Vừa nghe đến chuyện ban hôn của Tiêu Cảnh Hoằng, người đứng ra phản đối đầu tiên chính là thái phó Văn Lễ.
“Làm sao có thể? Lục điện hạ tài mạo song toàn, sao có thể hứa hôn với nông nữ đến một chữ bẻ đôi cũng không biết. Hoàng thượng, công lao cứu thành quả là cao hơn trời biển, nhưng không thể đến mức hi sinh cả hạnh phúc của một hoàng tử để đền đáp cho nàng ta.”
Cũng đúng, thái phó Văn Lễ có nhi nữ nổi danh là tài nữ kinh thành là Văn Thục Nhàn. Nàng ta và Tiêu Cảnh Hoằng có thể coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.
Nguyện vọng lớn nhất của Văn Thục Nhàn chính là gả cho vị hoàng tử tuấn tú nhất của hoàng tộc Tiêu thị.
Bởi vì thế cục chưa định đoạt, Văn Lễ vẫn còn có chút e ngại quyền lực của nhà họ Triệu nên ông ta vẫn còn đắn đo chưa dám xin ban hôn với An Khánh đế.
Nhưng từ sâu trong tâm khảm ông ta rất hài lòng với Tiêu Cảnh Hoằng, đã tự coi hắn là con rể tương lai ưng ý.
Tự nhiên hôm nay lại nhảy ra cọc hôn sự vớ vẩn này, hỏi sao lão thái phó họ Văn không nhảy đổng lên phản đối cho được chứ.
Tốt quá, Tô Y Điềm nàng cầu còn không được, phản đối nhiều lên.
“Văn thái phó trước nay một bụng thi thư, lúc nào cũng dạy dỗ chúng ta phải biết uống nước nhớ nguồn, ơn đền oán trả. Sao lại lớn tiếng phản đối việc báo đáp công lao cho Tô cô nương như thế?”
Nói đến đây Tiêu Dật hơi ngập ngừng: “Văn thái phó thế này, cô có chút phiền lòng.”
Bị tiểu bối trước mặt công khai chê trách khiến Văn Lễ cứng họng không thể đáp trả, chỉ đành trợn mắt vểnh râu thở hổn hển.
Tiêu Dật đã lên tiếng, phe cánh của hắn ta và Bình Dương hầu ngay lập tức nhao nhao quỳ xuống: “Khẩn xin bệ hạ xét thưởng công bằng.”
Văn Lễ bên này cũng không vừa, một màn dập đầu lại tiếp tục diễn ra ở bên này: “Chuyện này hệ trọng, xin bệ hạ quyết định sáng suốt.”
An Khánh đế rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể quay đầu sang nhìn Tiêu Cảnh Hoằng đang lặng lẽ ôm quyền chờ đợi.
“Chuyện này, ý của lục hoàng tử thế nào?”
Tiêu Cảnh Hoằng ngoan ngoãn khom lưng, ngữ điệu khiêm tốn: “Mọi chuyện xin để hoàng thượng định đoạt, nhi thần không có ý kiến.”
“Vậy chuyện ban hôn với Tô cô nương, lục đệ thật không oán không trách?” Tiêu Dật nhướng mày khiêu khích.
“Thần đệ không dám.”
“Đã vậy thì toàn thể Bắc Bình quốc lại sắp có chuyện vui rồi, một bên là đệ nhất mỹ nam, một bên là nữ tướng kiêu hùng, quả là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi.”
Tiêu Dật quay người lại, dáng vẻ hân hoan ra hiệu cho mọi người cùng lên tiếng chúc mừng.
Nhưng vẫn có người đứng ra phản đối: “Dân nữ không đồng ý hôn sự này, thỉnh xin bệ hạ rút lại.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Người cất lời là Tô Y Điềm.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, giọng khẩn thiết: “Bệ hạ, dân nữ chỉ là một nông nữ thấp hèn, nào dám sánh ngang với lục điện hạ tiếng tăm lừng lẫy. Lần này đến kinh thành ngoài cơ may được diện kiến thánh nhan thì chỉ cầu mong được ít bạc, như vậy là đã mãn nguyện rồi.”
Tiêu Dật cười khẩy, đi đến trước mặt nàng, đẩy Tô Y Điềm đến gần Tiêu Cảnh Hoằng, từng tiếng khinh miệt: “Này, Tô cô nương mắt kém có thể nói một tiếng, thái y viện nhất định sẽ có thuốc chữa cho ngươi. Nhìn cho kỹ đi, đứng trước mặt ngươi là ai, là lục hoàng tử tuấn tú giỏi giang nhất nhì ở Bắc Bình quốc này, ngươi thật sự nỡ lòng từ chối ư? Đừng sợ, có bổn Thái tử ở đây, ngươi cứ thoải mái thừa nhận đi, ai dám làm càn, cô nhất định lôi hắn ra ngũ mã phanh thây, được không?”
