Nhìn thấy tình trạng của Tô Y Điềm, Mạnh Cẩn không khỏi cảm thấy áy náy.
“Tô cô nương, thật có lỗi.”
Tô Y Điềm cắn răng để đại phu bôi thuốc và quấn băng, giọng có chút mệt mỏi: “Không phải lỗi của Mạnh tướng quân.”
“Ta không ngờ giữa cô nương và lục điện hạ lại xảy ra chuyện như vậy…”
“Là tiểu nữ không suy nghĩ chu toàn.” Tô Y Điềm không muốn nói nhiều, chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu coi như kết thúc.
Mạnh Cẩn biết ý, lặng lẽ rời đi: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bên phía điện hạ, ta sẽ cố gắng khuyên nhủ ngài ấy.”
Sóng yên biển lặng được vài ngày, sáng hôm nay, khi Tô Y Điềm vừa bước chân ra khỏi nhà lại bị một toán quân lính bao vây chặt chẽ.
Chuyện Tô Y Điềm xả thân cứu lấy người dân Biện Thành đã được lan truyền mạnh mẽ, cho nên vừa nhìn thấy nàng bị áp giải về nha môn, những người sống gần đó vội vàng lao ra ngăn chặn.
“Các người muốn đưa Tô cô nương đi đâu?”
“Nàng ấy là ân nhân của chúng ta, không được ăn h.i.ế.p nàng ấy!!!”
Một vài hương thân phụ lão đứng ra hòa giải: “Có gì từ từ nói, cớ sao lại hùng hổ như vậy, đứa nhỏ đó đã phạm phải tội gì, lão nô theo lên công đường cùng nó có được không?”
Thương Liễu không muốn gây kinh động trước dân chúng, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ: “Trận chiến vừa rồi còn nhiều điều khuất tất, quan phủ chỉ muốn mời Tô Y Điềm lên để điều tra một phen mà thôi, nếu không có gì thì ngay lập tức sẽ được thả ra.”
Mạnh Cẩn nghe tin đã phi ngựa chạy đến nhanh chóng cùng thân tín giải tán đám đông: “Mọi người đừng lo lắng, Mạnh mỗ sẽ đi cùng Tô Y Điềm đến nha môn, đảm bảo nàng không bị tổn hao dù chỉ một cọng tóc.”
Có Mạnh Cẩn ở đây, Tô Y Điềm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cố gắng tỏ ra thoải mái với mọi người: “Được rồi, chỉ là một kiểu lấy khẩu cung bình thường thôi, đừng lo lắng quá, ta đi rồi về ngay.”
Tô Y Điềm đã nói qua, mọi người cuối cùng cũng chịu dạt ra cho đoàn người Thương Liễu trở về phục mệnh.
Chuyện này không qua được tai mắt của Tiêu Cảnh Hoằng, hắn híp mắt nhìn Tô Y Điềm đang quỳ giữa sảnh: “Chưa tính đến việc ngươi muốn ám hại bổn vương, chiếu theo việc một nữ tử nhà nông lại có thể nắm bắt tình hình quân địch nhanh đến như vậy, ta có quyền nghi ngờ ngươi là nội gián.”
Tô Y Điềm biết Tiêu Cảnh Hoằng muốn bám lấy lý do này để trừng trị mình, đến nước này thì không thể qua loa như lúc nói chuyện với Mạnh Cẩn nữa, nàng chỉ có thể cắn môi thành thật khai báo: “Cái này… là do dân nữ đã nghe trộm được.”
“Nói tiếp.”
Tô Y Điềm hít một hơi thật sâu: “Đúng là dân nữ đã đoán được thân phận của điện hạ, cho nên trong thời gian ngài ở lại tệ xá, dân nữ đã lén lút nghe lỏm được một số chuyện. Trong phòng ngủ của dân nữ có một lối thông đến sân sau của gian nhà phía đông, không những vậy, trên vách tường cũng có một cánh cửa nhỏ dùng để quan sát và nghe ngóng động tĩnh của bên đó…”
Nhà cửa ở trấn Thạch Đầu nàng đã cải tạo và bán cho người ta, bây giờ Tiêu Cảnh Hoằng có sai ám vệ đi điều tra thì cũng không còn gì nữa, Tô Y Điềm muốn vẽ thế nào thì vẽ thế đó thôi. Miễn sao là đủ thuyết phục là được.
Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày, đưa cho Mạnh Cẩn một ánh mắt đầy ẩn ý khiến ông cũng chỉ có thể mím môi im lặng.
“Ngươi đã nghe được những gì?”
