TRĂNG SÁNG RỌI CHÂN TÌNH

3

 

Tôi không ngờ Trình Lực Dũng thật sự xin lỗi tôi. Cho dù là thật lòng hay giả ý, lời xin lỗi này tôi đều chấp nhận, dù sao đây cũng là kết quả của sự bảo vệ Cố Thời Sênh dành cho tôi.

 

Đáng tiếc, tâm trạng tốt đẹp này của tôi sau khi nhìn thấy Lâm Ngữ Kỳ liền lập tức tan biến. Trình Lực Dũng xin lỗi là giả, Lâm Ngữ Kỳ nhân cơ hội tới tranh thủ thiện cảm của Cố Thời Sênh mới là thật.

 

“Tề Hàn Chi, xin lỗi, hôm đó do tôi quá mức xúc động nên đã hiểu lầm, thật sự rất có lỗi.” 

 

Lời giải thích này tôi không nghe ra mấy phần áy náy, có điều tôi cũng không quan tâm hắn, dù sao cũng không phải thường xuyên gặp, lại còn là bạn cùng phòng của Cố Thời Sênh, không quan tâm là được.

 

“Việc này đều là lỗi của tôi, do tôi không nói rõ với anh Trình nên mới khiến anh ấy hiểu lầm cô, mang lại phiền toái cho hai người rồi.”

 

Không thể không nói, bằng vào khả năng diễn xuất, Lâm Ngữ Kỳ lợi hại hơn Trình Lực Dũng nhiều lắm. Dáng vẻ nhu nhược vô tội điềm đạm ngây thơ, thật sự khiến người ta vừa nhìn liền thương xót.

 

Chiêu lấy lùi làm tiến này dùng rất xảo diệu, nếu tôi còn không tha thứ, vậy chứng tỏ tôi quá mức nhỏ nhen rồi.

 

“Ha, chuyện có bao lớn chứ?” Giả bộ thôi mà, ai mà không biết, “Hai người thay nhau giải thích, thật là khiến tôi không thừa nhận nổi. Con người tôi không nhạy cảm tới vậy, lại nói dù sao cũng là chuyện tôi chưa từng làm, có gì phải chột dạ chứ.”

 

Cô cho là kích động Trình Lực Dũng tới làm khó tôi trước mặt mọi người thì sẽ khiến tôi mất mặt? Lâm Ngữ Kỳ, không phải ai cũng giống cô, cách làm của cô chỉ khiến Cố Thời Sênh càng thêm chán ghét, vì vậy lúc này mới vội vàng chạy đến đây xin lỗi để vãn hồi thiện cảm?

 

“Đúng vậy, chuyện chưa làm ra, sao phải sợ người khác chỉ trỏ.” Lâm Ngữ Kỳ cũng cười, “Cô nói không sai, miệng là của người khác, bọn họ nói gì, cũng không phải điều chúng ta có thể quản.”

 

Có chút thú vị, đẳng cấp của Lâm Ngữ Kỳ này còn cao hơn tôi tưởng. Tôi nghĩ cô ta sẽ giải thích một hồi, không ngờ lại có thể uyển chuyển hắt nước bẩn trở lại, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô ta rồi.

 

“Nếu hành vi vốn là hợp tình hợp lý, đương nhiên người khác sẽ không thể tìm ra vấn đề, cô nói có đúng không?” Tôi dịu dàng trả lời.

 

“Chỉ sợ có người cố ý bới lông tìm vết mà thôi.” Cô ta nói, “Trắng cũng có thể thay đen.”

 

“Ha ha, trên thế giới đen đen trắng trắng này, cố gắng phân biệt rạch ròi, sợ chỉ là si tâm mù quáng.” Muốn nhân cơ hội tẩy trắng cho mình, nằm mơ đi. Từ thời cấp Ba, Lâm Ngữ Kỳ đã bị tôi vĩnh viễn kéo vào sổ đen, đời này đừng mong tẩy trắng được.

 

Lâm Ngữ Kỳ cười cười, không lên tiếng nữa.

