Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Ngày Tô Y Điềm gả vào Vinh Vương phủ là một ngày đầu tháng ba.

Năm nay mùa đông kéo dài, nàng xuân cũng ngủ vùi mãi mới chịu tỉnh giấc, hoa cỏ mơn mởn chẳng chịu tàn, như muốn kéo dài mãi mãi không khí tươi mới sạch sẽ này.

Chỉ có cỗ kiệu đỏ rực trên đường phố lúc tờ mờ sáng vắng người qua lại thì chìm trong muôn vàn ảm đạm.

Vì chỉ là một trắc phi, Tô Y Điềm không nhận được lễ rước dâu, còn phải tự mình ngồi lên kiệu hoa đi vào Vinh Vương phủ bằng cửa hông.

Mà lục hoàng tử được hoàng đế ưu ái dường như cũng chẳng mấy mặn mà.

Ngoài trừ một tấm lụa đỏ kết hoa treo trên cổng nhỏ, còn lại chẳng hề có chút động tĩnh gì cho thấy Vinh Vương phủ có chuyện hỉ.

Ban đầu, khi biết công lao của Tô Y Điềm, mọi người ở kinh thành còn bàn tán sôi nổi, ra sức khen ngợi nàng dù chỉ là một nữ tử lại dũng cảm thông minh.

Nhưng sau khi biết được hoàng thượng đồng ý ban hôn cho nàng với lục hoàng tử xuất sắc kiện toàn, hướng gió thảo luận đã thay đổi.

Tô Y Điềm trở thành mục tiêu công kích của thế gia vọng tộc, đặc biệt với các quý nữ trong kinh thành.

Bọn họ bêu rếu nàng tham vinh hoa phú quý, cưỡng ép lục điện hạ phải nạp mình làm trắc phi bởi công lao cứu Biện Thành to như trời biển, hoàng thượng là người yêu nước thương dân, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, phong cho nàng một tước vị nho nhỏ để coi như tạm xứng đôi với lục hoàng tử Tiêu Cảnh Hoằng.

Từ một người được ca ngợi và nể phục, Tô Y Điềm giờ đây đã biến thành một nữ tử kiêu căng tham vọng, dùng mọi cách để bấu víu vào hoàng tộc.

Đúng là lên voi xuống chó.

Vinh Vương phủ có hỉ, dù không tổ chức tiệc nhưng vẫn có nhiều người đến viếng thăm, chủ yếu là vì tò mò nhiều chuyện.

Văn Lễ dẫn một đội quan văn đến từ sớm, nhìn quanh sân đình không được trang trí rình rang, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Cảnh Hoằng cũng bất mãn với hôn sự này, nhất định sẽ đối xử tệ với vị trắc phi mới nạp vào cửa. Vậy thì gia đinh cùng bà tử nha hoàn trong phủ cũng chẳng thèm coi trọng nàng làm gì. Ngày sau nữ nhi của ông ta được gả làm chính phi của lục điện hạ thì mấy kẻ thiếp thất kia có sá là gì, không muốn nuôi nữa thì có thể thẳng tay đuổi đi.

Vừa lòng thỏa mãn, Văn Lễ qua quýt với quản gia trong phủ rồi hớn hở ngồi vào bàn tiệc.

Hết đợt của Văn Lễ, đến gần trưa thì Tiêu Dật cùng cha con Bình Dương hầu cũng ghé qua xem trò vui.

Tiêu Cảnh Hoằng đành phải miễn cưỡng đi ra tiếp đón.

“Chúc mừng lục đệ cưới được thê tử tài sắc vẹn toàn.” Tiêu Dật tự tiếu phi tiếu châm chọc nói.

“Nhờ ân đức của hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Hoằng mỉm cười đáp lại.

Cha con Bình Dương hầu không ngại góp giọng, tiếp tục chọc ngoáy: “Lục điện hạ, nghe nói trắc phi mới vào cửa không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà còn là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, có thể cho chúng ta có cơ hội được diện kiến dung nhan hay không?”

Tân nương trong ngày đại hỷ lại bị đòi xem mặt, chẳng lang quân nào có thể đồng ý.

Tiêu Cảnh Hoằng tất nhiên không vui, hắn nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh lẽo quét qua phụ tử Triệu Thế Kiệt.

Tiêu Dật cười ha hả, vỗ vai mọi người rồi ung dung ngồi xuống ghế chủ tọa: “Huynh trưởng như cha, hôm nay để ta chủ trì hôn lễ cho đệ và Tô cô nương, đi, gọi tân nương ra ngoài đây chuẩn bị hành lễ.”

