Biện Thành năm nay đóng cổng thành rất sớm, mới 29 tết đã liên tục thông báo đến từng nhà kêu gọi các thành viên nhanh chóng trở về đoàn tụ với gia đình.
Bếp lò của các tửu lâu cháy rực xuyên đêm.
Lò rèn trong thành thổi lửa liên tục từ sáng đến tối.
Mạnh tướng quân liên tục cho quân lính đi tuần tra và thúc giục, dân chúng dần dần cũng nhận ra sắp tới đây sẽ xảy ra binh biến, ngay lập tức đề cao tinh thần cảnh giác.
Phụ nữ, người già và trẻ em yên lặng ở trong nhà khóa trái cửa.
Đàn ông trai tráng trong thành bắt đầu tập hợp thành từng tiểu đội hỗ trợ lẫn nhau.
Đêm 30 tết, bên trong Biện Thành im ắng khác hẳn ngày thường.
Không có đèn đóm rực rỡ, không có lễ hội tấp nập.
Vừa qua giờ tuất, âm thanh rầm rập của vó ngựa đã vang lên bên tai.
Tô Y Điềm năn nỉ Mạnh Cẩn cho mình theo ông leo lên tường thành, nhìn thấy một đoàn hùng binh treo cờ vàng đang hung hăng tiến vào ranh giới của Biện Thành.
Tô Y Điềm căng mắt lướt qua từng gương mặt đen sạm đi vì nắng gió, trong bụng nghĩ nếu có c.h.ế.t thì cũng phải biết được kẻ g.i.ế.c mình là ai, lúc đó xuống hoàng tuyền làm lệ quỷ thì cũng còn kiếm đường trả thù được.
Chiến thư đã được gửi đi trước một ngày, yêu cầu quan tri phủ dâng thủ cấp của Mạnh Cẩn đồng thời mở cửa thành để quân phiến loạn tiến hành đóng trại nghỉ ngơi và trao đổi lương thực. Nếu không bọn chúng sẽ tiến hành vụ thảm sát kinh hoàng nhất tại đây.
Lấy sáu ngàn quân của kẻ địch so với chưa đến một ngàn người của Biện Thành, đây quả thật là lấy trứng chọi đá. Đám người của nha môn lo lắng không thôi, chỉ mong thương thảo hiệp nghị hòa bình để giữ được an toàn cho con dân trong thành. Nhưng Mạnh Cẩn hiểu, với bản tính hung hãn và tham vọng của thái tử Tiêu Dật, chỉ e là trận chiến ở Biện Thành lần này cùng cái c.h.ế.t của ông chính là bàn đạp đầu tiên để hắn ta cùng hoàng hậu và một nhà hầu phủ thực hiện mưu đồ đảo chính.
Mạnh Cẩn trừng mắt trong đêm tối, cất giọng nói Tô Y Điềm.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta có thể tin được ngươi không?”
Tô Y Điềm kiên định ôm quyền: “Tiểu nữ có thể chỉ là phường nông cạn yếu đuối nhưng lòng yêu nước tuyệt đối không thua kém đấng nam nhi.”
Mạnh Cẩn nghe xong thì gật đầu nhìn sang Tô Y Điềm: “Được, hôm nay chúng ta quyết chiến ở đây.”
Ngay tại ranh giới dòng sông xanh uốn lượn quanh Biện Thành.
Tiếng hô của đoàn quân do Điền Chủng thống lĩnh vang dội cả một góc rừng núi. Bọn chúng ra sức truy đuổi tiểu đội lính trinh sát được Mạnh Cẩn thả ra mấy ngày hôm nay để đi do thám tin tức.
Âm thanh vó ngựa rầm rập đuổi theo sát nút, cho đến khi bọn họ vừa băng qua khu vực sông xanh tiến đến chân thành.
Nhìn thấy dòng sông đóng băng một lớp dày chắc chắn, Điền Chủng càng đắc chí: “Đến ông trời còn giúp cho Điền mỗ này ! ”
Thêm một chút nữa….một chút nữa. Tô Y Điềm đếm nhẩm trong lòng
“Bắn tên!” .Tiếng hô dõng dạc và cao vút Mạnh Cẩn trên tường thành vang lên tiếng trống dồn. Sau đó được lan truyền liên tục khắp Biện Thành.
