Đã lâu lắm rồi Tô Y Điềm mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Mặc dù thân thể đang bị cảm mạo nhưng không ngăn cản được sự vui sướng trong lòng. Nàng gấp chăn, khoan khoái bước ra ngoài hít thở một hơi dài.
Thời tiết đã vào thu, bầu trời xanh trong như viên lam ngọc cực phẩm.
Tô Y Điềm thảnh thơi nhìn đàn gà con đang lảo đảo chạy theo chân mẹ kiếm ăn, sau đó lại rảo bước đến chái nhà phía Đông kiểm tra một số lương khô và da lông thú.
Rất nhanh sẽ đến mùa đông rét mướt, địa thế của trấn Thạch Đầu càng khiến cái lạnh thêm phần cắt da cắt thịt với những cơn gió đông bắc quét qua.
Được truyền nghề may vá của mẫu thân Khương Mỹ Vân, Tô Y Điềm có thể một mình sống tốt ở trấn Thạch Đầu. Vị trí giáp biên ải, băng qua dãy Cửu Sơn, phía bên kia thảo nguyên rộng lớn là các bộ tộc Hồ, Miêu, Mông, cho nên nhu cầu về trao đổi lương thực và hàng hóa khá thường xuyên. Với người nhanh nhẹn siêng năng như Tô Y Điềm thì không khó để kiếm miếng ăn hàng ngày.
Huống gì, trước khi ra đi, hai phu thê Khương Mỹ Vân đã gom góp chút ít bạc mua được một mảnh đất, dựng một căn nhà cũng coi như là chắc chắn, còn có sạp hàng nhỏ ở bên hông một tiệm vải lớn ở khu chợ, nơi mà Khương Mỹ Vân mỗi ngày cặm cụi thêu vá sửa đồ cho khách, tất cả đều để lại cho Tô Y Điềm, coi như nàng một mình sống ở thế gian cũng không phải lăn lóc bươn chải ở đầu đường xó chợ.
Thắp xong nén hương cho phụ mẫu, Tô Y Điềm tính toán một chút, chẳng mấy chốc mà đến mùa đông lạnh lẽo, lương thực trong nhà cần phải tích trữ thêm mới có thể đủ dùng qua những ngày bão tuyết.
Kiếp trước, bởi vì chủ quan, đến tận khi bầu trời chuyển sang màu xám ngoét, Tô Y Điềm mới lật đật chạy ra ngoài mót thêm chút rau củ và củi mục sưởi ấm.
Cho nên cô mới gặp phải kiếp nạn lớn nhất của đời mình.
Đến mức mất cả mạng sống.
Được sống lại một lần nữa, trở về thời điểm mọi thứ còn chưa xảy ra, Tô Y Điềm cảm thấy vô cùng may mắn.
Chỉ cần bản thân mình không xuất hiện ở con đường mòn bên hông vực núi hoang vu ấy.
Nàng sẽ không gặp người đó.
Cũng không ngu muội lao đầu như con thiêu thân, khờ dại bị người sắp đặt lôi kéo.
Càng không c.h.ế.t trong thê thảm tủi nhục.
Ơn trời, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, bây giờ, điều quan trọng nhất là phải xử lý những phiền phúc bên cạnh.
“Tô tỷ tỷ, tỷ có ở nhà không vậy?”
Tiếng gọi lanh lảnh của thiếu nữ bên ngoài cổng rào, xen lẫn giọng nói càu nhàu của phụ nhân.
“Cái con bé Y Điềm này mấy hôm nay làm cái gì mà không thấy nó ra chợ, con gọi thêm lần nữa xem nào.”
Vừa mới nghĩ đến thì phiền phức đã xuất hiện rồi.
Tô Y Điềm khẽ day trán, sau đó đứng lên vuốt lại mái tóc rồi mới đi ra ngoài.
Khương Cẩm Hoa đang đứng chống nạnh, mắt liếc một vòng quanh sân, bắt gặp đàn gà béo mập đang cục tác đi bươi đất thì hau háu nhìn.
Nghe tiếng động, bà ta quay đầu sang, giở giọng trách móc: “Ngươi rị mọ cái gì bên trong mà mãi mới chịu ra mở cửa thế, để hai mẹ con ta đứng hóng gió lạnh nãy giờ.”
