Mạnh Cẩn căng mắt nhìn, trong lòng trào lên cảm xúc mãnh liệt.
Ông nhận ra người dẫn đầu binh đoàn hùng hậu kia là ai.
Lục hoàng tử Tiêu Cảnh Hoằng.
Ông ngay lập tức có thêm khí thế nhảy xuống hiên ngang đối đầu với đội quân của Điền Chủng đang lâm vào hoang mang.
Tiêu Cảnh Hoằng dù nhỏ tuổi nhất trong số các hoàng tử của An Khánh Đế nhưng lại là người thiện chiến nhất.
Ám vệ dưới sự dẫn dắt của hắn thực sự là những tử sĩ liều lĩnh và tàn bạo, chỉ trung thành với duy nhất một mình Tiêu Cảnh Hoằng, cho dù đứng trước cái c.h.ế.t cũng không khiến bọn họ chớp mắt.
Rất nhanh, đám binh lính đã kiệt sức sau mấy ngày chiến đấu của Điền Chủng đã sợ hãi, bắt đầu chạy tán loạn.
Tiêu Cảnh Hoằng với Mạnh Cẩn phối hợp nhịp nhàng, rất nhanh đã phi nước đại chặn đứng Điền Chủng đang chạy trốn trong đám tàn quân, một thương c.h.é.m bay đầu hắn ta.
Cuộc công thành của quân phiến loạn đã thất bại hoàn toàn.
Dân chúng vui mừng cùng quan binh mở cửa thành chào đón đoàn quân của Tiêu Cảnh Hoằng.
Mạnh Cẩn sảng khoái sóng vai cùng Tiêu Cảnh Hoằng trên ngựa, ánh mắt quét một vòng, tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn đang lẫn trong đám đông.
“Tô Y Điềm!!!”
Giọng nói sang sảng của Mạnh Cẩn giờ đây không khiến Tô Y Điềm yên tâm nữa, mà giống như hồi chuông tiễn biệt nàng về thế giới bên kia.
Ngay khi nhìn thấy Tiểu Cảnh Hoằng thúc ngựa phi như bay về phía Biện Thành, Tô Y Điềm đã cảm thấy chấn kinh hồn vía.
Vậy mà hắn lại có thể kịp xuất hiện ở Biện Thành vào đúng lúc này.
Không còn gì nghi ngờ, lý do chính là Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn là cánh tay phải đắc lực của Tiêu Cảnh Hoằng, nắm trong tay hổ phù và đội quân đông đảo tinh nhuệ nhất của nhà hai nhà Mạnh- Lý.
Tiêu Cảnh Hoằng không thể để mất Mạnh Cẩn được.
Chính vì vậy, kiếp trước khi nghe tin Mạnh Cẩn bỏ mạng ở Biện Thành, Tiêu Cảnh Hoằng đã thổ huyết ngay tại chỗ, sau đó hôn mê suốt ba ngày không tỉnh.
Chứng tỏ Mạnh Cẩn vô cùng quan trọng đối với Tiêu Cảnh Hoằng.
Đời này hắn hồi phục nhanh hơn tưởng tượng, lại trở về kinh thành sớm hơn dự tính, cho nên hoàn toàn có thể nắm bắt tình hình kịp thời và dẫn quân từ Diễn Châu quay lại tương trợ cho Mạnh Cẩn và Biện Thành.
Thế trận này, có vẻ như Tiêu Cảnh Hoằng lại thắng thêm một ván trước Tiêu Dật.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoằng xuất hiện ở đây, Tô Y Điềm muốn bảo vệ cái mạng nhỏ này thì phải trốn đi thật nhanh.
Đáng tiếc, giữa đường lại gặp một Mạnh Cẩn ngáng chân.
Khổ không tả xiết.
Tiêu Cảnh Hoằng ngay lập tức liếc mắt nhìn theo hướng vẫy tay của Mạnh Cẩn.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.
Bắt được rồi!
***
Phủ đệ của quan phụ mẫu Biện Thành.
Mạnh Cẩn vô cùng trung thành với Tiêu Cảnh Hoằng, cho nên ông ta không hề giấu giếm, một lời nói hết từ lúc Tô Y Điềm gióng trống xin cầu kiến đến việc hai người hợp tác đưa ra chiến lược thông minh để thủ thành.
Tiêu Cảnh Hoằng trước mặt Mạnh Cẩn vô cùng lễ độ, hắn rất nghiêm túc lắng nghe và động viên tinh thần mọi người rất nhiều.