“Thật ra dân nữ cũng không nghe nhiều lắm, chỉ vài chuyện vụn vặt, trong đó có tên của Mạnh tướng quân…”
“Dân nữ ngưỡng mộ ngài ấy đã lâu, cho nên quyết định đi đến Biện Thành thử xem vận may của mình có thể được nhìn thấy ngài ấy một lần hay không.”
“Vậy còn chuyện quân phiến loạn?”
Tô Y Điềm đảo mắt, cắn răng bịa chuyện: “Trên đường đi đến đây, dân nữ nhìn thấy một vài người đáng nghi, chuyên đi thu mua lương thực và binh khí, đến lúc nhìn thấy Mạnh tướng quân mới bắt đầu ngẫm nghĩ một phen, càng suy đoán thì càng thấy sợ hãi, nhịn không được mới đánh trống nha môn xin cầu kiến.”
Không phải trong mấy thoại bản đều viết như vậy ư.
Trước khi đánh trận quan trọng nhất là phải thu gom lương thực và binh khí à.
Việc bắt gặp một vài tên trên đường đi hẳn không có gì là lạ.
Huống chi chuyện này cũng khó mà tra ra được.
Ai bảo Tô Y Điềm nàng nhạy cảm như thế, nhìn một phát là đoán ra ngay. Cái này cũng không phải là phạm tội chứ nhỉ?
“Ngươi cũng khôn lanh lắm.” Tiêu Cảnh Hoằng nhếch môi, khinh bỉ nhìn Tô Y Điềm.
Còn không phải là học hỏi từ hắn hay sao?
“Chuyện này liên quan đến đảng quân phiến loạn, không chỉ một vài câu của ngươi là có thể cho qua, trước tiên cứ giải lên kinh thành đưa cho hình bộ tra xét rõ ràng một phen.”
Tô Y Điềm trừng mắt phản đối: “Dân nữ không muốn lên kinh thành, dân nữ không phải tội phạm, sao phải bị đưa đến hình bộ chứ?”
“Bổn vương nói ngươi có là có. Người đâu, giam ả vào lao ngục cho ta.”
“Dân nữ là người có công trong trận chiến ở Biện Thành, là người sát cánh cùng Mạnh tướng quân chiến đấu suốt bảy ngày đêm vừa qua, tại sao lại bắt dân nữ vào ngục tối, thiên lý ở đâu chứ hả?”
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, điện hạ có đảm bảo là dân chúng không sinh lòng bất mãn không?”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Mạnh Cẩn đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, đứng ra giữ lấy Tô Y Điềm kéo về đằng sau mình.
“Điện hạ, Mạnh mỗ trước nay đều kính trọng ngài, nhưng chuyện này điện hạ xử lý có phần không thỏa đáng rồi.”
Tiêu Cảnh Hoằng ngả người ra ghế, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai người đang đứng chơ vơ giữa sảnh đường: “Ngươi cũng biết quân phiến loạn nhiều năm nay chính là ung nhọt của đất nước, những chuyện liên quan đến đám người này cần phải điều tra kỹ lưỡng, bổn vương làm như vậy cũng là vì đại cuộc mà thôi. Ngoài kia có rất nhiều người muốn lấy mạng của ta và Mạnh tướng quân đấy.”
“Nhưng không bao gồm Tô Y Điềm.” Mạnh Cẩn kiên định đáp.
Tiêu Cảnh Hoằng trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp: “Không giam vào đại lao, nhưng hai người phải lên kinh thành để trình báo cặn kẽ chuyện xảy ra ở Biện Thành.”
Mạnh Cẩn quay sang nhìn Tô Y Điềm, khẽ vỗ vào mu bàn tay nàng như một lời trấn an.
“Được, dân nữ có thể đi lên kinh thành một chuyến, nhưng dân nữ có một điều kiện.”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể ra điều kiện với bổn vương?”
“Dựa vào dân nữ được toàn bộ người của Biện Thành bảo vệ. Điện hạ nghĩ đi, nếu dân nữ chịu bất kỳ thương tổn nào khi bước chân ra khỏi đây, điện hạ có còn nhận được sự ủng hộ trung thành của bọn họ hay không?”
“Ngươi dám đe dọa bổn vương.” Tiêu Cảnh Hoằng sầm mặt.
Tô Y Điềm rụt vai lắc đầu: “Dân nữ không dám, dân nữ chỉ nghĩ cho danh tiếng của điện hạ.”
“Điều kiện của ngươi là gì, nói.”
“Dân nữ đồng ý lên kinh một chuyến, nhưng không phải đi chung với điện hạ. Dân nữ sẽ tự đi, nếu ngài không yên tâm có thể phái người hộ tống.”
Tiêu Cảnh Hoằng cười khẩy: “Ngươi lại muốn giở trò gì nữa.”