Tô Y Điềm kéo môi, hơi cúi người đáp: “Mấy hôm nay trời trở lạnh, trong người cảm thấy khó chịu nên nằm ngủ trong nhà, không nghe tiếng gọi của dì.”
Khương Cẩm Hoa nắm tay Thường Tiểu Hi đi thẳng vào trong nhà, miệng vẫn không hết càu nhàu: “Đấy, ta đã nói với ngươi rồi, một thân một mình ở cái căn nhà to đùng thế này thì được cái gì, tối lửa tắt đèn không ai trông nom, ngươi đã cập kê rồi, tốt nhất là tìm mối hôn sự nào đó rồi gả đi thôi. Phụ nữ điều tối quan trọng vẫn là làm vợ và làm mẹ.”
Kiếp trước, Tô Y Điềm cũng phải chịu đựng những lời “răn dạy” kiểu này của Khương Cẩm Hoa.
Lúc nào cũng ra vẻ trưởng bối lo lắng cho con cháu trong nhà, nhưng sự thật thối nát bên trong làm sao mà qua mắt được Tô Y Điềm.
Chồng của Khương Cẩm Hoa là Thường Chấn, là một tên mãng phu chuyên chạy đi bốc vác ở dịch trạm và bến tàu.
Hồi còn trẻ, ông ta cũng chăm chỉ làm ăn lắm, cho nên gia đình cũng khấm khá, đủ ăn đủ mặc.
Chẳng may đến lúc Khương Cẩm Hoa mang thai Thường Tiểu Hi, Thường Chấn lại sa vào cờ bạc.
Khương Cẩm Hoa nhận lời đi đổ cơm heo cho mấy quán ăn ngoài chợ cũng chỉ gom góp được vài đồng. Thường Triết và Thường Tiểu Hi mỗi ngày một lớn, cần rất nhiều tiền. Đồ đạc trong nhà cứ thế đội nón ra đi không cách nào gỡ gạc được.
Lúc này Khương Cẩm Hoa không nhịn được bắt đầu ngấp nghé căn nhà và mảnh đất của Tô Y Điềm.
Dù gì đi nữa, nàng chỉ là một tiểu cô nương thân cô thế cô, cha mẹ đã mất, một mình sống ở căn nhà đó thì thật là phí phạm, còn cái sạp may vá sửa đồ ở ngoài chợ nữa.
Nếu Khương Cẩm Hoa có được nó thì không cần phải lo tiền học cho Thường Triết, thậm chí còn có thể chưng diện thêm cho Thường Tiểu Hi, dọn đường ngày sau cho nàng ta gả vào một gia đình có tiền.
Cho nên bà ấy bắt đầu bày trò dụ dỗ, ban đầu là chê bai tay nghề của nàng không tốt bằng mẫu thân, sạp hàng không có nhiều khách, còn không bằng đi làm nha hoàn của nhà viên ngoại ở trấn kế bên.
Tất nhiên là nàng không chịu rồi, đang yên đang làm làm một người tự do tự tại, tại sao lại phải bán mình đi làm nha hoàn cho người ta chứ.
Không thuyết phục được Tô Y Điềm, Khương Cẩm Hoa bắt đầu lấy thân phận trưởng bối trong nhà gióng trống khua chiêng tìm bà mối để sắp xếp hôn sự cho nàng.
Tốt nhất là kiếm một nhà nào đó ở xa một chút, người hung dữ một chút, như vậy mới có thể trị Tô Y Điềm, khiến nàng không cách nào quay trở về trấn Thạch Đầu được nữa.
Như vậy nhà cửa ruộng vườn của Khương Mỹ Vân sẽ thuộc về Khương Cẩm Hoa, thậm chí bọn họ còn có thể nhận về được một khoản sính lễ khi gả Tô Y Điềm đi.
Bọn họ thể hiện lộ liễu như vậy, thật sự coi nàng là một đứa thiểu năng mà.
Vì vậy, kiếp trước để tránh việc bị bọn họ tính kế bán cho gia đình tên đổ phân ở trấn trên, Tô Y Điềm đã tự mình tìm kiếm một nam nhân đem về nhà, ép người ta bái đường thành thân với mình.
Gạo đã nấu thành cơm, Khương Cẩm Hoa lấy cái gì để có thể gả nàng ra ngoài đây.
Thật ra trong lòng nàng lúc đó cũng có chút tư tâm, tên dã nam nhân mà nàng nhặt được ở sườn núi quả thật là cực phẩm mà.