Quản sự của vương phủ run rẩy nhìn về phía Tiêu Cảnh Hoằng đang âm trầm đứng đó, đi không được mà ở lại cũng không xong.

“Còn không đi mau, muốn kháng lệnh của Cô?” Tiêu Dật đập bàn hét lớn khiến ai nấy giật mình.

Lúc này Tiêu Cảnh Hoằng lại phì cười một tiếng: “Huynh trưởng như cha, với điều kiện phụ thân của ta đã qua đời, bây giờ Thái tử nói như vậy là muốn trù hoàng thượng c.h.ế.t sớm ư?”

Vừa nghe đến câu này, mọi người trong tiền sảnh đều sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống.

Tiêu Dật tức đến trợn mắt, chỉ tay thẳng mặt Tiêu Cảnh Hoằng thốt không nên lời: “Ngươi…!”

“Đệ chỉ nhắc nhở hoàng huynh một chút thôi, phụ hoàng vẫn còn khỏe mạnh lắm, người cũng đã đến đây để chung vui với chúng ta, cho nên lễ thành thân hôm nay không thể để hoàng huynh chủ trì được rồi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã có âm thanh the thé của Lưu công công vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Bình thân đi, mọi người đã đến đông đủ rồi à.” An Khánh Đế điềm đạm đi đến ghế chủ tọa, cũng không câu nệ việc Tiêu Dật vừa ngồi ở đó: “Hôm nay là ngày đại hỷ của lục hoàng tử, thiết nghĩ trẫm không thể vắng mặt được.”

Văn Lễ dẫn đầu văn thần quỳ xuống gật đầu lia lịa: “Hoàng thượng thánh minh.”

“Thánh minh cái gì chứ, nhi tử thành thân, người làm cha như ta sao có thể bỏ qua được.”

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.

Câu nói này như một cú vả thật mạnh vào mặt Tiêu Dật.

Dù không có nhà mẹ đẻ chống lưng và lễ cưới này chỉ là hình thức nhưng An Khánh Đế vẫn không ngần ngại ra mặt cho Tiêu Cảnh Hoằng.

Việc An Khánh Đế có mặt tại Vinh Vương phủ chủ trì hôn lễ cho lục hoàng tử nhanh chóng truyền khắp hoàng cung.

Vẻ mặt Tiêu Dật hết xanh lại đỏ, nhìn hai phụ tử Bình Dương hầu đang cuống quýt cho người chạy về cấp báo.

Cho dù chỉ là nạp một trắc phi, nhưng hoàng đế đã có mặt chung vui với Tiêu Cảnh Hoằng, thử hỏi là một hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, nếu không có chút động tĩnh nào thì quả thật khó coi vô cùng.

Chưa đến nửa canh giờ, ngoài cổng đã vang lên âm thanh của ma ma trong cung xin cầu kiến.

Phận là nữ giới, lại ở trong cung cấm, hoàng hậu không tiện ra mặt để đến Vinh Vương phủ dự lễ, chỉ đành ra lệnh cho ma ma mang một rương bảo vật cùng hai bao lì xì đỏ rực đưa đến tận tay Tiêu Cảnh Hoằng, coi như là một lời chúc mừng tân lang tân nương trăm năm hạnh phúc, cầm sắt hòa minh.

Cả lễ cả nghĩa đều được bổ sung đầy đủ, lúc này Tiêu Dật mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm này vẫn chưa thể trở mặt được, Tiêu Dật hắn không thể phạm chút sai lầm nhỏ nhặt để bị triều đình chỉ trích.

May mắn, Triệu hoàng hậu, mẫu thân của hắn ta cũng là một phụ nữ thông minh nhanh nhạy.

Tô Y Điềm được ma ma trong phủ và bà mối dắt ra tiền sảnh, chậm rãi hoàn thành các nghi lễ bái đường và dâng trà cho gia chủ.

Lúc này cho dù muốn nhìn mặt nàng, hai phụ tử Bình Dương hầu cũng không dám hó hé tiếng nào.

An Khánh Đế thương cảm tiểu cô nương vô duyên vô cớ bị lôi vào vũng nước đục này, ông ngoắc tay cho Lưu công công bên cạnh rút ra tám thỏi vàng đặc, cùng một bộ vòng tay chạm khắc hình chim điểu bằng ngọc lục bảo thượng hạng, đích thân đeo vào cho nàng.

