TRĂNG SÁNG RỌI CHÂN TÌNH

Tôi lại đụng phải Lâm Ngữ Kỳ trong thư viện.

Tôi phát hiện ra một vấn đề tương đối kỳ quái, chỉ cần chúng ta vô tình quen một người hoặc nghe được một bài hát, sau đó sẽ thường xuyên gặp lại người đó hoặc bài hát đó.

 

Cô ta chủ động chào hỏi tôi, “Thật trùng hợp.”

 

“Xui xẻo thì có.” Tôi thầm mắng một tiếng, có lẽ sau này trước khi ra ngoài phải xem hoặc lịch trước rồi.

 

Tôi không quan tâm đến cô ta, cầm sách đi làm thủ tục mượn, không ngờ cô ta lại đi theo tôi, còn sóng vai song song bên cạnh.

 

“Cô cũng đến mượn sách sao?” Cô ta hỏi.

 

Tôi dừng bước chân, có chút tức giận, “Chúng ta rất thân sao?”

 

“[Quất sinh Hoài Nam]? Không ngờ cô cũng xem loại sách này.” Cô ta liếc nhìn quyển sách trong tay tôi.

 

Có nhất thiết phải ra vẻ như vậy sao? Tôi coi thường đến mức sắp trợn trắng mắt lên, sách này tôi mượn giúp bạn cùng phòng, hơn nữa tiểu thuyết ngôn tình thì có vấn đề gì? Hết cơm hết gạo nhà cô ta chắc?

 

Tôi chú ý thấy cô ta cũng đang cầm một quyển sách, nhìn lướt qua bìa sách, chính là [Một đời một kiếp] của Mặc Bảo Phi Bảo, gần đây rất nổi tiếng, mọi người xung quanh cũng đều muốn mượn cuốn này.

 

“Cô cảm thấy tình cảm Lạc Dương dành cho Đinh Thủy Tịnh là gì? Liệu hắn có hối hận vì đã bỏ lỡ cô ấy không?” Cô ta đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

 

“Không có tình cảm gì. Nếu không đến cuối sẽ không đến mức một câu “Đã lâu không gặp” cũng không lưu lại, còn mang tờ giấy giả mạo chữ ký đến trước mặt hôn thê của người ta khoe khoang, cô cảm thấy ai mới là tên hề?” Tôi đáp trả không chút do dự.

 

Lâm Ngữ Kỳ hiển nhiên bị lời nói của tôi làm cho kinh ngạc. Cô ta cho rằng hôm nay tôi đến mượn sách là chưa kịp xem, cố ý hỏi ra lời này vì muốn tôi sau này vừa đọc vừa suy ngẫm.

 

Đáng tiếc, tôi không những đã đọc qua, lại còn nhớ nằm lòng. Muốn mượn chuyện của Lạc Dương để ám chỉ tôi và Cố Thời Sênh, cô ta tưởng não tôi để trang trí chắc?

 

“Vậy sao?” Cô ta lập tức phục hồi dáng vẻ trấn định, “Vậy cô nghĩ chiếc nhẫn kim cương kia Lạc Dương muốn tặng cho ai?”

 

“Hắn muốn tặng cho ai cũng không quan trọng, quan trọng là… người nào sẽ đeo chiếc nhẫn kim cương đó, cô nói có đúng không?”

 

Làm cô ta thất vọng rồi, muốn dùng chuyện này để trào phúng tôi, đúng là tự vả vào mặt mình.

 

Phiên ngoại của [Quất sinh Hoài Nam] có một câu chuyện về anh trai Lạc Dương của nữ chính. Hắn có một cô bạn gái bên nhau nhiều năm Trần Tĩnh, thời điểm chuẩn bị tiến tới hôn nhân lại gặp được Đinh Thủy Tịnh, một nữ sinh rất phù hợp với hắn, nhưng cảm tình của hai người bọn họ không thể lâu dài. Lạc Dương từng mua một chiếc nhẫn kim cương, lại bị nữ chính vô tình phát hiện đưa cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh biết chiếc nhẫn đó vốn không dành cho mình, nhưng cô không hỏi, Lạc Dương cũng không nói, hai người vẫn tiếp tục bên nhau, cuối cùng kết hôn viên mãn.

 

“Không ai nhắc tới là có thể làm như chưa từng phát sinh, nhưng cô cảm thấy Lạc Dương có thể quên được Đinh Thủy Tịnh sao?” Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, “Hoặc cô có thể chấp nhận như Trần Tĩnh, bịt mắt che tai cả đời?”

 

“Đầu tiên, tình yêu giữa Lạc Dương và Trần Tĩnh là chuyện của bọn họ, nếu cô có nhiều nghi vấn như vậy, sao không trực tiếp lên weibo hỏi tác giả Bát Nguyệt Trường An đi? Nhất định cô ấy sẽ giải thích cặn kẽ cho cô, cũng vì có một độc giả trung thành như vậy mà kiêu ngạo.

 

Thứ hai, tôi không phải Trần Tĩnh, cô không phải Đinh Thủy Tịnh, Cố Thời Sênh càng không phải Lạc Dương, đừng tự đắm chìm vào nhân vật không có thật. Một chiếc chìa khóa, ba đồng mười tệ, cô xứng sao?