“Bắn tên!!!”
“Bắn tên!!!”
Những mũi tên mang ngọn lửa cháy rừng rực liên tiếp b.ắ.n về phía đạo quân thiết kỵ của Điền Chủng.
Hắn ta càng cười cuồng vọng, giương cao thanh đại đao trong tay, hất mặt về phía Mạnh Cẩn đứng trên tường thành: “Mấy trò mèo này mà cũng có thể đưa ra để đối phó với lão tử!”
Lửa cắm xuống đất phừng cháy.
Tiếng tách tách vang lên, từ từ lan rộng, theo sau đó là âm thanh ken két, mặt đất bắt đầu nứt toác ra.
“Chuyện gì đang xảy ra???” Rất nhanh đã có người phát hiện có vấn đề.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Mặt băng đang tan chảy.
“Ổn định lại đội hình, tất cả nhanh chóng vượt sông!” Điền Chủng gào thét
Nhưng lửa đã lan rộng khắp mặt sông, những mũi tên lửa vẫn tiếp tục lao xuống.
Mặt sông đã nứt toác, những phiến băng vỡ ra nhanh chóng, quân Điền Chủng không kịp vượt sông, hầu như rơi thẳng xuống lòng sông lạnh căm căm.
Nhưng ngay sau đó họ nhận ra rằng, có thứ còn nguy hiểm hơn cái lạnh tê người.
Những cọc nhọn sừng sững lỉa chỉa ẩn dưới lòng sông chợt hiện hình dưới lớp băng vỡ.
Trong chốc lát m.á.u đã nhuộm đỏ lòng sông xanh thẳm.
Một số lượng lớn quân lính bỏ mình hoặc bị thương nặng, số còn lại mất hết sĩ khí không còn dám lao lên hồ đồ như ban đầu, Điền Chủng buộc phải lùi lại về sau mười dặm để chấn chỉnh đội quân và tìm kế vượt sông.
Ngày đầu tiên thủ thành thành công ngoài mong đợi.
Mạnh Cẩn ra lệnh cho binh lính chia nhau ra canh gác và nghỉ ngơi, sau đó đi đến chỗ Tô Y Điềm đang xếp hàng chờ nhận cháo cùng dân chúng.
“Sao ngươi lại nghĩ ra được cách này?”
Tô Y Điềm nghiêng đầu, mãi một lúc mới nhận ra Mạnh Cẩn là đang hỏi nàng về kế sách đóng băng cây cầu.
“Bao quanh Biện Thành là một đường qua sông và một đường núi. Người bình thường không ai chọn đường núi hiểm trở và nhiều cạm bẫy, cho nên ắt sẽ tấn công theo đường sông. Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi khi, có thể làm đóng băng cả một bề mặt nước rộng lớn, vậy sao không lợi dụng địa hình và thời tiết này, lừa bọn họ một vố chứ?”
Tô Y Điềm dùng một cục đá vẽ nguệch ngoạc trên nền đất.
“Tiểu nữ không có kinh nghiệm đánh trận, nhưng mấy mẹo vặt trong cuộc sống thường ngày thì rất rành rẽ. Để đóng băng một bề mặt nước dưới mùa đông lạnh giá này không khó. Khiến mặt băng tan chảy ngay lập tức càng là chuyện dễ dàng. Ta chỉ đưa ra chủ ý này, còn lại đều do Mạnh tướng quân sắp xếp thông minh, dụng quân như thần.”
Mạnh Cẩn lúc này không tiếp tục lên tiếng, chỉ nhìn Tô Y Điềm bằng ánh mắt sâu như biển.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, mùng ba tết, Biện Thành lại đón tiếp một trận vó ngựa tung hoành.
Toàn bộ cọc gỗ nhọn hoắt dưới lòng sông đã bị phạt ngang thân, quân đội của Điền Chung dù tốn nhiều thời gian nhưng cũng đã vượt sông để áp sát đến chân thành.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Mạnh Cẩn nhìn Tô Y Điềm đang bận rộn phía sau, híp mắt chờ đợi.
