TRĂNG SÁNG RỌI CHÂN TÌNH

4

 

Cố Thời Sênh nói cho tôi biết, hắn quen Lâm Ngữ Kỳ đơn giản là vì gần đây bọn họ tham gia cuộc thi sáng tạo PPT toàn quốc, Lâm Ngữ Kỳ chính là người mà giáo viên hướng dẫn đề cử cho bọn họ.

 

Ban đầu hắn không hiểu ra sao, về sau mới phát hiện ra nguyên nhân chân chính. Tuy Cố Thời Sênh không thực sự thích phong cách làm việc của Lâm Ngữ Kỳ, nhưng không thể không thừa nhận trên lĩnh vực năng lực cô ta thật sự rất có thiên phú, đặc biệt là vì chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nặng, càng giúp cho bọn họ chỉn chu lại tác phẩm của mình.

 

“Xin lỗi, em không giúp được gì cho anh.” Tôi biết cuộc thi này, cũng biết Cố Thời Sênh rất coi trọng cơ hội lần này, nhưng nguyên nhân là gì, thực ra bản thân tôi không hiểu lắm.

 

“Vốn cũng không phải chuyện em cần lo lắng.” Cố Thời Sênh an ủi, “Nói chuyện này cho em là muốn em biết, anh và cô ta không có quan hệ gì cả, chỉ vì cuộc thi chưa kết thúc, thời gian tới không thể tránh tiếp xúc thảo luận được. Dù sao nói rõ ra cũng tốt hơn để em hiểu làm, yên tâm, anh sẽ không để cô ta quấy nhiễu.”

 

Cho nên mới nói, ngôn tình đều xuất phát từ cuộc sống, vốn dĩ trong cuộc sống đã m.á.u chó đầy đầu, có điều chẳng qua chỉ là một chuyện con con, phải dây dưa kéo dài mấy thế kỉ mới có thể cởi bỏ hiểu lầm, bọn họ không thấy phiền sao?

 

“Em tin anh.” Cố Thời Sênh đã thẳng thắn thản nhiên như thế, tôi còn gì để cố kỵ đây?

 

“Đã có kết quả cuộc thi vẽ tranh chưa?” Hắn hỏi.

 

“Chưa.” Tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao cuộc thi này cũng để trải nghiệm mà thôi, đoạt giải hay không đều không sao cả.

 

“Em có hối hận không?” Cố Thời Sênh đột nhiên hỏi, “Nếu em tiếp tục lựa chọn chuyên ngành mỹ thuật tạo hình, nhất định chuyện giành giải là không khó với em.”

 

“Có gì đáng để hối hận chứ?” Tôi buồn cười, “Chuyên ngành mỹ thuật tạo hình rất hay, nhưng cũng không đủ để em kiếm sống, dù sao em cũng không có tự tin trở thành Picasso đệ II.”

 

Lại nói, cho dù các họa sĩ thiên tài thời xưa cũng là tạ thế rồi mới được người đời ca ngợi, tôi sợ tôi không kiên trì nổi.

 

“Từ khi nào mà em lại trở nên như vậy…” Hắn ngừng một chút, tựa hồ như đang tìm từ phù hợp, “Thực tế.”

 

“Thực tế một chút cũng rất tốt.” Tôi cảm thấy chuyện này là đương nhiên, “Nói thật, em cũng rất thích chuyên ngành hiện tại của mình.”

 

“Vậy sao? Hy vọng tới khi em tham dự cuộc thi tư pháp cũng có thể lạc quan như vậy.” Cố Thời Sênh tuyệt tình trào phúng.

 

“Anh câm miệng được rồi đấy.” Nồi không cần mở thì đừng nhấc vung, tôi mới năm nhất được không?

 

Tôi phát hiện con gái đúng là sinh vật không biết nói lý, cho dù Cố Thời Sênh đã cảnh báo tôi trước, nhưng khi nhìn thấy hắn và Lâm Ngữ Kỳ ở cùng nhau, tôi vẫn cảm thấy rất rất không thoải mái.

 

Tôi hỏi Cố Thời Sênh, “Trưa nay cùng đi ăn chứ?”

 

Hắn đang bận hoàn thành sản phẩm, không thèm nâng mí mắt, “Em đi với đám Trần Hương Tạ đi, khả năng anh phải làm thêm chút nữa.”

 

Vốn chuyện cũng không có gì, chỉ là lúc này Lâm Ngữ Kỳ đang ngồi cạnh hắn, ánh mắt ý vị thâm trường kia khiến tôi cảm thấy không vui. Nhưng tôi cũng biết trong thời gian này không nên giận lỗi với Cố Thời Sênh, như vậy lại thành tôi nhỏ nhen cố ý sinh sự.

