TRĂNG SÁNG RỌI CHÂN TÌNH

“Em thật sự không thân với Giang Thần Hạo, nhưng thời cấp Ba hắn từng qua lại với Quân Nhã một thời gian, nhưng sau đó lại chia tay rồi.” Tôi cũng không nói chi tiết, chỉ giải thích sơ qua mà thôi.

 

Cố Thời Sênh thông minh bao nhiêu, từ thái độ và lời nói của tôi lập tức liền đoán ra nguyên nhân, “Nguyên nhân Từ Quân Nhã và Giang Thần Hạo chia tay, không phải có liên quan đến cô ta đấy chứ?”

 

“Đại khái đi.” Người ta thường bảo nói xấu sau lưng là không tốt, nhưng tôi nói ngay trước mặt, hơn nữa là nói sự thật, tuyệt không phải nói xấu, “Hai người họ có lẽ vốn đã không phù hợp, còn chuyện những người khác, chẳng qua cũng chỉ là enzyme xúc tác đẩy nhanh tốc độ chia tay mà thôi.”

 

Cho dù Lâm Ngữ Kỳ không thật sự được coi là đầu sỏ khiến bọn họ chia tay, nhưng hành vi và thủ đoạn của cô ta vẫn là cực kỳ trơ trẽn, tôi vốn không thuận mắt với cô ta, bây giờ còn dám vọng tưởng tính kế lên đầu Cố Thời Sênh, vậy xin lỗi, đây là cô ta tự tìm đấy.

 

“Hiện tại Từ Quân Nhã sao rồi?” Cố Thời Sênh hỏi.

 

“Rất tốt.” 

 

Chị em tốt của tôi lại không phải không có tra nam thì sống không nổi, tuy sau chia tay cũng gần như là sống không nổi thật, có điều đã lâu như vậy, cô ấy đã sớm có bạn trai mới, còn Giang Kỳ Hạo hay Lâm Kỳ Ngữ, đều là quá khứ rồi.

 

“Vậy là tốt rồi.” Cố Thời Sênh có chút cảm khái, đoạn thời gian đó tâm trạng của Từ Quân Nhã quả thật có ảnh hưởng đến tôi, sau đó liền ảnh hưởng tới luôn cả Cố Thời Sênh đang theo đuổi tôi.

 

“Thật ra lúc ấy, em…” Nghĩ tới những gì mình từng làm trước đây, đúng là có chút giận chó đánh mèo, rốt cuộc sự tùy hứng bồng bột của tuổi trẻ đã làm tổn thương người yêu thương tôi thật lòng.

 

“Này cũng không thể trách em.” Nhắc lại chuyện cũ, Cố Thời Sênh lại là vân đạm phong khinh, “Cô ấy xui xẻo gặp phải tra nam, anh cũng không thể khiến em phải thất vọng chứ.”

 

Cũng chỉ có Cố Thời Sênh như vậy, mới có thể khiến tôi một lần nữa nguyện ý tin vào tình ái.

 

“Cho nên, trưa nay chúng ta ăn gì?” Tôi chớp mắt, hỏi hắn.

 

Đây đúng là câu hỏi của thế kỷ.

 

Khi Trình Lực Dũng tới tìm tôi, tôi và Trần Hương Tạ đang ngồi trên ghế khán giả xem Cố Thời Sênh chơi bóng rổ.

 

Thời cấp Ba hắn từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường, mỗi lần ra sân đều có rất nhiều nữ sinh tới xem, còn không ngừng hò reo cổ vũ.

 

Có thể bởi vì những tiết mục giải trí thời cấp Ba quá ít, hormone tuổi trẻ tràn trề lại không có nơi phóng thích, vì vậy những vóc dáng nhiệt huyết trên sân thể dục trở thành đối tượng được rất nhiều người truy tìm theo đuổi.