Ngay khi tiểu đội đầu tiên của Điền Chủng bám được lấy tường thành, Mạnh Cẩn bất ngờ hét to:
“Chuẩn bị…!!!”
“Đổ dầu!!!”
Từng vạc dầu sôi ùng ục được đổ ào ào xuống. Ngay sau đó là những bó đuốc rực lửa cũng thi nhau cháy phừng phừng.
Tiếng la hét chấn kinh vang lên inh ỏi.
Điền Chủng cắn răng huy động mọi người dùng khiên che chắn cho nhau để tiếp tục leo lên.
Nhưng đây vẫn chưa phải toàn bộ kế hoạch của Mạnh Cẩn.
Dầu đã bôi trơn toàn bộ ngóc ngách trên tường thành, làm tăng thêm độ khó khi leo bám của đám người Điền Chủng.
Phía bên trên, binh lính ra sức b.ắ.n tên xuống khiến một lần nữa Điền Chủng phải cắn răng hạ lệnh rút lui trong nhục nhã.
Số lượng sáu ngàn quân lính của Điền Chủng gần như đã vơi đi gần 1/3, lứa c.h.ế.t trận, lứa bị thương không còn khả năng chiến đấu.
Biện Thành lại kéo dài thêm được mấy ngày yên ổn.
Mạnh Cẩn gồng gánh mấy ngày nay, dưới sự thúc giục của thuộc hạ, đêm nay đành phải tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Trước khi thay đổi bộ giáp nặng trên người, ông vẫn chịu khó đi về phía Tô Y Điềm đang ngồi gặm xâu thịt nướng.
“Ta vẫn có một điểm thắc mắc, ngươi dường như đã biết trước về trận chiến này, tại sao lại không tranh thủ bỏ chạy, còn ở lại đây làm gì?”
Tô Y Điềm ngước mắt lên không ngần ngại chỉ vào tay Mạnh Cẩn: “Bởi vì tiểu nữ không muốn một tướng quân tài ba như ngài phải bỏ mạng ở nơi này. Ngài phải sống để bảo vệ non sông của Bắc Bình quốc.”
Lời này của Tô Y Điềm khiến Mạnh Cẩn bật cười ha hả.
Ông không ngại hỏi thăm nàng một chút, lần này là thật lòng.
“Đợt sắp tới, ngươi có nghĩ rằng chúng ta sẽ tiếp tục trụ vững không?”
“Chắc chắn, bên Điền Chủng thương vong không ít, hắn ta đã có dấu hiệu chùn chân rồi, chỉ cần số lượng binh lính tiêu hao còn một nửa, Điền Chủng hẳn sẽ không còn tự tin để tiếp tục duy trì trận chiến này.”
“Nhưng quân bài trong tay chúng ta không còn nhiều…”
“Có bao nhiêu cứ xài hết bấy nhiêu đi, khiến cho hắn ta sợ đến cúp đuôi chạy thì càng tốt. Cùng lắm thì chúng ta vẫn còn một ngàn dân binh của Biện Thành đang sẵn sàng chiến đấu. Quan trọng đến lúc đó ngài phải tìm cách trốn khỏi nơi này, còn người còn của, không sợ.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Điền Chủng bên này và Tiêu Dật bên kia quá mức chủ quan, cứ nghĩ có thể dễ dàng công thành nhưng cuối cùng lại bị giữ chân suốt bảy ngày qua.
Nếu Tiêu Dật cứ thủng thẳng dẫn viện binh nhẩn nha chậm rãi đến Biện Thành như kiếp trước thì bên nào thắng còn chưa biết được đâu.
“Nhưng mà…” Mạnh Cân nặng nề nhìn quanh một vòng.
Dù phải trải qua một cái tết dữ dội dưới nanh vuốt của kẻ địch, ánh mắt của từng người trong Biện Thành đều ánh lên sự quyết tâm và kiên định.
“Ta làm sao bỏ được mọi người ở đây…?” Ông thì thào trong cổ họng.
Tô Y Điềm không đáp, chỉ đưa một xâu thịt nướng cho Mạnh Cẩn rồi lại vùi đầu ăn tiếp.