 

“Vậy em đi trước. Anh có muốn ăn gì không? Em mua cho anh.” Tôi coi như Lâm Ngữ Kỳ không tồn tại.

 

“Không cần. Buổi chiều không có lớp, anh cũng không biết khi nào mới xong.” Hắn ngẩng đầu ý bảo tôi cứ đi đi.

 

“Ừm.” Tôi gật đầu, “Anh làm xong nhớ báo em nhé.”

 

Khi tôi rời đi, Cố Thời Sênh vẫn đang chuyên chú gõ máy tính, Lâm Ngữ Kỳ ngồi một bên bình luận, hình ảnh đó cũng không có gì, nhưng vấn đề chính ở chỗ người kia là Lâm Ngữ Kỳ.

 

Trong lòng tôi phiền muộn lại không có chỗ phát tiết. Tôi tin tưởng Cố Thời Sênh, nhưng cảm xúc không phải là thứ lí trí có thể khống chế, lúc này lại được thêm lão nhị chạy đến lượn lờ trước mặt tôi nữa.

 

“Ai nha, sao chỉ có mình em thế này? Lão út đâu?” Hắn thấy bên cạnh tôi không có ai, hỏi.

 

“Hắn đang bận.” Tôi tận lực không chế ngữ khí, nhưng nghe lên vẫn có chút cáu kỉnh.

 

“Đang làm một mình à?” Hắn ra vẻ không tin, ló đầu vào trong phòng học, “Không phải chứ?!”

 

Tôi trừng mắt nhìn, không thèm quan tâm đến hắn.

 

Hắn tiếp tục lảm nhảm, “Cũng đúng, lão út hoàn mỹ như vậy, nhất định sẽ có người chủ động tiếp cận, em phải trông chặt một chút đấy.”

 

“Anh tự lo cho chính anh đi đã!” Vì sao chuyện của tôi và Cố Thời Sênh bọn họ đều muốn nhúng tay vậy? Chẳng lẽ rảnh rỗi lắm sao?

 

“Anh đây tốt bụng nhắc nhở, em còn không biết cảm kích!” Hắn bĩu môi, “Anh nói này, tính tình của em cũng nên thay đổi chút đi, chỉ có lão út mới có thể chịu đựng được em. Nam sinh ấy mà, chỉ cần gặp được nữ sinh dung mạo không tệ, tính cách dễ thương lại chủ động, hơn nửa là không chống đỡ được!”

 

“Anh tưởng ai cũng giống anh sao?” Ai đến cũng không chối từ?

 

“Anh cũng muốn lắm.” Hắn không giận, cười hì hì, “Chẳng qua anh không phải mẫu người nữ sinh thích, không ai tình nguyện chủ động tiếp cận.”

 

Xem như cũng có ưu điểm biết mình biết người.

 

“Nếu anh có thể quản tốt cái miệng kia, còn sợ không tìm được bạn gái sao?” Nói về lão nhị này, tóm lại là, thành tại miệng, bại cũng tại miệng.

 

Hắn tùy ý nhún nhún vai, “Công dụng của miệng ngoại trừ ăn cơm không phải chính là để nói sao? Ngay cả nói cũng không thể theo ý của mình, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?”

 

“Tôi đi ăn cơm trước, lần sau gặp.” Được rồi, tôi thật sự không có tâm tình đứng đây vớ vẩn với hắn.

 

“Có mỹ nữ không?” Hắn lập tức đuổi theo, “Anh đi với em!”

 

“Lời anh vừa nói là thật?” Tôi không nhịn được hỏi lại.

 

“Lời nào?” Đương nhiên hắn đã không còn nhớ rõ, “Ban nãy anh nói nhiều như vậy mà.”

 

“Quên đi, coi như tôi chưa hỏi gì cả.”

 

“À, em nói chuyện kia sao?” Hắn đột nhiên nhận ra, “Theo kinh nghiệm quan sát của anh, hầu hết là như vậy, còn về phần ngoại lệ nếu thật sự tồn tại, chỉ sợ chính là phượng mao lân giác.”

 

(*) Phượng mao lân giác: Ý chỉ thiên tài hoặc đồ vật trân quý hiếm thấy.

 

“Vậy Cố Thời Sênh thì sao?” Tôi hỏi ngược lại.

 

“Hắn như thế nào, chẳng phải em nên rõ ràng hơn anh đi?” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn tôi, “Em có tự tin về hắn không?”

 

Câu hỏi của lão nhị, cuối cùng tôi không có trả lời, bởi vì thật ra tôi cũng không xác định.

Advertisement
';
Advertisement