 

Còn bây giờ, ở môi trường đại học, người tới xem thật sự là ít ỏi đến đáng thương, cho dù có dung mạo đẹp trai kỹ thuật siêu quần cũng không mấy người ghé mắt, mà Cố Thời Sênh vốn rực rỡ chói mắt như viên dạ minh châu cũng lẫn vào những viên dạ minh châu khác, bọn họ vẫn tỏa sáng, chỉ là không còn sự đặc biệt của xưa kia nữa.

 

Tôi từng đùa với Cố Thời Sênh, “Sau khi lên đại học mới biết, hóa ra anh cũng thường thôi.”

 

Cố Thời Sênh thản nhiên trả lời, “Bây giờ em hối hận cũng đã muộn rồi.”

 

Tôi lập tức lắc đầu, “Chỉ cần chưa kết hôn là chưa muộn.” Lại nói kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn.

 

Những lời này tôi không dám nói trước mặt Cố Thời Sênh, ai mà biết hắn có động sát tâm hay không.

 

“Vậy, em muốn kết hôn với ai?” Hắn đột nhiên nắm hai vai tôi, sắc mặt nghiêm túc.

 

“Nếu được, em đương nhiên muốn kết hôn với anh.

 

Chỉ tiếc, thế gian này biến ảo khôn lường, tôi không dám nói quá chắc chắn. Dù sao thiên địa thiên biến vạn hóa, ai có thể cam đoan vĩnh viễn thủy chung một lòng?

 

Nếu anh có thể cùng em đi đến bách niên giai lão, đương nhiên là chuyện tốt nhất. Nhưng nếu không phải là anh, em cũng hy vọng thời gian chúng ta ở bên nhau có thể vui vẻ trọn vẹn, tránh lưu lại thở dài tiếc nuối sau này.”

 

Cố Thời Sênh không lên tiếng nữa, có thể là do tôi không quá thích những lời hứa hẹn suông, hắn cũng rất ít khi cam đoan vĩnh viễn, nhưng tôi biết, nhất định hắn sẽ rất để ý trong lòng.

 

Cố Thời Sênh thích tôi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Suốt ba năm cấp Ba hắn kiên trì theo đuổi, sau khi xác định cùng báo danh vào một trường đại học, tôi mới đồng ý.

 

Tất cả đều nói tôi không thật lòng thích Cố Thời Sênh, càng không xứng với tình cảm chân thành sâu đậm của hắn. Chuyện này, đôi khi chính tôi cũng không khỏi hoài nghi.

 

Nhưng tôi biết mình thật sự rất thích anh, chẳng qua tình cảm của tôi thiên về âm thầm nội liễm, còn Cố Thời Sênh trong mắt người khác lại là tốt đến không thể tốt hơn, cho nên tình yêu của tôi càng thêm mờ nhạt.

 

Ban đầu tôi còn có thể biện giải vài câu, nhưng thời gian dần trôi, tôi cũng không còn hứng thú giải thích nữa. Giống như Cố Thời Sênh đã nói, tình cảm là chuyện của chúng tôi, vì sao phải quan tâm người khác nghĩ thế nào?

 

Trình Lực Dũng tới tìm tôi, vẫn như cũ là vì Lâm Ngữ Kỳ. Hắn luôn miệng nói tôi bắt nạt cô ta, từng câu từng chữ đều cảm thấy bất công thay cô ta mà chỉ trích tôi.

 

Tôi nhìn hắn như nhìn một tên ngốc. Trên đời này có một chuyện đặc biệt bi ai, bọn họ thích nhưng không dám nói, cuối cùng đành liều mạng bảo vệ, sau đó xưng là tình yêu đích thực.

 

Tôi từng trả giá vì tình yêu, bọn họ có sao?

 

“Anh nói tôi bắt nạt cô ta, vậy tôi đánh cô ta hay mắng cô ta?” 

 

Chạm cũng chưa chạm, quay đầu liền nói tôi bắt nạt?

 

Lâm Ngữ Kỳ, là tôi đã quá coi thường cô rồi.