Tiêu Cảnh Hoằng từ trên cao nhìn Tô Y Điềm, vẻ mặt ung dung quý khí, dường như chẳng hề bị tác động bởi những lời ngông cuồng của Tiêu Dật.
Nhưng Tô Y Điềm lại không hề nhìn hắn một cái, chỉ ra sức dập đầu: “Dân nữ không được ăn học đàng hoàng, lại mang mệnh khắc người thân, cha chết, mẹ qua đời, dì dượng thì bị tù tội lưu đày, hôn phu bỏ rơi, trải qua những chuyện thương tâm, lòng đã quyết ý sẽ không lập gia đình…”
Dường như sợ không thể thuyết phục được An Khánh đế, Tô Y Điềm cắn răng đề thêm: “Dân nữ không cần khen thưởng nữa, chỉ mong hoàng thượng ân chuẩn cho dân nữ ngày mai lập tức trở về quê, sau này không quay lại kinh thành nữa ạ.”
Nghe đến đây, An Khánh đế có hơi dở khóc dở cười, có vẻ như nhi tử của ông ta bị người ta chê bai rồi thì phải.
“Thế thì không được, ngươi đã có công lao trong trận chiến ở Biện Thành, giá nào trẫm cũng phải thưởng cho ngươi. Tất cả nghe chỉ, phong Tô Y Điềm là huyện chủ, ban ngàn vạn lượng hoàng kim, một rương trang sức, hai mươi cuộn tơ lụa, một phủ trạch và nghìn mẫu đất ruộng…”
“Ngoài ra, ban hôn cho Tô Y Điềm là trắc phi của lục hoàng tử Tiêu Cảnh Hoằng, lập tức thi hành.”
Tô Y Điềm vừa nghe xong thì ngã ngồi xuống mặt đất: “Không, không được, không thể, hoàng thượng, cầu xin người đừng ban hôn cho dân nữ, cầu xin người…”
An Khánh đế có chút đau đầu, phất tay cho cẩm y vệ lôi Tô Y Điềm ra ngoài.
“Hoàng thượng thánh minh.” Tiêu Dật dẫn đầu triều thần quỳ xuống tạ lễ, không giấu giếm vẻ mặt đắc ý quăng về phía Tiêu Cảnh Hoằng hắn.
Chỉ thấy hắn cũng lặng lẽ khom lưng cúi đầu, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bên phía thái phó Văn Lễ tuy vẫn có chút không vui nhưng như vậy cũng còn tốt.
Tô Y Điềm chỉ là một trắc phi nhỏ nhoi, con gái ông ta vẫn có cơ hội trở thành chủ mẫu của Vinh Vương phủ.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
***
Mạnh Cẩn không nghĩ đến lần này lên kinh lại khiến cô gái nhỏ vướng phải rắc rối lớn lao nhường này,
Những tưởng có thể giúp cho Tô Y Điềm được chút lợi lộc, cuối cùng lại thành ra quàng lên cổ nàng một sợi xích giam cầm khổng lồ.
“Hình như ta đã gây tội với ngươi rồi…!” Mạnh Cẩn khàn giọng nói với Tô Y Điềm đang ngẩn người ngồi trong sân.
Chiếu chỉ ban hôn đã được lễ bộ đóng dấu và đưa xuống. Thời gian cử hành là bảy ngày sau đó.
Cũng phải, dù sao cũng chỉ là một trắc phi, không cần phải thông qua mai mối dạm hỏi, cũng chẳng cần chuẩn bị tam thư lục lễ, kiêu tám người khiêng.
Đối với một nông nữ như Tô Y Điềm, được gả vào vương phủ, trở thành con dâu của hoàng tộc là đã vinh dự lắm rồi, sao còn có thể mơ tưởng đến vị trí chính thất chứ.
“Không phải lỗi của Mạnh tướng quân.” Tô Y Điềm mệt mỏi lắc đầu: “Ngài cũng là muốn tốt cho ta mà thôi, chỉ là không ngờ…”
Cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa Tiêu Dật và Tiêu Cảnh Hoằng đang ở thời điểm mấu chốt mà nàng chỉ là một con tốt thí nhằm để Tiêu Dật hạ bệ danh tiếng của Tiêu Cảnh Hoằng mà thôi.
Một lục hoàng tử không có nhà mẹ đẻ chống lưng, giờ đây lại phải lấy một nông nữ quê mùa, còn danh gia vọng tộc nào dám đặt cược vào hắn nữa chứ.
“Nếu bây giờ trốn đi, có phải là kháng chỉ không? Sẽ bị tru di cửu tộc?” Tô Y Điềm ôm đầu lẩm bẩm: “Nhưng ta không muốn chết, ở lại cũng chết, rời đi cũng chết, làm sao đây!!!”