 

Bữa cơm này cực kỳ nhàm chán, từ đầu tới cuối Cố Thời Sênh không nói một lời, tôi cũng không chắc chắn lời nói của Lâm Ngữ Kỳ có khiến hắn thay đổi cách nhìn về cô ta không, nhưng dựa vào phản ứng của Trình Lực Dũng, rõ ràng là cực kỳ thành kính tin vào vị nữ thần này, thậm chí còn càng thêm đau lòng có lỗi với cô ta.

 

Thôi, một người muốn đánh, một người nguyện chịu, bọn họ vui là được.

 

Khi tôi nghĩ đến đây là kết thúc, Cố Thời Sênh nhân được một cuộc điện thoại, hình như là lão nhị đánh nhau với người ta, hắn và Trình Lực Dũng vội vàng rời đi, cục diện bốn người lập tức biến thành hai người, không khí nhất thời có chút vi diệu.

 

“Nghe nói thời cấp Ba, Cố Thời Sênh đã theo đuổi cô ba năm.” Lâm Ngữ Kỳ lại chủ động tìm đề tài.

 

“Cố Thời Sênh đi rồi, cô không cần quanh co vòng vèo nữa, có gì cứ nói thẳng ra đi.”

 

Đều là hồ ly ngàn năm, giả bộ tán gẫu gì chứ?

 

“Địch ý của cô với tôi là vì Từ Quân Nhã?” Cô ta biết rõ còn cố hỏi.

 

Cô ta đã không muốn giấu giếm nữa, tôi cũng không ngại công khai, “Tôi quả thật là một người bao che cho người nhà. Tuy mọi chuyện là do tên tra nam Giang Thần Hạo kia gây nên, nhưng cô làm người trơ trẽn, tôi không thể có thiện cảm với cô được.”

 

“Thật ra cô cũng rất giống Từ Quân Nhã.” Cô ta bày ra dáng vẻ nhìn thấu hồng trần, “Nguyên nhân cô ta và Giang Thần Hạo chia tay căn bản không phải do tôi. Cho dù không có tôi, bọn họ cũng sẽ không thể lâu dài, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã không thích hợp.”

 

Đúng là người có thể liền mạch não với Trình Lực Dũng, chuyện người ta có thích hợp hay không thì liên quan gì đến cô ta? Chẳng lẽ chia tay còn phải cảm ơn cô ta đã chen chân, cảm ơn cô cho người ta cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của tra nam?

 

Tra nam đương nhiên đáng chết, nhưng tiểu tam vô tội sao?

 

“Cô ấy không thích hợp, chẳng lẽ cô thích hợp sao? Sau đó cô và Giang Thần Hạo có ở bên nhau không? Bây giờ vẫn còn liên hệ?”

 

Tất cả thế giới này đều say, chỉ có mình cô tỉnh? Lại nói còn không phải vì cô không chiếm được, cho dù Từ Quân Nhã thật sự không thích hợp, nhưng Giang Thần Hạo cũng là từng thật lòng thích cô ấy. Còn Lâm Ngữ Kỳ lại coi là gì chứ? Chẳng qua là đồng tình thương hại mà sinh ra tình cảm mà thôi, đúng là nực cười.”

 

“Tôi vốn cũng không định ở bên hắn.” Cô ta trả lời thản nhiên, “Nếu thật sự ở bên nhau thì thật không tốt lắm, dù sao sự tồn tại của ánh trăng sáng nên là không chút tì vết mới đúng.”

 

Đây là loại lí lẽ gì? Người không đến tay, lí do thoái thác lại vô cùng sung túc.

 

“Cô, là ánh trăng sáng của Giang Thần Hạo?” Cô ta đang chọc tôi cười sao?

 

“Ít nhất tôi trong lòng hắn là hoàn mỹ, dịu dàng tốt đẹp, chưa từng khắc khẩu, chưa từng phát điên, lại càng không có chia tay trong không vui.” Cô ta như lâm vào giấc mộng cho chính mình tự vẽ ra, biểu cảm thỏa mãn lại khát khao.

 

“Cô không hiểu lầm định nghĩa của ánh trăng sáng đấy chứ?” Tôi nhếch nhếch khóe môi, có lẽ cô ta không phải mắc bệnh trầm cảm mà là tâm lý có vấn đề mới đúng.

