Vì không muốn chạm mặt một nhà Mã Khả ở Diễn Châu, Tô Y Điềm đã quyết định thay đổi lộ trình.
Nàng cũng không đi quá xa, ngồi thuyền chừng bảy ngày thì cũng xuống bến, lựa chọn Biện Thành làm nơi dừng chân đầu tiên.
Chủ yếu thời điểm này cũng sắp tết nguyên đán, nàng muốn tìm ngôi nhà tạm để nghỉ ngơi.
Dù gì ông bà cũng có câu, tết là dịp đoàn viên, ai lại muốn đi xa trong những ngày này bao giờ.
Biện Thành là một thành trì nhỏ không quá giàu có trù phú, bởi vậy nên dân cư cũng thưa thớt hơn những nơi khác.
Vì chưa biết có ở lại đây lâu dài hay không, Tô Y Điềm chỉ thuê một gian nhà nhỏ, mỗi ngày vòng quanh tìm hiểu cuộc sống phố phường.
Ngày thứ tư sau khi đến Biện Thành, Tô Y Điềm chợt chút ý đến một tiểu đội giáp trụ nai nịt gọn gàng đang phóng ngựa đi vào cổng thành.
Tò mò, Tô Y Điềm đi đến bàn của mấy vị phụ lão đang ngồi thưởng trà trong tửu lâu muốn hóng hớt tin tức.
Thì ra tiểu đội kia là của Mạnh tướng quân, người vừa lập được công lớn tại trận chiến với man di, đang trên đường về kinh thành để nhận thưởng.
Tô Y Điềm không quá để ý, vừa cắn hạt dưa, vừa nghe chuyện, lâu lâu lại xen vào hỏi vài câu vô thưởng vô phạt.
Lúc trở về nhà thì trời cũng đã sụp tối.
Mấy ngày nay đi nghe ngóng tình hình xung quanh cũng chưa kịp dọn dẹp gian phòng ngăn nắp. Tô Y Điềm tính tranh thủ tối nay soạn một ít đồ trong rương ra, chuẩn bị cho lễ hội giao thừa và mấy ngày tết sắp tới.
Một chiếc áo choàng đen thêu giao long bằng chỉ vàng rơi ra, Tô Y Điềm mới nhớ vì để trừ tiền ăn ở của Tiêu Cảnh Hoằng mà nàng đã tịch thu tư trang của hắn, bao gồm ngoại bào và đôi ủng có thêu huy hiệu của hoàng tử.
Hai thứ này đã được giặt sạch sẽ, Tô Y Điềm không nhịn được lôi ra ngắm nghía.
Đúng là tay nghề của tú nữ trong cung vẫn cao hơn một bậc, không chỉ chất liệu vải thượng hạng mà từng đường kim mũi chỉ cũng vô cùng tinh xảo.
Kiếp trước, Tô Y Điềm đã coi chúng như bảo vật trân quý, giữ gìn kỹ lưỡng vô cùng.
Có một lần, Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên nổi điên muốn ra ngoài, yêu cầu Tô Y Điềm đưa trả hắn áo choàng và giày, lúc đó vì sợ hắn bỏ trốn, nàng nhất quyết khăng khăng không để cho hắn đi, hai người còn ầm ĩ với nhau một trận.
Nhớ lại đoạn ký ức này, Tô Y Điềm nhíu mày thật sâu.
Lúc đó nàng nấp sau cánh cửa thông đến sân sau của hai gian nhà, nhìn thấy ám vệ liên hệ với Tiêu Cảnh Hoằng, bởi vậy nàng cũng dần đoán được thân thế thực sự của hắn.
Hình như hắn muốn đi tìm người tên là Mạnh Cẩn gì đó.
Mạnh Cẩn.
Mạnh tướng quân.
Ủa, chẳng phải là người vừa cưỡi ngựa nhập thành sáng nay hay sao?
Nếu như Tô Y Điềm nhớ không lầm, ông ta sẽ phải bỏ mạng ở Biện Thành vào dịp năm mới, trùng khớp với đoạn thời gian này.
Bởi vì xuất hiện một đội quân phiến loạn liên kết với người man di đã đột ngột tấn công vào Biện Thành ngay vào ngày 30 tết, thời điểm mọi người đang thả lỏng nhất để chào đón năm mới.