“Đừng nghĩ quẩn như vậy, lục điện hạ… ngài ấy cũng tốt lắm!” Mạnh Cẩn không biết làm sao để an ủi Tô Y Điềm chỉ đành được cái nào hay cái đó.
“Vậy sao ngài không cưới hắn đi?” Tô Y Điềm cười lạnh.
Mạnh Cẩn cứng họng, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi: “Ngươi có vẻ rất bài xích ngài ấy.”
“Ừ, ta ghét hắn, ghét cả kinh thành hoa lệ này, nhưng ta không ghét ngài, Mạnh tướng quân.” Tô Y Điềm chống cằm m.ô.n.g lung nhìn ra ngoài sân.
“Ngươi ráng nhẫn nhịn một chút, đợi ta lập được đại công, sau đó lại xin hoàng thượng cho hai người hòa ly, có được không?” Mạnh Cẩn cẩn thận dò hỏi.
Nàng không thích Tiêu Cảnh Hoằng, trùng hợp Tiêu Cảnh Hoằng cũng không thích nàng, một cuộc hôn nhân không có tình yêu, vậy chi bằng hòa ly thôi.
Nhưng không phải là bây giờ.
Tô Y Điềm nghe xong chỉ im lặng.
Dù gì Mạnh Cẩn cũng là trọng thần của triều đình, ông ấy còn nhiều thứ phải suy nghĩ lo lắng, không nên bị chuyện riêng của nàng quấy rầy. Chỉ là nàng thực sự không biết bấu víu vào ai ngoài Mạnh Cẩn nữa cả.
Ngự thư phòng mấy ngày nay sáng đèn liên tục.
An Khánh đế ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua gương mặt đẹp đẽ nhàn tản của Tiêu Cảnh Hoằng.
“Con đúng là liệu chuyện như thần.”
Tiêu Cảnh Hoằng chậm rãi hạ một quân cờ đen xuống mặt bàn: “Một mối hôn sự vô thưởng vô phạt, đổi lấy sắc mặt của mọi người, cũng đáng mà.”
“Nhưng cô gái đó… có chút tội nghiệp.” Nói đến đây An Khánh đế không nhịn được ngẩng đầu lên ẩn ý nhìn người ngồi đối diện: “Không nghĩ là trên đời này còn có người thực sự từ chối lục hoàng tử của chúng ta.”
Tiêu Cảnh Hoằng hừ mũi: “Chưa biết được, có khi chỉ là diễn trò.”
Vừa nghĩ đến Tô Y Điềm, Tiêu Cảnh Hoằng lại có chút không vui.
Nếu như lúc ở trấn Thạch Đầu, vì không biết rõ thân thế của hắn, Tô Y Điềm chê bai không muốn dựa dẫm vào mình thì còn có thể hiểu được.
Hiện tại hắn đã khôi phục thân phận lục hoàng tử của hoàng gia Tiêu thị, vậy mà nàng vẫn kiên quyết chối từ.
Trên đời thật sự có người ngu ngốc như vậy? Thà chọn một tên nha binh xấu xí tầm thường chứ nhất định không nhìn đến hắn dù chỉ một cái.
Tiêu Cảnh Hoằng không tin.
“Vẻ mặt khổ sở đến bất lực kia của Tô Y Điềm, không giống như đang nói dối.” An Khánh đế không cho là như vậy.
Có một chuyện ông không nói với Tiêu Cảnh Hoằng, sáng nay ông đã bí mật triệu kiến Mạnh Cẩn và đưa cho ông ta một lệnh bài. Sau hai năm, không cần lập quân công, nếu Tô Y Điềm muốn hòa ly, chỉ cần cầm lệnh bài này đến gặp An Khánh đế, ông sẽ để cho nàng rời khỏi nơi đây.
Còn bây giờ, ông ta và cả Tiêu Cảnh Hoằng cần Tô Y Điềm để khơi dậy một cuộc chiến thật sự.
Tiêu Dật càng ngày càng quá quắt, thậm chí ngang ngược lấn lướt những cựu thần bên phe cánh của Văn Lễ.
Buổi thượng triều hôm đó, hắn ta thẳng thừng ra mặt chống đối lại Văn Lễ, điều này càng khiến cho không khí ở Thiên Chính điện thời gian này càng thêm giương cung bạt kiếm.
Làm sâu đậm hơn nữa mâu thuẫn giữa hai thế lực mạnh nhất trong triều đình.
Nhưng vẫn chừa lại miếng bánh ngon cho bọn họ.
Cho nên Tô Y Điềm mới được ban làm trắc phi cho Tiêu Cảnh Hoằng
Đây chính là những gì mà An Khánh đế và Tiêu Cảnh Hoằng trù tính.