Tô Y Điềm quỳ sau lưng Mạnh Cẩn, mồ hôi tuôn ra như suối, chỉ mong Mạnh Cẩn sẽ giúp nàng di dời sự chú ý của Tiêu Cảnh Hoằng.
Một canh giờ sau, cuối cùng cuộc nói chuyện của hai người kia cũng kết thúc.
Tiêu Cảnh Hoằng rất hài lòng với kết quả của trận thủ thành này, ra lệnh thưởng cho không chỉ ba quân mà toàn bộ dân chúng của Biện Thành cũng được tuyên dương nhiệt liệt.
Tuy ăn tết trễ hơn những nơi khác nhưng có thể nói năm nay là năm Biện Thành mừng tết nguyên đán rôm rả và tưng bừng nhất từ trước đến nay.
Phân phó đâu vào đấy, Tiêu Cảnh Hoằng đích thân đứng dậy tiễn Mạnh Cẩn ra khỏi phòng.
Tô Y Điềm thở phào, len lén cúi đầu lùi bước theo sau Mạnh Cẩn.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Nhưng Mạnh Cẩn vừa bước ra khỏi ngạch cửa, ám vệ Thôi Minh bên cạnh Tiêu Cảnh Hoằng đã rút kiếm ngăn Tô Y Điềm lại.
Mạnh Cẩn điều binh khiển tướng bao nhiêu năm nay, ông tất nhiên nhận ra những câu chuyện mà Tô Y Điềm kể không phải hoàn toàn là sự thật.
Như mối quan hệ của nàng và Tiêu Cảnh Hoằng, chắc chắn không thể là giữa ân nhân và người được giúp đỡ.
Nếu không Tô Y Điềm cũng không im lặng sợ hãi như vậy khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoằng xuất hiện ở Biện Thành.
Nhưng qua tiếp xúc với Tô Y Điềm mấy ngày nay, Mạnh Cẩn cảm thấy cô gái này không phải người xấu.
Tuy ăn nói có chút thô bạo, hành vi lỗ mãng nhưng bụng dạ chính trực, có thù tất báo.
Quan trọng nhất, dù là nữ tử nhưng Tô Y Điềm đã thể hiện rất rõ tấm lòng yêu nước và tinh thần dân tộc rất cao.
Đáng lý ra nàng có thể cao chạy xa bay từ sớm trước khi quân phiến loạn của Điền Chủng kéo đến Biện Thành, nhưng ngược lại, nàng chọn lựa đánh cược một phen, ra sức tìm cách gặp Mạnh Cẩn để thông báo tin tức, thậm chí còn ở lại đồng hành cùng mọi người trong trận chiến không hề cân sức.
Một người như thế thì không thể là người xấu được.
“Điện hạ… e hèm… Tô cô nương này thời gian qua đã hỗ trợ ta rất nhiều, chẳng hay điện hạ giữ nàng lại có chuyện chi cần gặng hỏi, nếu không ngại thì để Mạnh mỗ hầu chuyện cùng điện hạ.”
Mạnh Cẩn vừa cười vừa kín đáo thăm dò tâm tư của đế vương, đáng tiếc Tiêu Cảnh Hoằng chẳng để lộ ra chút cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt phất tay ra lệnh cho Thương Liễu đóng cửa lại.
“Mạnh tướng quân cũng biết hai chúng ta là người quen cũ, tất nhiên có nhiều chuyện để ôn lại cùng nhau. Ngài cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Thấy Tiêu Cảnh Hoằng không hề nể mặt Mạnh Cẩn, Tô Y Điềm cắn môi lao đầu ra ngoài: “Mạnh tướng quân, đừng đi mà, chẳng lẽ ngài đã quên là ai mấy ngày nay sát cánh bên cạnh ngài chiến đấu chống lại quân phiến loạn sao? Ngài không được bỏ rơi ta!!!”
Mạnh Cẩn nghe thấy Tô Y Điềm gào lên từ bên trong, trong lòng dâng lên sự áy náy, vội vàng quay người lại, bất chấp Thương Liễu đứng chặn trước cửa, ra sức gọi với vào: “Điện hạ, nếu Tô cô nương có trót làm chuyện dại khờ, mong ngài nể mặt Mạnh mỗ mà tha cho nàng ấy một lần có được không?”
Nhưng Tiêu Cảnh Hoằng hoàn toàn không đáp lời ông, chỉ có tiếng hét thất thanh của Tô Y Điềm vọng ra như đang nói cho Mạnh Cẩn biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày đứng trước mặt Tô Y Điềm đang bị Thôi Minh đá khuỵu đầu gối, quỳ mọp trên đất.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
“Ngươi đã từng nghĩ sẽ ra sao khi rơi vào tay ta không?”