Lấy lý do đường xa, lại trong dịp lễ lớn nhất của cả nước, phải đến nửa tháng sau quân tiếp viện do thái tử Tiêu Dật cử đi mới đến được Biện Thành.
Mọi thứ lúc này đã quá muộn, những cột khói đen vẫn còn bốc lên ngùn ngụt, bên trong thành là cảnh tượng tan hoang đổ nát, kho binh dụng và quân lương đã bị quét sạch, hàng nghìn binh lính và dân thường phơi thây giữa đồng không m.ô.n.g quạnh. Trên tường thành là thủ cấp của Mạnh Cẩn treo lơ lửng bị quạ rỉa không còn ra hình thù gì.
Tô Y Điềm không biết Mạnh Cẩn, nhưng những chiến công lừng lẫy của ông thì vang dội khắp đại giang nam bắc, nàng không nghe thấy cũng không được.
Người như thế này mới là nhân vật cần thiết cho xã tắc chứ không phải đám tham quan vô lại ở kinh thành.
Huống chi Tô Y Điềm đã lao tâm khổ tứ bao nhiêu để thoát khỏi bọn ăn thịt người nhà họ Thường, làm sao có thể cam tâm bỏ mạng ở Biện Thành vắng vẻ này chứ.
Một khi rơi vào tay quân phiến loạn, nữ tử như nàng chỉ có hai con đường, một là h.i.ế.p xong giết, hai là g.i.ế.c xong thì gian thi.
Tô Y Điềm không muốn bản thân rơi vào kết cục này.
Những người khác cũng vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Y Điềm như được tiếp thêm can đảm, nàng chạy đến nha môn, đút bạc cho lính canh gác muốn xin gặp Mạnh tướng quân đang nghỉ chân ở đây.
Đáng tiếc, một tiểu cô nương không có lai lịch gốc gác như Tô Y Điềm đâu phải muốn là được gặp mặt quan trên.
Lính canh vừa nhận bạc của Tô Y Điềm chưa đi được bao lâu đã quay lại nói không gặp rồi thẳng tay đuổi nàng về nhà.
Nhìn về phía núi rừng đen đúa ngoài đằng xa, tính nhẩm thời gian chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm giao thừa, cực chẳng đã, Tô Y Điềm mím môi chạy về nhà trọ lôi chiếc rương gỗ nhỏ trong phòng ra.
“Đại gia, tiểu nữ thực sự có việc quan trọng muốn bẩm báo với Mạnh tướng quân, ngài không tin cứ mang rương gỗ này đưa cho Mạnh tướng quân, ngài ấy chắc chắn sẽ đồng ý gặp tiểu nữ.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Tên lính canh bán tín bán nghi nhìn Tô Y Điềm cố chấp nằng nặc đẩy đồ trên tay cho hắn ta, trong lòng cũng bắt đầu lay chuyển.
Lỡ như thật sự là người quen của Mạnh tướng quân, thế chẳng phải hắn ta sẽ bị phạt trượng vì không thông tri kịp thời hay sao?
“Người chờ ở đây. Ta sẽ vào đưa cho Mạnh tướng quân, nhưng nếu quấy rầy khiến ngài ấy không vui thì ngươi c.h.ế.t với ta.” Lính canh lừ mắt hung dữ đe dọa một câu rồi mới quay người đi vào trong.
Chưa đến một tuần trà, tên lính canh đã hớt hơ hớt hải chạy ra lớn giọng gọi Tô Y Điềm đi vào.
Hẳn là Mạnh Cẩn đã nhận ra dấu tích của Tiêu Cảnh Hoằng trên áo choàng và đôi ủng da đó.
Hoàng tộc họ Tiêu của Bắc Bình quốc không phải hạng tầm thường, toàn bộ đồ ngự dụng đều được cẩn thận đánh dấu riêng biệt.
Tiêu Cảnh Hoằng lại là lục hoàng tử mà An Khánh Đế yêu thương nhất, việc ăn ở mặc của hắn tất nhiên không thể tầm thường qua loa.
Tô Y Điềm hít một hơi, khom lưng cúi đầu bước vào tiền sảnh đã được thắp đèn sáng rực.
Mạnh Cẩn uy nghiêm to lớn như quả núi đang ngồi ở ghế chủ tọa, đôi mắt sắc bén quét qua một vòng như đang dò xét vô cùng cẩn trọng.
“Người muốn gặp bản tướng quân?”