Gương mặt sắc bén như khối bạch ngọc được điêu khắc cẩn thận, làn da trắng nõn mượt mà.
So với tất cả nam nhân ở trấn Thạch Đầu này, hắn không khác gì trích tiên giáng trần.
Chưa nói đến ngoại hình anh tuấn bức người của hắn, nội trang phục hắn đang mặc trên người, đôi giày thêu chỉ vàng và miếng bội kiếm đính mấy mươi viên đá quý to như hạt đậu, Tô Y Điềm lúc đó trong đầu gần như đã tính toán xong hết thảy, muốn mượn cơ hội này để gột rửa sự nghèo đói của bản thân.
Đúng là ngu ngốc mà.
Truyện thuộc về Đây là một con mèo sữa và được đăng tải đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Lắc lắc đầu muốn phủi bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Tô Y Điềm đứng thẳng người lên ôn hòa đáp lại Khương Cẩm Hoa: “Con biết ý tốt của dì, những lúc như thế này mới cảm thấy một thân một mình quả là vất vả. Con nghĩ lời dì nói rất đúng, qua hết mùa đông này, sang năm sau con sẽ cẩn thận xem xét việc thành thân.”
Khương Cẩm Hoa nghe mà giật mình.
Phải nói là từ trước đến nay Tô Y Điềm nổi tiếng là đứa trẻ bướng bỉnh. Mấy tháng nay bà ta ra sức dụ dỗ thuyết phục, thậm chí còn lôi mẫu thân nàng ra mà đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hòng bắt nàng ngoan ngoãn nghe lời để bà ta sắp xếp bà mối đến nhà.
Ai ngờ Tô Y Điềm không chỉ tính tình cứng cỏi mà miệng lưỡi còn chua ngoa, lần nào bà mối cũng ăn quả đắng từ nàng, đến mức sợ hãi bỏ chạy mất mật.
Hôm nay không dưng nàng lại tự chủ động đề nghị việc cưới gả.
Khương Cẩm Hoa như mở cờ trong bụng, ngoác miệng cười đến mang tai: “Tốt, tốt, ngươi suy nghĩ được như vậy là rất tốt. Phải thế chứ, sinh con gái chính là con người ta, nào có đạo lý có thể ở mãi nhà của mình được chứ. Ta sẽ thay mẹ ngươi kiếm cho ngươi một hôn sự thật tốt, đảm bảo người qua đó sẽ ăn ngon mặc đẹp, sung sướng nửa đời sau.”
Ý đồ đã đạt được, hai mẹ con Khương Cẩm Hoa cũng không ở lại lâu, sau khi qua loa yêu cầu Tô Y Điềm may cho Thường Tiểu Hi một chiếc váy mới để ăn mừng lễ Trùng Cửu với người nhà họ Thường, bọn họ cắp m.ô.n.g đi mất.
Truyện thuộc về Đây là một con mèo sữa và được đăng tải đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Tô Y Điềm gõ trán, cố gắng nhớ lại một số chuyện cũ.
Hình như đợt này, Khương Cẩm Hoa muốn giới thiệu cho Thường Tiểu Hi một thanh niên quen biết với nhà họ Thường, đang giữ chức huyện thừa ở Cửu Sơn, có thể coi như là xuất thân nhà quan.
Nhưng sau khi Thường Tiểu Hi nhìn thấy dã nam nhân nhà Tô Y Điềm thì nằng nặc đòi hủy bỏ hôn sự, ngày ngày chạy qua bên đây lượn lờ trước mặt cặp đôi phu thê mới cưới.
Kiếp trước là Tô Y Điềm thấy sắc nổi lòng tham, ra sức bảo hộ hắn như gà mẹ, thậm chí còn ầm ĩ với Thường Tiểu Hi đến gà bay chó sủa, bị cả nhà Khương Cẩm Hoa gieo rắc tiếng xấu khắp trấn Thạch Đầu.
Sống lại một đời, Tô Y Điềm vô cùng tỉnh táo, nhận thức rõ ràng.
Thường Tiểu Hi ư, muốn gả cho ai cũng được, không liên quan đến nàng, tốt nhất là đi luôn cho khuất mắt.
Nghĩ vậy, Tô Y Điềm lật đật lục ra một tấm vải lục như lam mà nàng mới mua được, bắt tay may cho Thường Tiểu Hi một bộ váy mới.