“Không, chỉ là không muốn đi chung với điện hạ.”
“Vì sao?” Tiêu Cảnh Hoằng khó chịu hỏi. Không hiểu sao khi nghe câu này từ miệng nàng, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi bực dọc khôn nguôi.
Giống y như đợt ở trấn Thạch Đầu, khi hắn ra sức ám chỉ Tô Y Điềm có để dựa vào mình để leo lên cao, nàng lại dửng dưng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy khinh bỉ.
Tô Y Điềm không trả lời câu hỏi của Tiêu Cảnh Hoằng: “Ngài phi ngựa về trước báo cáo tình hình với hoàng thượng. Dân nữ ngồi xe ngựa theo sau, như vậy không làm lỡ mất thời cơ của ngài. Huống chi dân nữ chân yếu tay mềm, muốn trốn thoát khỏi vòng vây quan binh dày đặc thế này hẳn là không có khả năng. Điện hạ không cần phải lo lắng thái quá.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Mạnh Cẩn cũng đứng ra bảo đảm: “Mạnh mỗ sẽ hộ tống Tô Y Điềm đến kinh thành đúng hẹn, nếu có chuyện gì xảy ra thỉnh xin điện hạ trừng phạt nghiêm minh.”
Hai người bọn họ đã nói hết nước hết cái thế này, mà quả thật trên người Tiêu Cảnh Hoằng còn có công vụ cần phải trở về sớm để dàn xếp, cho nên cuối cùng đành phải nhượng bộ, để Tô Y Điềm theo xe ngựa của Mạnh Cẩn đi sau, còn bản thân cùng nhóm ám vệ trung thành sẽ phi nước đại đến kinh thành trước.
Tô Y Điềm nằm gác tay lên trán, thở dài một tiếng.
Nàng quả thật có duyên nợ với chốn kinh thành xa hoa kia.
Làm gì thì làm, cuối cùng vẫn bị bắt đi đến đó một chuyến.
Hi vọng lần này có thể đi sớm về sớm, vụ ngàn vạn lượng hoàng kim ban thưởng kia Tô Y Điềm cũng không dám nghĩ đến nữa.
Chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ này là đã tốt lắm rồi.
Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng gấp gáp muốn lên đường.
Bởi vậy hôm sau Tô Y Điềm đã bị người của nha môn dựng đầu dậy, thu dọn hành lý để hội họp với Mạnh Cẩn, chuẩn bị cho chuyến hành trình dài sắp tới.
Tiêu Cảnh Hoằng trước khi xuất phát còn liếc nhìn Tô Y Điềm một cái rồi buông lời cảnh cáo.
Cho dù Mạnh Cẩn có là thân tín của hắn đi nữa, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì Tiêu Cảnh Hoằng cũng sẽ nhẫn tâm dứt bỏ.
Tô Y Điềm biết rõ tính cách người này, chỉ đành gật đầu ra sức đảm bảo.
Đợi khi đoàn người ngựa của Tiêu Cảnh Hoằng đã khuất bóng nơi xa, Tô Y Điềm với chậm rãi theo Mạnh Cẩn bước vào trong xe ngựa đơn sơ đã chờ đợi sẵn từ sáng sớm.
“Đừng lo lắng, chỉ là vài thủ tục cần phải thực hiện mà thôi, ta sẽ không để cho ngươi bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc. Ta hứa.”
Tô Y Điềm thoải mái gật đầu: “Tiểu nữ tin tưởng Mạnh tướng quân mà. Thật ra tiểu nữ cũng chưa đến kinh thành bao giờ, nhân dịp này đi thăm thú một phen. Chỉ tiếc là phần thưởng kia không biết có được về tay không nữa.”
Tô Y Điềm ra vẻ tiếc nuối, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Mạnh Cẩn khiến ông áy náy không thôi.
Chính ông đã nói với nàng, chỉ cần Biện Thành bình yên vượt qua trận công thành này, ông nhất định sẽ xin ban thưởng hậu hĩnh cho Tô Y Điềm.
“Chuyện này, ta sẽ đích thân bẩm báo với hoàng thượng, không để cho ngươi thiệt thòi đâu.”
Tô Y Điềm cười khà khà vỗ tay: “Có lời này của Mạnh tướng quân thì còn gì bằng.”
Thật ra nàng chỉ cố gắng kiếm chuyện để làm dịu bầu không khí căng thẳng mấy ngày nay giữa bọn họ mà thôi, không ngờ Mạnh Cẩn lại thiệt tình như vậy.
Tiếng cười của Tô Y Điềm cuối cùng cũng xua tan sự nặng nề trong lòng Mạnh Cẩn.
Cỗ xe ngựa vui vẻ lên đường.