cận Mã Khả coi như tốt đẹp, sau tết Trùng Cửu, Tô Y Điềm kiếm cớ ngày một ngày hai lại đến nha môn thăm hỏi Mã Khả, hết tặng hắn ít bánh màn thầu thì là túi vải đựng tiền.

Toàn bộ đều do tự tay nàng làm, điều này khiến Mã Khả rất cảm động.

Mấy hôm nay trời bắt đầu đổ tuyết, Tô Y Điềm quyết định thông báo tạm đóng sạp, không nhận đơn mới.

Nhìn tình hình có vẻ tuyết sẽ còn rơi nhiều hơn nữa, Mã Khả vừa phụ nàng dọn hàng, vừa dặn dò nàng ở nhà một mình cẩn thận, thời tiết như thế này thì tốt nhất nên ở nhà, không nên đi ra ngoài.

Thậm chí y còn cẩn thận kiểm tra kỹ càng từ mái ngói đến cổng rào, ngay cả chuồng gà y cũng đích thân đi nhìn một chút.

Sau khi thấy trong nhà Tô Y Điềm đầy đủ tươm tất mọi thứ, Mã Khả dúi vào tay nàng một túi ngũ cốc rồi mới yên tâm rời đi.

Tô Y Điềm thảnh thơi ngồi trong nhà, nhìn tuyết đọng trên mái lá thành một lớp dày, trong lòng nhẩm tính.

Hôm nay chính là ngày nàng gặp được người kia trên sườn núi.

Sau đó diễn ra hàng loạt sự kiện thảm khốc, mà nàng lại vì người đó mà trầm mê bất ngộ, cứ thế rời bỏ trấn Thạch Đầu, chạy đến tít kinh thành xa xôi hoa lệ, như vậy mới đụng vào người không nên đụng, c.h.ế.t trong câm lặng.

Cho nên hôm nay nàng quyết không ra khỏi căn nhà này nửa bước, không tạo ra cơ hội gặp được người kia, những chuyện sau đó hẳn nhiên sẽ không xảy ra với nàng, đợi đến mùa xuân sang năm ẩn ý lựa lời nói với Mã Khả về việc thành thân của hai người, vậy thì có thể coi như kiếp này thoát nạn, an ổn sống một đời.

Sắc trời rất nhanh đã tối sẫm, bên ngoài là một màu đen như mực mài, Tô Y Điềm lau chùi sơ qua giường đệm, thoải mái phủi lòng bàn chân rồi leo lên giường quấn chăn kín mít.

Đang lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên ngoài cửa vang lên một tiếng “bịch” rất lớn, sau đó là một tiếng “rầm” theo sau.

Dường như có vật gì rơi xuống đổ ập vào cánh cửa bên ngoài.

Tô Y Điềm giật mình thức dậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Thời tiết lạnh giá thế này, chắc chẳng có tên trộm nào dám đi hành nghề đâu.

Vậy tiếng động vừa nãy là gì, có khi nào là dã thú đi lạc không?

Chết, vậy thì đàn gà của nàng sẽ tiêu tùng.

Tô Y Điềm nghĩ đến đây vội vàng khoác áo bông, xỏ giày rơm chạy ra ngoài cửa.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, trên nền đất trắng xóa là thân hình của một nam tử nằm sấp, m.á.u nhiễm đỏ cả một tấm lưng rộng lớn.

Tô Y Điềm chong đèn cầy lên để nhìn cho rõ.

Sau đó đôi mắt trợn trừng, lộ rõ vẻ kinh hoàng như nhìn thấy ma.

Dù gương mặt hắn vùi trong tuyết, nhưng Tô Y Điềm nhận ra được đường chỉ thêu lấp lánh ánh vàng trên trang phục đã nhiễm bụi bẩn của hắn.

Hắn chính là người đó.

Tiêu Cảnh Hoằng.

Người đã khiến kiếp trước của nàng rơi vào thống khổ, nhục nhã và đau đớn tận cùng.

Thế nhưng, kiếp này nàng không đến chỗ sườn núi kia, cũng không ra tay cứu hắn.

Vậy tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây cơ chứ?

Ông trời đây là đang muốn đùa giỡn với nàng hay sao?

Advertisement
';
Advertisement