“Vất vả cho ngươi rồi.”

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.

Tô Y Điềm dập đầu ba cái, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào.

Hỉ phòng rực rỡ ánh đèn, nến đỏ trên giá cháy hừng hực suốt cả đêm.

Sau khi nha hoàn và ma ma đưa Tô Y Điềm đến tận giường cưới thì cũng im lặng đóng cửa lui ra, hầu như không để bất cứ người nào ở trong hầu hạ nàng.

Tô Y Điềm cũng không quá kỳ vọng rằng mình sẽ được người của Vinh Vương phủ coi trọng. Nghe thấy âm thanh lạch cạch vang lên bên ngoài, nàng nhẹ thở một hơi dài, tự mình bỏ khăn voan, vòng vàng trang sức và trâm cài đầu quý giá được bỏ vào trong một cái tráp sơn mài cất kỹ trong tủ.

Trên bàn ngoài bình rượu giao bôi, còn có một đĩa bánh phu thê.

Trong ký ức của Tô Y Điềm, Tiêu Cảnh Hoằng không bao giờ muốn đặt chân vào nội phòng của nàng ở Cẩm Tú viện, cho nên nàng cũng không cần phải giữ lễ, lấp đầy cái bụng đói vẫn quan trọng hơn.

Vì không có nha hoàn hồi môn đi theo về nhà chồng như những tiểu thư quý tộc khác, Tô Y Điềm phải tự mình thay trang phục, gỡ tóc và rửa mặt.

Xử lý vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tô Y Điềm cũng không chờ đợi mà nằm xuống giường, nhắm mắt lại đánh một giấc.

Dù sao Tiêu Cảnh Hoằng hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

Quả đúng như Tô Y Điềm nghĩ, một đêm động phòng trải qua vô cùng im ắng.

Sáng hôm sau thức dậy, chỉ thấy ma ma mặt lạnh đưa vào một chậu nước, ngữ khí chẳng có chút lễ phép của một người hầu đối với chủ tử: “Điện hạ nói không cần trắc phi đến thỉnh an buổi sáng, ngài đã vào cung diện kiến thánh thượng, điểm tâm chúng ta sẽ mang lên cho trắc phi dùng trong viện, nếu không có chuyện gì vui lòng đừng đi lung tung, đặc biệt là thư phòng của điện hạ và Tích Chỉ Trai. Mong trắc phi nhớ kỹ.”

Tô Y Điềm gật đầu: “Đã biết.”

Nói là Vinh Vương phủ, nhưng bữa sáng của Tô Y Điềm thì đơn giản hết sức.

Một chén cháo đậu đỏ, hai cái bánh bao nhân thịt cùng một chén canh đậu hũ kèm một bình trà sen bình thường.

Nhưng đối với Tô Y Điềm thì đã tốt lắm rồi.

Trước đây khi ở trấn Thạch Đầu, có những lúc màn thầu khô lạnh còn không có mà ăn huống chi là cháo trắng nóng hổi bốc khói thế này.

“Chung ma ma, cho ta hỏi mình có thể đi đến nhà bếp được không?”

Chung ma ma là là người làm lâu năm nhất ở đây, quyền hành chỉ dưới mỗi Viên quản gia.

“Trắc phi muốn đi đến nhà bếp để làm gì?” Bà hất cằm, đôi mắt nheo lại đánh giá Tô Y Điềm.

Tô Y Điềm biết Vinh Vương phủ chỉ là nơi tạm bợ, nàng cũng không định ở đây lâu dài, càng không muốn chung đụng nhiều với đám người này, rất phiền toái, cho nên muốn tự thân vận động, tốt nhất là không để bất kỳ ai hầu hạ, như Chung ma ma hay là nha hoàn Mẫn Nhi.

“À, tay nghề nấu ăn của ta tốt lắm, thỉnh thoảng muốn trổ tài một phen, chắc là sẽ…”

Chung ma ma nghiêng đầu, trong bụng có chút khinh thường mưu kế của Tô Y Điềm.

Lục điện hạ của bọn họ là ai, chỉ vài ba món ăn dân dã là có thể lấy lòng được sao?

Đúng là ngây thơ.

Nhưng bà cũng không vạch trần Tô Y Điềm, chỉ gật đầu: “Trắc phi có lòng, lát nữa để nha hoàn Mẫn Nhi dẫn người đến phòng bếp.”

“Đa tạ Chung ma ma.”

Advertisement
';
Advertisement