 

Cuối cùng, nếu còn dám coi lời của tôi như gió thoảng bên tai, tiếp tục cố ý tiếp cận Cố Thời Sênh hoặc khiêu khích tôi, tôi cũng không ngại công khai chiến tích thời cấp Ba của cô cho tất cả mọi người cùng biết đâu. Nếu cô không ngại bị bêu danh trà xanh hay tiểu tam, cô cứ tùy ý, tôi sẽ bồi tiếp thỏa đáng.”

 

Tôi cảm thấy bản thân đúng là đã quá khách khí với cô ta, mới khiến cho cô ta dám kiêu ngạo năm lần bảy lượt chạy đến trước mặt tôi làm càn như vậy. Tưởng tôi là quả hồng mềm tùy ý nắn bóp sao?

 

“Đương nhiên Cố Thời Sênh không phải Lạc Dương.” Cô ta dường như không nghe được lời cảnh cáo của tôi, vĩnh viễn đắm chìm trong lý tưởng của chính mình, “Hắn càng giống Cố Bình Sinh hơn, ngay cả tên cũng có điểm tương tự.”

 

Cô câm miệng được rồi đấy!

 

Cố Bình Sinh, nam chính hoàn mỹ xuất sắc, đáng tiếc lại vì ngoài ý muốn mà không thể nghe được thanh âm bên ngoài. Lâm Ngữ Kỳ, cô thật sự không phải đang nguyền rủa Cố Thời Sênh đấy chứ?

 

“Cái đầu kia của cô ngoài để mọc tóc thì còn tác dụng nào khác không? Cô thử lắc đầu xem, biết đâu lại nghe thấy tiếng nước đấy.” Tôi châm chọc cô ta, không chút kiêng nể, “Bọn họ nói cô có bệnh, vốn tôi còn không tin, bây giờ mới biết, bệnh còn không nhẹ. Còn nữa, tiểu thuyết chỉ là để người ta gửi gắm câu chuyện của mình, cô lại cố chấp đi tìm nam chính, còn Cố Bình Sinh, cô tưởng cô là Đồng Ngôn chắc?” Tôi liếc nhìn cô ta một cái, “Vậy đúng là làm nhục danh dự của Đồng Ngôn.”

 

“Tôi nhắc nhở cô lần cuối, cách Cố Thời Sênh xa một chút!” Đấy là thông điệp cuối cùng dành cho cô ta.

 

5

 

Tác phẩm dự thi của nhóm Cố Thời Sênh thành công vào chung kết, hắn vui vẻ tới mức ôm tôi xoay một vòng, hệt như một đứa trẻ. Hắn nói buổi tối hôm nay có tiệc mừng, muốn dẫn tôi đi cùng.

 

Đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao Cố Thời Sênh coi trọng cuộc thi này như vậy, nhưng chuyện hắn muốn làm, đương nhiên tôi nhất định ủng hộ. Hắn nhận được thành tích xứng đáng, tôi cũng vui vẻ thay hắn.

 

Khi tôi lục tung cả tủ đồ trong ký túc xá, liên tục hỏi ý kiến bạn cùng phòng bộ nào đẹp, Trần Hương Tạ đột nhiên hỏi, “Có phải Lâm Ngữ Kỳ cũng sẽ đến không?”

 

Lâm Ngữ Kỳ và Cố Thời Sênh chung nhóm, nếu thi đấu tháng, nhất định cô ta cũng sẽ tham gia dự tiệc. Hào hứng của tôi lập tức giảm mất một lửa.

 

“Công kích vật lý không hiệu quả, chi bằng cậu thử đối chiến hóa học xem?” Cô ấy bắt đầu hiến kế cho tôi, “Muốn đánh bại ma pháp phải dùng ma pháp.”

 

“Nói tiếng người!” Nói thật, bí pháp của cô nàng này, nửa chữ tôi cũng không hiểu.

 

“Không phải cô ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nặng sao? Người bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thể chịu đựng được điều gì nhất, cậu liền làm điều đó. Đến lúc đó, chẳng cần cậu tốn công cảnh cáo, cô ta sẽ tự biết trốn xa.”

 

“Có được không?” Tôi nửa tin nửa ngờ.

 

“Cậu chưa thử, làm sao biết kết quả thế nào?” Trần Hương Tạ nhảy khỏi giường, bắt đầu lật tìm trong đống quần áo của tôi, cuối cùng lắc lắc đầu, “Quần áo của cậu không đạt tiêu chuẩn rồi. Tớ nhớ Tinh Thần có một bộ có thể ép c.h.ế.t người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cậu có thể thử xem.”

 

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại gọi cho Tinh Thần, sau khi nhận được sự đồng ý liền tìm bộ váy kia cho tôi thử. Thật ra bộ váy này chỉ là kiểu dáng tương đối đặc biệt, một vai hơi trễ, sắc màu đối lập, đường may không đều, vạt váy cũng là độ dài khác nhau.

 

Lấy thẩm mỹ của tôi, thực ra thiết kế này còn tương đối thú vị.

Advertisement
';
Advertisement