Tô Y Điềm cắn môi, trong lòng không muốn cầu xin người này: “Điện hạ, ngài nói như vậy có phải đã quên mất ơn cứu mạng của dân nữ rồi hay không?”
Tiêu Cảnh Hoằng như nghe phải một câu chuyện vô cùng hài hước, hắn cười phá lên: “Ơn cứu mạng của ngươi?”
Đột nhiên mu bàn tay nhói lên một cơn đau dữ dội.
Tiêu Cảnh Hoằng khoan thai từ tốn dẫm mạnh lên bàn tay đang chống dưới đất của Tô Y Điền, từ từ dùng lực nghiền nát: “Có phải thứ này đã cho mê dược vào bình nước không nhỉ?”
“Còn có cái miệng nhỏ chuyên nói ra những lời lừa gạt nữa? Ta nên xé rách nó ra, hay cắt phăng cái lưỡi bên trong đi nhỉ?”
Tiêu Cảnh Hoằng dùng chất giọng rất nhẹ nhàng để nói ra nhưng Tô Y Điềm nghe vào tai như sét đánh ngang trời.
“Ư…!!!”
“Ngươi tưởng những trò mèo của mình có thể qua mắt được bổn vương?”
Tô Y Điềm đau đến đỏ mắt, chỉ có thể thều thào: “Điện hạ… ngài nói như vậy, hẳn không thể không biết tình cảnh lúc đó của dân nữ. Nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ, dân nữ cũng không dám bày ra chuyện này…”
“Đám người nhà họ Thường kia…chỉ cần dân nữ rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sống không bằng chết…!”
Tiêu Cảnh Hoằng dường như vẫn không hài lòng, càng ra sức dẫm mạnh xuống bàn tay đã sưng đỏ của Tô Y Điềm.
Âm thanh xương gãy mơ hồ vang lên.
“Ngươi đã biết lai lịch thân thế của ta, vậy mà vẫn im lặng bày mưu tính kế, bổn vương có nên nghi ngờ ngươi là người của đám quân phiến loạn cài vào không?”
Tiêu Cảnh Hoằng vừa nói vừa nhíu mày ra chiều bực dọc.
Nhìn vào hành vi của Tô Y Điềm thời gian qua, nàng hẳn đã đoán được Tiêu Cảnh Hoằng là ai.
Nói nàng là người của Thái tử Tiêu Dật thì Tiêu Cảnh Hoằng cảm thấy không đúng cho lắm. Nàng không gióng trống khua chiêng báo động cho mọi người, một mặt ra sức che giấu hắn ở trấn Thạch Đầu, nhưng mặt khác lại tìm mọi cách để đuổi hắn đi, thậm chí còn vạch ra kế hoạch dùng hắn làm mồi nhử hãm hại mẹ con Khương Cẩm Hoa và Thường Tiểu Hi, ép hắn phải ngay lập tức rời khỏi nơi đó.
Nhưng nàng lại không cư xử như một người dân bình thường.
Nếu đã biết thân phận thực sự của Tiêu Cảnh Hoằng, hẳn là Tô Y Điềm phải càng thêm hưng phấn khi phục vụ hắn chứ nhỉ? Như vậy ngày sau vinh hoa phú quý chắc chắn không thiếu phần của nàng.
Tô Y Điềm này quả thực có chút kỳ lạ khiến Tiêu Cảnh Hoằng đoán không ra.
“Không muốn nói?”
Tô Y Điềm nước mắt nước mũi đã nhòe nhoẹt, thở không ra hơi: “Dân nữ không phải quân phiến loạn, cầu điện hạ khai ân…”
Mạnh Cẩn đứng bên ngoài bị những âm thanh rên la của Tô Y Điềm khiến lòng dạ rối bời, cuối cùng chịu không nổi, ông quỳ xuống đất, ôm quyền hét to vào trong phòng.
“Điện hạ, Tô Y Điềm là do Mạnh mỗ mời đến, nếu nàng gây ra lỗi lầm gì, Mạnh mỗ thay mặt đứng ra chịu tội, cầu điện hạ khai ân!!!”
Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng bật ra.
Tô Y Điềm bị Thôi Minh ném ra ngoài sân, hai bàn tay đã bầm dập đến không còn hình dạng.
“Mạnh tướng quân chớ quá tin người. Chuyện còn lại bổn vương tự mình điều tra và định đoạt.”