 

“Đúng vậy, da mặt cô dày không cần thể diện, cô tưởng ai cũng giống như cô sao? Cô có biết những lời cô nói đã tổn thương cô ấy tới mức nào không? Cô có biết cô ấy còn bị trầm cảm không? Cô có còn nhân tính không?” Trình Lực Dũng gần như quát thẳng vào mặt tôi.

 

“Ồ.” Tôi gật đầu, “Cho nên ai yếu ai bệnh thì người đó có lý, đúng không?”

 

Cô ta trầm cảm nên lỗi đều là ở tôi? Còn nữa, lời tôi nói? Tôi nói sai câu nào?

 

“Tư tưởng của cô xấu xa dơ bẩn đến mức nào mới coi sự quan tâm bạn bè thành tình yêu nam nữ? Áp đặt sự phán đoán của mình lên người khác, lương tâm của cô bị chó tha mất rồi à?”

 

Đương nhiên là không, lương tâm của tôi hiện đang vô cùng vui vẻ.

 

Cố Thời Sênh chú ý tới tình huống bên này, lập tức buông bóng rổ, sau khi thấy dáng vẻ của Trình Lực Dũng liền kéo tôi ra sau lưng.

 

“Anh nói sai chỗ nào sao?” Rồi rồi, đến tiết mục người ác cáo trạng trước, “Cô ta dám làm còn không dám nhận!”

 

“Trình Lực Dũng, anh bảo vệ Lâm Ngữ Kỳ là chuyện của anh, em cũng không quan tâm cô ta nói gì với anh, nhưng mong anh tôn trọng Hàn Chi một chút. Ngày ấy em có mặt, cô ấy nói gì em đều biết rõ.” Sắc mặt Cố Thời Sênh đã cực kỳ không tốt, thanh âm cũng trở nên đạm mạc lạnh lùng.

 

“Lão út, anh không phải…” Khí thế của Trình Lực Dũng lập tức yếu xuống, “Chỉ là ngày ấy sau khi tan học, cô ấy khóc rất thương tâm, anh phải an ủi rất lâu, cô ấy…”

 

“Em không muốn biết những chuyện này.” Cố Thời Sênh lãnh đạm ngắt lời hắn, “Em chỉ biết Hàn Chi là bạn gái của em, cô ấy không phải người ai cũng có thể ức hiếp.”

 

Nói xong, Cố Thời Sênh trực tiếp kéo tôi rời đi.

 

Tôi quay đầu lại, vừa vặn thấy Trần Hương Tạ đang bật ngón cái với mình. Tôi nhìn sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của Cố Thời Sênh, đúng là trăm triệu không ngờ nam sinh luôn ôn hòa trầm ổn lại có lúc lãnh liệt như vậy.

 

“Ban nãy anh siêu cấp ngầu!” Tôi không nhịn được mà khen.

 

Hắn vẫn sầm mặt không nói.

 

“Anh tức giận?” Tôi kéo hắn lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Không sao, hắn không ức h.i.ế.p được em đâu, tính em thế nào anh hiểu rõ mà.”

 

“Về sau cách Lâm Ngữ Kỳ xa một chút.” Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không cuối như vậy.

 

Alo? Rõ ràng là cô ta chạy tới trêu chọc tôi có được không?

 

“Lời này nên là em nói với anh mới đúng.” Dù sao từ đầu đến cuối, mục tiêu của Lâm Ngữ Kỳ chính là Cố Thời Sênh.

 

“Anh sẽ giữ khoảng cách với cô ta.” Cố Thời Sênh trả lời, lại nghiêm túc nhìn tôi, “Còn Trình Lực Dũng, anh sẽ bảo hắn xin lỗi em.”

 

“Bỏ đi, ai thèm quan tâm hắn chứ!” Này coi như là giữa anh em và bạn gái, Cố Thời Sênh vẫn kiên định chọn tôi.

Advertisement
';
Advertisement