Đế Kinh vẫn nhộn nhịp và xa hoa rực rỡ không khác gì trong ký ức của Tô Y Điềm.
Đường phố tấp nập, quán xá nhộn nhịp, người qua kẻ lại quần là áo lượt.
Tô Y Điềm không có hứng thú ngắm nghía phố phường, chỉ tựa vào vách gỗ m.ô.n.g lung nghĩ ngợi.
Lần này nàng không còn quấn lấy Tiêu Cảnh Hoằng, càng không xuất hiện bên cạnh hắn, có phải mạng nhỏ này đã được bảo toàn rồi không?
Tô Y Điềm vừa thở dài, ngoài mành xe đã hiện ra một bàn tay to thô ráp.
“Tiểu cô nương, ăn kẹo hồ lô nhé.”
Mạnh Cẩn vai hùm lưng gấu, to như quả núi, trên tay cầm một xâu hồ lô ngào đường dỗ dành một cô gái nhỏ trông thật buồn cười.
Tô Y Điềm cười khúc khích, nhoài người ra cầm lấy, cắn một cái, vị ngọt lan tràn trong khoang miệng.
“Ở kinh thành ta có một trạch viện nhỏ, tuy không nguy nga lộng lẫy nhưng sạch sẽ thanh tịnh, mỗi ngày đều có người quét dọn, ngươi tạm thời ở đó trong lúc chờ được triệu kiến nhé.”
Tô Y Điềm gật đầu, còn tốt hơn nhiều so với việc nàng phải bỏ tiền ra thuê nhà trọ rồi mỗi ngày lang thang trên phố thị dò la tin tức của Tiêu Cảnh Hoằng để tìm gặp hắn như ở kiếp trước.
Đời này nàng chỉ cần giải quyết xong chuyện ở Biện Thành, ngay lập tức Tô Y Điềm sẽ xin rời khỏi đây, tìm một chốn non nước hữu tình để lập nghiệp.
Mạnh Cẩn sắp xếp rất chu đáo, dù không thuê nha hoàn hầu hạ bưng nước rửa chân nhưng trong viện của ông vẫn có vài bà tử lớn tuổi chăm lo bếp núc kèm hai gia đinh canh cửa quét sân.
Tô Y Điềm xuất thân nông thôn, đối với nàng như vậy đã là tốt lắm rồi, không cầu gì hơn.
Trong lúc này, Tiêu Cảnh Hoằng đã nhập cung, đang ở Ngự Thư Phòng hầu chuyện hoàng đế.
“Cũng may nhi thần phước lớn mạng lớn, âu cũng là do ân đức của thánh thượng chở che mới có thể trở về đây gặp người lần nữa.”
An Khánh Đế dường như gầy hơn một chút, sắc mặt có chút xanh xao, ông ngồi trên ghế rồng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía con trai yêu quý vừa thoát c.h.ế.t khỏi quỷ môn quan.
“Chuyện ám sát lần này không thể bỏ qua, tra, phải tra rõ cho trẫm!!!”
“Đáng tiếc, nhi thần không nhìn thấy mặt thích khách, sau khi chạy thoát, ám vệ báo tin toàn bộ bọn chúng đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, hoàn toàn không tra ra được thân phận, chỉ có mỗi thứ này…”
Tiêu Cảnh Hoằng rút trong ống tay áo ra một mảnh vải đen có vẻ như là được xé từ trên người sát thủ.: “Do nhi thần trong lúc giằng co vô ý lấy được, nhưng lúc đó thương thế quá nặng, chỉ đành chờ ngày quay trở về kinh thành rồi cho người điều tra sau.”
An Khánh Đế chờ miếng vải gấm trong tay, chất liệu cũng không phải hạng tầm thường, cảm giác dường như có ẩn chứa điều tuyệt mật bên trong.
Quả nhiên là vải hai da.
Loại vải này chỉ có thể xuất phát từ Đế Kinh và khu vực Giang Châu, nơi đầu tiên sản sinh ra nó, những khu vực khác hầu như không có khả năng xuất hiện.
Đáy mắt ông tôi dần, tựa hồ trong thâm tâm đã đoán được chân tướng.
“Đi, điều tra rõ ràng cho trẫm.”
Sau khi đội trưởng cẩm y vệ nhận mệnh rời đi, lúc này Tiêu Cảnh Hoằng cũng thoải mái ngồi xuống ghế được ngự ban: “Đợt này có nhiều chuyện xảy ra quá, thực sự không kịp về ăn tết cùng phụ hoàng, người không trách nhi thần chứ.”
Tiêu Cảnh Hoằng là con trai út của An Khánh Đế, nhưng lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng.
Nghe nói lúc còn trẻ, An Khánh Đế trong lúc đi vi hành đến Giang Châu thì gặp được mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng là một nữ sĩ giang hồ xinh đẹp giỏi võ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, An Khánh Đế đã phải lòng bà, mất bao nhiêu thời gian và công sức thuyết phục, mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng mới đồng ý về Đế Kinh với ông.