“Vâng, tiểu nữ là Tô Y Điềm, người trấn Thạch Đầu, xin bái kiến tướng quân.”
Mạnh Cẩn dùng hai tay nâng tấm áo choàng trong rương gỗ, sau đó gằn giọng nói: “Cái này làm sao ngươi có được, nói.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Tô Y Điềm quỳ mọp xuống sàn, gãy gọn kể lại chuyện mình bắt gặp Tiêu Cảnh Hoằng bị thương rồi đưa hắn về nhà chăm sóc, tất nhiên có lược bỏ vài phần không cần thiết.
“Gia cảnh của tiểu nữ cũng không khá giả gì, đây coi như là tín vật làm tin để đợi điện hạ lần nữa quay trở lại, ngài ấy hứa sẽ ban thưởng ngàn vạn lượng hoàng kim cho công lao của tiểu nữ ạ.”
Chuyện Tiêu Cảnh Hoằng bị ám sát trên đường đi trị thủy đã râm ran suốt mấy tháng nay.
Nhưng thật ra là hắn muốn âm thầm đi đến khu vực mỏ khoáng thạch ở phía bắc để tìm chứng cứ của thái tử Tiêu Dật đang nuôi binh và luyện khí tại đây.
Cho nên dù đã thoát khỏi vòng vây của kẻ địch nhưng Tiêu Cảnh Hoằng vẫn chần chừ không muốn xuất đầu lộ diện cũng là để cho Tiêu Dật sốt ruột phái người đi điều tra, nếu biết Tiêu Cảnh Hoằng thật sự đã bỏ mạng thì hắn ta cũng không ngần ngại đưa quân tiến về kinh thành, thực hiện một cuộc đảo chính.
Là tâm phúc của Tiêu Cảnh Hoằng, Mạnh Cẩn cũng biết được phần nào kế hoạch, cho nên lần này ông ta thúc ngựa về kinh, ngoài mặt là thay quân đội ở biên quan chúc tết Thánh thượng, nhưng mục đích thực sự chính là bí mật liên hệ các đầu mối để củng cố về mặt binh lực cho Tiêu Cảnh Hoằng.
Giờ đây thấy y trang quen thuộc xuất hiện, Mạnh Cẩn không thể không suy nghĩ một phen.
“Thật đấy, nếu không tin tưởng thì điện hạ cũng không chọn nhà của tiểu nữ là nơi ẩn náu suốt thời gian qua.” Lo lắng Mạnh Cẩn không tin mình, Tô Y Điềm cố tình nhấn mạnh.
“Coi như chuyện của điện hạ ta tạm tin tưởng ngươi, nhưng hiện tại ngài đã được hộ tống trở về kinh thành an toàn, ngươi lúc này lại tìm đến đây là muốn gì? Luận công ban thưởng? Nếu đã vậy thì cứ trở về trấn Thạch Đầu đi, sau khi điều tra xong xuôi, ắt điện hạ sẽ cho người một kết quả tương xứng.”
Lúc nói ra những lời này, ngữ điệu của Mạnh Cẩn có chút gắt gỏng. Trong lòng ông ta đã nhận định Tô Y Điềm là người tham tài háo bạc.
Tô Y Điềm lúc này ngẩng đầu lên xua tay: “Không, tiểu nữ đêm nay đến đây không phải xin được ban thưởng mà là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo…”
“Chuyện gì?”
“Tiểu nữ xin Mạnh tướng quân cho người đi thám thính tình hình trong vòng trăm dặm về phía Bắc của Biện Thành, nếu không mấy ngày tới ắt có biến tai ương khủng khiếp không thể tránh khỏi.”
Mạnh Cẩn nhíu mày, ra vẻ hồ nghi nhìn Tô Y Điềm: “Ý của ngươi là gì, nói rõ ra đi, đừng có úp úp mở mở.”
Tô Y Điềm nào dám trắng trợn bẩm báo, dù gì tất cả đều là những gì mà nàng suy đoán trong kiếp trước.
Vì vậy chỉ có thể thành tâm dập đầu với Mạnh Cẩn: “Chuyện này một lời khó nói hết, chỉ cần tướng quân cho người đi dò la một lần ắt sẽ biết.”
“Nếu không tìm được cái gì thì sao?” Mạnh Cẩn khịt mũi khinh thường.
Tô Y Điềm ấp úng cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm ôm quyền nói: “Vậy thì… vậy thì tiểu nữ tình nguyện chịu hình phạt.”