Mạnh Cẩn là vị tướng quân lỗi lạc của Bắc Bình quốc bao nhiêu năm nay, tự ông ấy sẽ biết nặng nhẹ để hành động.
Một lần nữa, Điền Chủng lại giục ngựa kéo đoàn quân của mình đến trước mặt Mạnh Cẩn.
Đây có lẽ lần công thành cuối cùng của hắn ta.
Không có bất kỳ âm mưu hiểm hóc nào, hai bên điên cuồng lao vào nhau bằng tất cả sức mạnh vật lý.
Quân của Điền Chủng ra sức quăng móc leo lên tường thành.
Mạnh Cẩn từ phía trên điều khiển binh lính ném tất cả những thứ khả dụng phía dưới để làm giảm tốc độ của kẻ địch.
Điền Chủng nhìn thấy điều này, ngay lập tức nhận ra Mạnh Cẩn cũng đã hết nước hết cái, ngay lập tức thúc giục đội quân của mình gia tăng tốc độ công thành.
Một tiếng huýt sáo vang lên.
Mấy chục cái tổ ong do người dân Biện Thành mang đến bổ sung được Tô Y Điềm nhanh tay ném tán loạn xuống dưới.
“Tô Y Điềm, ngươi…!!!” Mạnh Cẩn không nhịn được hét lên với nàng.
“Chịu thôi, có cái gì chơi cái đó đi Mạnh tướng quân.”
Nói đoạn, nàng lại vỗ tay, mấy chục con rắn đủ thể loại cũng được quăng xuống khiến đám quân binh sợ đến kinh hồn bạt vía.
“Đánh trận mà, miễn sao có hiệu quả là được, làm gì còn để ý đến binh pháp sách lược chứ.”
Mạnh Cẩn méo mặt nhìn Tô Y Điềm múa may quay cuồng, nhưng quả thật phương pháp này của nàng đã khiến đám người Điền Chung ngay lập tức rơi vào rối loạn.
Trước đó Tô Y Điềm đã đổ đầy mật và đường xuống tường thành.
Lúc này đây đám ong vò vẽ đã bu thành những khối đen khổng lồ trông mà c.h.ế.t khiếp.
Dưới đất là rắn bò lổm ngổm thành từng đàn.
Điền Chủng gào mồm lên chửi rủa, vó ngựa dần dần phải lùi lại, rúc phía sau đoàn quân đã loạn xà ngầu của mình.
“Còn chiêu gì nữa không?” Mạnh Cẩn hắng giọng hỏi.
Tô Y Điềm chỉ tay về đàn trâu đang trong trạng thái hưng phấn hùng hổ được người dân dắt ra tập hợp thành một đàn.
“Nếu không thì ném chúng xuống dưới thành nhé?”
Điên rồi, Mạnh Cẩn dở khóc dở cười, ra lệnh chấn chỉnh quân ngũ.
Ông biết đã đến lúc phải giáp lá cà với quân đội Điền Chủng rồi.
Sau khi dùng lửa đốt hết đàn ong và rắn, Điền Chủng hung hăng lãnh đạo toàn bộ quân phiến loạn phá cổng thành.
“Sắp tới sẽ là một trận chiến vô cùng khốc liệt. Mạnh mỗ cảm thấy vinh dự khi được sát cánh chiến đấu cùng mọi người.”
Toàn bộ dân chúng của Biện Thành đã tập trung trước cổng thành, người cầm rìu, người cầm cuốc, nắm tay giơ cao, đồng thanh cất giọng: “Thề chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
“Cảm tạ.”
Mạnh Cẩn cột lại phi phong trên vai, tay siết chặt trường thương, chuẩn bị từ trên tường thành nhảy xuống, muốn xông pha đối đầu trực diện với Điền Chủng một phen.
Từ phía tây vọng lên tiếng ngựa hí dài.
Khói bụi cuồn cuộn như cơn bão trong sa mạc.
Trên đài cao, hoa tiêu mừng rỡ đến phát khóc, hét to: “Viện binh đến rồi, viện binh đến rồi!!!”