Chuyện An Khánh Đế sủng ái một nữ tử giang hồ đến mức trầm mê không qua mắt được những người trong hoàng tộc.
Nhờ một thân võ nghệ đầy mình, cùng sự bảo bọc yêu thương của An Khánh Đế, mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng mới có thể thoát khỏi biết bao âm mưu hãm hại trong cung cấm, mà hắn cũng có thể bình an ra đời, nhưng đáng tiếc, cho dù cẩn thận đến mấy, mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng vẫn phải ra đi vào một ngày mùa đông khi hắn mới tròn năm tuổi.
Bởi vậy, An Khánh Đế đã tự trách vô cùng, ông dồn hết sự yêu thương cho đứa con trai út này, sắp xếp tâm phúc bên cạnh hắn để che mưa chắn gió cho hắn suốt thời gian Tiêu Cảnh Hoằng trưởng thành.
Ngoại trừ đế vị của ông.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Thế lực trong triều đình đã phân tán và hình thành phe phái rõ rệt.
Tiêu Cảnh Hoằng thân cô thế cô, khó mà chống đối lại được những danh gia vọng tộc dưới trướng của nhà họ Triệu.
An Khánh Đế đã tính xong xuôi cả rồi, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông nhất định phải bảo hộ Tiêu Cảnh Hoằng thật tốt và sắp xếp cho hắn một đường lui an toàn.
Quan trọng nhất là hắn phải sống sót và không chịu bất cứ sự thương tổn nào.
Nếu không thì An Khánh Đế cũng sẽ không để yên cho bọn người đó.
Cá c.h.ế.t lưới rách, đồng quy vu tận. Đạo luật này hẳn ai cũng hiểu.
Một khi có người vi phạm ranh giới, sóng yên biển lặng chỉ là hư cảnh che mắt người đời.
“Trẫm sao dám trách con, đấy chính là một trận tử chiến đấy, trẫm mừng vì con có thể an toàn trở về.”
Tiêu Cảnh Hoằng tự tay châm trà, mùi thơm tỏa khắp căn phòng đang rực rỡ ánh nến: “Lộ trình về kinh của Mạnh Cẩn rất kín kẽ, người ngoài không thể biết được, vậy mà đám quân phiến loạn này lại có thể nắm bắt tin tức như thần, chuyện này chỉ e là có người cung cấp thông tin cho bọn chúng.”
An Khánh Đế gật đầu: “Trẫm cũng nghĩ như vậy, thật may mà Mạnh Cẩn không sao, Biện Thành cũng không rơi vào tay đám phản thần tặc tử đó. Cái này phải đặc biệt khen thưởng cho tiểu cô nương kia.”
Tiêu Cảnh Hoằng nâng mi hỏi: “Mạnh Cẩn đã bẩm báo cho phụ hoàng biết rồi à?”
An Khánh Đế cười hiền: “Đúng vậy, ông ta có vẻ rất gấp gáp, vừa vào cửa đã quỳ xuống dập đầu xin trẫm ban thưởng cho Tô cô nương gì đó.”
“Hừm, vậy phụ hoàng tính thế nào?”
“Cứ như bình thường thôi, con có cao kiến gì không?”
Tiêu Cảnh Hoằng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nữ tử này không tầm thường, phụ hoàng lần này thử phóng tay hơn một chút xem sao.”
“Ý con là?”
“Cho cô ta một ân huệ trước thánh nhan, xem cô ta muốn gì thì chúng ta sẽ biết được thôi.”
Ngày thứ năm ở lại Đế Kinh, Tô Y Điềm cuối cùng cũng được triệu kiến vào Thiên Chính điện.
Không xa hoa rực rỡ, không qua loa xuề xòa, Tô Y Điềm một thân thanh y sạch sẽ, tóc vấn trâm bạc khắc hình hoa mai cúi đầu chậm rãi theo chân một vị tiểu thái giám bước vào, vừa đến nơi đã quy củ quỳ xuống hành lễ dập đầu.
“Dân nữ Tô Y Điềm bái kiếm thánh thượng, thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
An Khánh Đế trong bộ hoàng bào rực rỡ ngồi trên long ỷ, giọng hiền từ: “Miễn lễ, ngẩng đầu lên đi.”
Tô Y Điềm từ tốn nhấc mắt, nhìn thẳng vào vị hoàng đế uy nghi đang ngồi trên đài cao.
“Nghe nói nhờ sự thông minh nhanh nhạy của ngươi đã giúp ích rất nhiều cho Mạnh tướng quân trong trận thủ thành vừa qua.”
“Dân nữ không dám, là con dân của Bắc Bình quốc, dân nữ cảm thấy mình có trách nhiệm sánh vai cùng mọi người bảo vệ từng tấc đất mà cha ông để lại. Còn lại là do Mạnh tướng quân tài giỏi đã thống lĩnh mọi người chiến đấu kiên cường trước sự hung bạo của quân phiến loạn.”
“Tốt, dù là nữ tử những cũng rất khí phách, vậy mới đúng là con dân của Bắc Bình quốc chứ. Thưởng, nhất định phải thưởng.”