“Ngươi có biết tội lừa gạt quan phủ sẽ phạt nặng đến mức nào không? Cắt lưỡi, bẻ gãy tay chân, phạt năm mươi trượng, thậm chí là lưu đày…”
Tô Y Điềm rùng mình, nhưng so với kết cục bị h.i.ế.p xong giết, bị thiêu cháy thành tro trong cuộc biến loạn ở Biện Thành như kiếp trước nàng đã từng nghe kể thì thà nàng hãy kiên trì cố gắng tìm cho mình một con đường sống thì hơn.
Vả lại, Tô Y Điềm tin tưởng trực giác của mình, nếu không nàng cũng không bồn chồn lo lắng khi nghe thấy tên Mạnh Cẩn.
“Tiểu nữ… chấp nhận.”
“Được. Ngươi cho một lính trinh sát nhanh nhẹn nhất ngay lập tức lên đường đi về phía Bắc, nếu có chuyện gì xảy ra lập tức gửi bồ câu đưa thư về cho ta.” Mạnh Cẩn ngắn gọn ra lệnh, tác phong hành động vô cùng quyết đoán.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Còn Tô Y Điềm cũng bị áp tải vào một căn phòng nghỉ trong nha môn, chờ đợi tin tức báo về.
Qua hết một ngày một đêm, bồ câu rốt cục cũng bay về gửi một mảnh giấy nhắn gọn lỏn.
Mà lính trinh sát sáng sớm hôm sau cũng phi nước đại băng qua cổng thành, không đợi con ngựa khuỵu xuống vì mệt mỏi đã hoảng hốt chạy vào nha môn.
“Thuộc hạ phát hiện ra một đội quân phiến loạn có quy mô hùng hậu đang dựng trại ở phía bắc cách Biện Thành gần một trăm dặm, dường như còn muốn tiến sâu hơn…”
Mạnh Cẩn híp mắt nhìn Tô Y Điềm đang vặn tay lo lắng đi qua đi lại trước mặt.
“Vậy là mình đoán đúng rồi.”
Mạnh Cẩn ném tờ giấy vào người Tô Y Điềm, trầm giọng quát: “Vì sao ngươi lại biết hả?”
Tô Y Điềm méo xệch, run rẩy cong lưng nói: “Nếu… nếu tiểu nữ nói là… mình nằm mơ thì tướng quân có tin không?”
Chỉ thấy ông ta cười khẩy một cái, sau đó ra lệnh cho người nhốt nàng vào đại lao.
“Khoan, Mạnh tướng quân xin chờ một chút, để tiểu nữ nói hết được không?”
Mạnh Cẩn cảm thấy Tô Y Điềm còn nhiều điều kỳ lạ muốn khai thác, cho nên cũng đồng ý lắng nghe.
“Với tốc độ của đội quân này, chỉ trong ba ngày thì bọn họ sẽ áp sát được Biện Thành, đó chính là đêm giao thừa, nếu không tìm được đối sách thủ thành, rất nhanh toàn bộ chúng ta đều sẽ phơi thây dưới tay quân phiến loạn, mà Mạnh tướng quân chính là ưu tiên hàng đầu của bọn chúng trong đợt tấn công này…”
Mạnh Cẩn không cho là như vậy: “Ta đã cho bồ câu đưa thư đi rồi, Thanh Châu ở ngay gần đây, tối đa trong vòng bảy ngày sẽ có quân tiếp viện đến nơi, ngươi bớt có chơi trò hù dọa với bổn tướng quân.”
“Vậy tiểu nữ hỏi ngài, nếu quân tiếp viện không đến kịp thì sao, hoặc bọn họ không muốn đến?”
Mạnh Cẩn quắc mắt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Lục điện hạ đang trên đường hồi kinh. Người hiện tại đang nắm quyền ở Đế Kinh là Thái tử Tiêu Dật, lại nói Thanh Châu từ sau khi lục điện hạ mất tích hình như đã được Triệu thế tử của phủ Bình Dương hầu tiếp quản, cũng chính là cháu ruột của Triệu hoàng hậu, ngài nói xem quân tiếp viện Thanh Châu có đến kịp không?”
Lúc này Mạnh Cẩn mới ngẩn người nhìn tiểu cô nương từng lời sắc sảo cứ thế đánh gãy kế hoạch trong đầu của ông ta.