 

“Bọn họ đều nói cô là ánh trăng sáng của Cố Thời Sênh, tôi lại cảm thấy không đúng, hoặc ít nhất bắt đầu từ khi cô nhận lời hắn, liền không phải nữa. Các người sẽ tranh cãi, sẽ nghi ngờ, cuối cùng tình cảm tan vỡ, bị vứt bỏ như quần áo rách nát mà thôi.” Cô ta nói rất nghiêm túc.

 

Mọe, cô ta đang nguyền rủa chúng tôi sao?

 

Tôi cố gắng nén xuống cảm xúc lật bàn đánh thẳng vào mặt cô ta, nhẫn nhịn để câu thông với cô nàng này, muốn biết mục đích cuối cùng khi cô ta tiếp cận với Cố Thời Sênh.

 

“Vậy thì sao? Mục đích cô tiếp cận Cố Thời Sênh là gì?”

 

“Tôi mới chính là ánh trăng sáng thật sự của hắn.” Cô ta trịnh trọng nói, “Cô không thấy Cố Thời Sênh rất tốt sao? Thanh tú nho nhã, ôn hòa lương thiện, sạch sẽ không vướng bụi trần, thế giới này vốn không xứng với hắn.”

 

Cô nương, cô đang viết tiểu thuyết đấy à? Người cô đang nói là Cố Thời Sênh mà tôi biết sao?

 

Tôi thừa nhận Cố Thời Sênh có chút thanh tú, cũng dịu dàng hơn nam sinh bình thường một chút, nhưng cô không tiếp xúc với hắn, làm sao biết con người thật sự của hắn là thế nào? Trên đời nào có người không vướng khói lửa nhân gian, Cố Thời Sênh chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân, cũng có lúc lười biếng gom quần áo mấy ngày không giặt, cũng có lúc ngây thơ không chịu nói lý. Hắn sẽ giận dỗi, sẽ cáu kỉnh, nhưng hắn có năng lực trách nhiệm, cũng rất đỗi ôn hòa, tất cả đều là hắn.

 

“Vậy còn cô?” Cô ta miêu tả Cố Thời Sênh hoàn mỹ như vậy, ắt phải có tính toán riêng chứ?

 

“Tôi cũng giống hắn. Tôi không ở bên hắn, chỉ muốn đến gần hắn hơn một chút, hiển lộ những điểm hoàn mỹ nhất của mình cho hắn thấy, lưu lại ấn tượng tốt nhất trong lòng hắn, ít nhất sau này cho dù trong lòng hắn buồn bực phiền muộn, cũng sẽ có một mảnh yên bình để tĩnh tại tâm thần.”

 

Cô ta nói rất cảm động, tôi lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Đây đúng là lần đầu tiên tôi gặp một người muốn chen chân vào chuyện của người khác mà còn nói đến chính khí lẫm nhiên, thanh mát thoát tục như vậy.

 

“Có phải cô đã quên cô đang ngồi trước mặt bạn gái của Cố Thời Sênh không?” Tôi tốt bụng nhắc nhở.

 

“Các người sớm muộn sẽ chia tay.” Cô ta khẳng định, “Cô quá mức mạnh mẽ cường thế, cô và Cố Thời Sênh không thích hợp, hai người tuyệt đối không thể lâu dài.”

 

“Lâm Ngữ Kỳ, vọng tưởng cũng là một loại bệnh đấy, có cần tôi giới thiệu bác sĩ tâm thần cho cô không?” Tôi còn tưởng cô ta là trà xanh, không ngờ lại gặp phải con bệnh.

 

“Tề Hàn Chi, cô dám đánh cược với tôi không? Cược xem cô và Cố Thời Sênh có chia tay không?” Cô ta không tức giận, lần thứ hai khiêu khích tôi.

 

“Vì sao tôi phải đánh cược với cô? Tôi và Cố Thời Sênh có ở bên nhau không phụ thuộc vào tình cảm của chúng tôi, còn chúng tôi có thích hợp hay không, hết gạo nhà cô chắc? Tôi khuyên cô nên tự lo bản thân cho tốt, trong điều kiện tôi vẫn còn là bạn gái của Cố Thời Sênh, nếu để tôi thấy cô lại cố ý tiếp cận hắn, tôi không chắc bản thân còn có thể khách khí như hôm nay nữa đâu.”

Advertisement
';
Advertisement