An Khánh đế vô cùng hài lòng, ông đích thần đứng dậy đi đến trước mặt Tô Y Điềm hỏi: “Nói đi, ngươi muốn gì, trẫm nhất định sẽ hoàn thành mong ước cho ngươi.”
Tô Y Điềm cắn môi hỏi nhỏ: “Bất kỳ yêu cầu gì cũng được ạ, sẽ không bị phạt chứ?”
An Khánh đế híp mắt, vô tình cố ý liếc về phía Tiêu Cảnh Hoằng đứng bên trái mình: “Đúng vậy, bất kỳ điều gì.”
Tô Y Điềm hớn hở quỳ xuống: “Vậy thì dân nữ xin bệ hạ một ngàn lượng hoàng kim, hai mươi cuộn tơ lụa kèm một cuốn cẩm nang may thêu của thượng phục cục có được không ạ?”
“Hả?”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Lời này của Tô Y Điềm khiến mọi người trong Thiên Chính điện đều kinh ngạc đến há hốc miệng.
“Chỉ như vậy?” An Khánh đế kín đáo nhìn Tiêu Cảnh Hoằng lần nữa, hỏi lại Tô Y Điềm.
“Chỉ như vậy.” Nàng cũng kiên định gật đầu.
Cơ hội đã dâng đến miệng, vậy mà lại không biết tận dụng.
An Khánh đế m.ô.n.g lung suy nghĩ, tiểu cô nương này là bị ngốc hay là thật thà quá đáng đây.
Vừa tính phất tay ban thưởng cho Tô Y Điềm, kết thúc một buổi thượng triều bận rộn, âm thanh trầm đục lại vang lên.
“Tô cô nương này chính là ân nhân của Biện Thành, công lao của nàng ấy có thể so sánh với những vị tướng lĩnh trên sa trường, chỉ thưởng chút bạc vụn như vậy, e là không công bằng cho lắm, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ có người nói thánh thượng không rộng lượng với nhân dân.”
Lời này là của Thái tử Tiêu Dật.
Hắn ta lễ độ ung dung chắp tay đứng đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Y Điềm được nhìn thấy tận mắt vị thái tử tính tình bạo ngược tràn đầy dã tâm này.
Không chứa đựng vẻ đẹp câu hồn diễm lệ đầy ôn nhu của Tiêu Cảnh Hoằng, Tiêu Dật là một trường phái khác hoàn toàn.
Đôi mắt sắc lạnh hơi xếch nhẹ, khuôn cằm vuông vức góc cạnh cùng đôi môi mỏng bạc tình.
Ngay từ vẻ mặt bề trên và sự kiêu ngạo không che giấu của Tiêu Dật đã thể hiện rõ ràng đây là một người vô cùng tham vọng và bất chấp thủ đoạn.
Trước nay Tiêu Dật đều không có hứng thú với cuộc sống của dân đen nghèo khổ, lúc này lại đứng ra nói đỡ cho nàng khiến Tô Y Điềm có chút nhíu mày khó hiểu.
“Vậy Thái tử có thể nói cho trẫm biết làm thế nào mới có thể chu toàn?”
Tiêu Dật mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tính toán: “Tô cô nương khí khái kiên cường, chính là tấm gương cho tất cả nữ tử trong thiên hạ, dù là phận nữ nhi vẫn có thể bảo vệ đất nước. Nhi thần thiết nghĩ nên tặng cho nàng một phong hào, đồng thời thay mặt phụ mẫu đã qua đời mà ban hôn cho Tô cô nương với một người xuất sắc và xứng đáng, như vậy cũng coi như là không phụ lòng cha mẹ nàng ở dưới suối vàng, đồng thời chiêu cáo cho toàn bộ dân chúng biết rằng hoàng tộc Tiêu thị không bao giờ bạc đãi người có công với đất nước. Phụ hoàng thấy thế nào?”
Tô Y Điềm vừa nghe đến đây vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
An Khánh đế mặt mày nhạt nhẽo hỏi Tiêu Dật: “Thái tử đúng là có lòng, vậy con thấy ai có thể xứng đáng trở thành trượng phụ của Tô cô nương trong số những người ở đây?”
Tiêu Dật quay người nhìn một vòng, sau đó khoan thai ôm quyền nhếch khóe môi: “Đế Kinh chúng ta tụ hội đủ anh tài, nhưng người xuất chúng nhất, nổi bật nhất chính là đệ nhất mỹ nam của Bắc Bình quốc Tiêu Cảnh Hoằng, lục đệ của chúng ta. Nếu hoàng thượng ban hôn lục đệ với Tô cô nương, ắt là dân chúng khắp muôn nơi đều vô cùng sôi nổi, cảm thấy hoàng ân của Tiêu thị cuồn cuộn như sóng trào, chỉ một nông nữ cũng đáng giá cho hoàng thượng nâng đỡ. Vậy thì sau này tất cả mọi người sẽ càng thêm ra sức vì hoàng thượng và Tiêu gia.”